Cô bé con đã mười bốn tuổi, đang học lớp 7, sau khi vào cấp hai thì cơ thể bắt đầu phát triển, dáng người vừa tròn một mét bảy, đã ra dáng thiếu nữ chân dài eo nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Phạm Ngọc Hoa chỉ chỉ phiếu điểm trên bàn: “Con giải thích đi, tóm lại là có chuyện gì xảy ra? Cuối năm lớp 6 con đứng thứ hai trong lớp, vậy mà bây giờ đứng thứ mười hai trong lớp! Mà tổng cộng lớp con chỉ có hai mươi tám người! Thứ hạng trong khối thì mẹ không nhắc lại nữa, không lại đả kích con.”
Triệu Tương Nghi bĩu môi nói: “Cũng trên trung bình mà.”
“Đây là cách con định nghĩa trên trung bình hả?” Phạm Ngọc Hoa nghẹn ngào không nói nên lời, “Được, mẹ không nói về thứ hạng với con nữa, chúng ta nói về thành tích từng môn học của con. Con nhìn môn Tiếng Anh của con đi, từ trước đến nay tiếng Anh của con vẫn rất tốt, sao bây giờ lại kém như vậy? Các con còn học thêm nữa đấy!”
Triệu Tương Nghi nói không được, ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Phạm Ngọc Hoa nói tiếp: “Lúc anh con học cấp 2 năm nào cũng lọt vào top 3 toàn khối, về vấn đề học tập chưa bao giờ khiến bố mẹ phải lo lắng. Bây giờ anh con ngồi xe lăn học đại học, học kỳ này còn đi huấn luyện và thi đấu, cộng lại xin nghỉ phép hẳn một tháng, vậy mà thi cuối kỳ vẫn đạt kết quả ưu tú như bình thường, còn có thể đạt được học bổng, sao con không học theo anh con một chút đi?”
Cô thiếu nữ Triệu Tương Nghi đang độ thanh xuân phơi phới, đồng thời cũng bước vào thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì, thở phì phò nói: “Anh ấy học ở trường trung học cơ sở công lập! Ai bảo mẹ cho con đi học ở trường quốc tế làm gì! Con không muốn ở lại trường một chút nào! Con không muốn ra nước ngoài một chút nào!”
Phạm Ngọc Hoa nổi giận: “Không muốn ra nước ngoài vậy thì Philippines con cũng đừng mơ được đi!”
Triệu Tương Nghi gào to: “Không đi thì không đi! Hừ!”
Cô bé trở lại lầu hai, ngồi trước bàn sách thở dài, bản thân cũng không hiểu tại sao thành tích của mình lại trượt dài thê thảm như vậy.
Kỳ nghỉ đông năm nay bố mẹ đã đồng ý đưa cô bé đến Long Beach Philippines, đây là chuyến đi nước ngoài đầu tiên của cô bé sau khi anh trai bị thương. Triệu Tỉnh Quy nói anh mới vừa đi Thái Lan nên không đi cùng, với lại anh ra ngoài cũng khó khăn, nếu mang theo cả anh thì bố mẹ và em gái không được chơi thoải mái.
Sau khi ngơ ngác thêm vài phút, Triệu Tương Nghi đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trong sân, Triệu Tỉnh Quy đang luyện đi bộ, Sử Lỗi đang đi cùng anh.
Bây giờ Triệu Tỉnh Quy luyện đi bộ không cần dùng đến robot khung xương trợ lực nữa, mà đều dùng đôi nạng khuỷu tay tự mình đi từ từ.
Bộ robot khung xương trợ lực kia đã bị anh mang đến đội bóng rổ, bởi vì năm đó là loại style mới, phần khoang phía dưới quần áo có thể điều chỉnh độ dài, Triệu Tỉnh Quy bèn dạy Quý Phi Tường và Lưu Khôn và các đồng đội liệt nửa người dùng như thế nào, để cho họ mặc thử. Đám người Quý Phi Tường sướng đến phát điên, lúc rảnh rỗi đều chạy tới đội bóng rổ để tranh nhau mặc, sau khi mặc vào thì đi đứng cả tiếng đồng hồ để nếm thử niềm vui sướng của việc đi bộ mà đã lâu không cảm nhận được.
Bàn tay Triệu Tương Nghi dán lên cửa sổ, nhìn anh trai của mình đi tới đi lui không ngừng nghỉ trong gió lạnh.
Thời gian dưỡng bệnh của bất kỳ bệnh tật và chấn thương nào đều rất dài và nhàm chán, rất nhiều người sẽ từ bỏ bởi vì quá lâu không thấy hiệu quả, chỉ có người có ý chí kiên định mới có thể kiên trì rèn luyện ngày này qua ngày khác.
Cơ bắp ở cả hai đùi Triệu Tỉnh Quy đã có lực, sau khi hồi phục một phần cảm giác, giai đoạn đầu có tiến triển rất rõ ràng, mọi người đều mừng rỡ, nhưng sau đó lại không có gì thay đổi thêm. Anh duy trì việc dùng nạng khuỷu tay bước đi chập chững liên tục trong một năm nay, nhưng bắp đùi vẫn gầy yếu như trước. Từ đầu đến cuối bắp chân và chân đều không có cảm giác, chân không giơ lên cao được nên anh không thể leo lên một bậc nào, nhưng anh vẫn tập đi mỗi ngày, chưa từng từ bỏ một lần nào.
Triệu Tương Nghi trốn ở sau cửa sổ nhìn anh trai Rùa Nhỏ tự đi bộ, nhìn khoảng hai mươi phút rồi lau đôi mắt chua xót của mình, trở lại trước bàn học mở sách tiếng Anh ra, bắt đầu đọc to.
Mùa Xuân năm nay Trác Uẩn ở lại New York cùng Tô Mạn Cầm, còn có một vài du học sinh Trung Quốc, mọi người cùng nhau làm sủi cảo trong căn hộ do Tô Mạn Cầm thuê, tự tay làm bữa tối giao thừa.
Biên Lâm và Trác Hoành ở lại Cửu Lan Hoa Uyển. Đêm ba mươi, Biên Lâm làm vài món Trác Hoành thích ăn, hai mẹ con vừa xem tivi vừa ăn cơm. Trác Hoành học theo dáng vẻ của chị, mua câu đối và chữ Phúc đỏ chót dán lên cửa sổ, còn ôm mẹ chụp chung một tấm hình rồi gửi cho Trác Uẩn xem.
Triệu Tỉnh Quy cùng gia đình đến thành phố Ngô ăn tết, ngày mùng ba tháng giêng thì trở về Tiền Đường. Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa chuẩn bị mang Triệu Tương Nghi lên máy bay đến Long Beach du lịch, dì Phan vẫn đang nghỉ đông, “đứa trẻ bị bỏ lại” Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể giao cho chú Miêu chăm sóc.
Triệu Tương Nghi nâng cằm nhìn anh mình, giọng điệu tiếc nuối: “Anh, sao anh không đi cùng cả nhà?”
Triệu Tỉnh Quy xoa đầu cô bé: “Anh đi máy bay không tiện, đi tới đó mọi người ra biển chơi anh cũng không chơi được gì, còn phải bắt người già yếu cõng đi, rất phiền toái.”
Triệu Vỹ Luân biết con trai thật sự không muốn đi, bèn nói với con gái: “Con không phải lo cho anh con, bây giờ anh con chạy không ít chỗ, Nam chinh Bắc chiến, không thèm đi chơi cùng chúng ta đâu.”
Triệu Tỉnh Quy nhìn về phía bố: “Con không có!”
Phạm Ngọc Hoa còn lên tiếng phụ hoạ cho chồng: “Con không có hả? Tâm tư của con đâu có đặt ở chỗ bố mẹ, con chỉ muốn ra ngoài chơi với bạn gái thôi, có ai không biết chứ.”
Triệu Tỉnh Quy: “Con thật sự không có mà!”
Chú Miêu về thành phố Ngô ăn tết cùng con cháu, tiện thể đi thăm mấy họ hàng thân thích. Sau khi một nhà ba người Triệu Vỹ Luân bay đi, ông ấy nhìn căn nhà C2, xoa xoa tay hỏi cậu ấm nhà họ Triệu: “Tiểu Quy, cậu có muốn đến huyện Quan ở vài ngày không?”
Triệu Tỉnh Quy sửng sốt, tiếp theo thì che mặt cười đến mức không dừng được, chú Miêu chìm đắm trong tình yêu tuổi xế chiều thật là nhiệt tình như lửa, ngay cả anh còn không bằng.
Thế là chú Miêu mang theo con ghẻ là bạn học Tiểu Triệu đến thẳng huyện Quan. À, không đúng, hẳn là nên nói ngược lại, là Triệu Tỉnh Quy lái xe, mang theo chú Miêu đi gặp em gái Lâm của ông ấy.
Khoảng sân nhỏ với vòng bóng rổ ở Cửu Lan Hoa Uyển đã sôi động trở lại, hai người lớn và hai cậu con trai cùng nhau đón tết. Trác Hoành và Triệu Tỉnh Quy càng ngày càng chung sống hòa hợp, tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, lại đều là sinh viên, bắt đầu có những chủ đề chung, đôi khi còn chơi bóng rổ hoặc chơi game liên quân cùng nhau.
Họ hàng thân thích của Biên Lâm ở huyện Quan mang theo quà đến chúc tết, nhìn thấy chú Miêu và Triệu Tỉnh Quy thì không biết nên xưng hô ra sao, Biên Lâm cũng không biết nên giới thiệu thế nào, Trác Hoành bèn nói với các vị họ hàng thân thích: “Đó là chú Miêu, bạn của mẹ cháu, còn đây là Triệu Tỉnh Quy, là người yêu của chị cháu.”
Chú Miêu và Triệu Tỉnh Quy đều rất xấu hổ, chị họ của Biên Lâm là Biên Lệ vừa nghe nói chân Triệu Tỉnh Quy không khỏe thì không nói thêm gì nữa, đùa với Trác Hoành: “Vậy còn cháu? Tiểu Hoành, sao cháu vẫn chưa có người yêu?”
Trác Hoành nghiêm túc nói: “Cháu vẫn còn nhỏ mà.”
“Sao lại nhỏ?” Biên Lệ cười nói, “Anh rể của cháu còn nhỏ hơn cháu một tuổi đó.”
Trác Hoành nghe thấy hai chữ “anh rể” thì cả người trở nên bất ổn, quay đầu nhìn Triệu Tỉnh Quy, phát hiện Triệu Tỉnh Quy cũng đang nhìn cậu ta với vẻ mặt cổ quái.
Không! Trác Hoành nghĩ, chẳng lẽ có một ngày cậu ta phải gọi người này là “anh rể” sao?
Còn Triệu Tỉnh Quy sẽ gọi cậu ta là gì? Em, em vợ?
Trác Hoành: ORZ
—
Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới khai giảng, cuộc sống của Triệu Tỉnh Quy lại trở nên bận rộn.
Ngoại trừ theo đúng lịch đến chơi bóng ở đội bóng rổ, rèn luyện hằng ngày và gọi video với Trác Uẩn ra, phần tinh lực còn lại anh đều đặt trên sách vở.
Anh thích chuyên ngành của mình, sẽ không giống như chú cá mặn Trác Uẩn, đi học rất nghiêm túc, tất cả bài tập về nhà cũng làm cẩn thận.
Trí tuệ nhân tạo là một chuyên ngành mới, xã hội đang biến chuyển từng ngày, kỹ thuật AI từ lâu đã thâm nhập đến mọi phương diện đời sống, trong tương lai cũng sẽ cần một lực lượng nhân tài về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Đồng thời chuyên ngành này rất thích hợp với Triệu Tỉnh Quy, vì đặc điểm sức khỏe của anh có hạn, có nhiều chuyên ngành không thể học được, dù có học sau này cũng rất khó đi làm. Mà trí tuệ nhân tạo càng coi trọng tư duy thông minh và hai tay linh hoạt, ngồi trên xe lăn không ảnh hưởng đến thao tác máy tính của anh.
Ở đại học A, Triệu Tỉnh Quy ít tham gia hoạt động đoàn thể xã hội, cũng không tham gia hội sinh viên, mỗi ngày đều lái xe lăn đến các phòng học khác nhau.
Anh có tài năng nhưng lại khiêm tốn, có người nói hoàn cảnh gia đình anh rất giàu có, các sinh viên đều rất tò mò về anh, trên đường nhìn thấy anh mọi người đều ngoái lại nhìn, Triệu Tỉnh Quy đã trở thành một khung cảnh rất đặc biệt trong khuôn viên trường.
Lúc vào lớp anh sẽ tháo đầu xe lăn ra rồi đặt sát vào tường phòng học, sau đó tự di chuyển xe lăn đến hàng thứ nhất. Có người đến chào hỏi anh, có người nói chuyện phiếm với anh, cũng có bạn nữ xinh đẹp muốn tiếp cận anh, nhưng anh trước sau đều lạnh lùng và nghiêm túc khiến người ta phải chùn bước.
Quan hệ của Triệu Tỉnh Quy và bạn học trong khoa cũng không tệ lắm, nhưng không có bạn bè nào đặc biệt thân. Nhập học hơn nửa năm, người anh thân thiết nhất chỉ có một mình Hướng Kiếm.
Bạn bè thà ít mà chất lượng, Triệu Tỉnh Quy dần dà phát hiện, tâm lý của anh vì cơ thể có sự thay đổi mà cũng trở nên thay đổi. Ngoài bạn thân chí cốt ra thì chỉ khi ở cùng một chỗ với đám bạn đồng bệnh tương liên ở đội bóng rổ, anh mới có thể thực sự thả lỏng và vui vẻ.
Anh chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành một người tàn tật, không cần phải đi khao khát sự tán thành và yêu thích của những người khỏe mạnh khác, cũng không cần phải chứng minh cho người khác biết anh có phù hợp với họ hay không, anh thực sự đã làm khá tốt.
Ngày mười tám tháng bốn, sau Tết Thanh Minh, Triệu Tỉnh Quy đón sinh nhật tuổi hai mươi của mình.
Anh đã làm bạn với xe lăn tròn bốn năm, từ cơ thể đến trái tim cũng không hẳn đã thay đổi quá lớn, nhưng ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh thong dong như trước, nụ cười trên mặt còn nhiều hơn so với trước kia.
Anh không muốn nghĩ đến việc bản thân đã mất đi cái gì, mà chỉ nghĩ đến bây giờ mình đã có được gì, muốn giành được gì trong tương lai.
Cuộc sống tàn nhẫn khắc nghiệt, ngọt bùi cay đắng anh đều đã hưởng qua, chỉ mong có thể dốc hết sức ứng phó, không để lại bất kỳ tiếc nuối nào nữa.
Triệu Tỉnh Quy đội mũ sinh nhật, ngồi trước bàn ăn nhắm mắt cầu nguyện, thổi nến và ăn bánh ga-tô. Phạm Ngọc Hoa chụp rất nhiều ảnh và quay video cho anh, anh đều gửi cho Trác Uẩn ở bên kia đại dương.
Món quà sinh nhật mà Trác Uẩn dành cho Triệu Tỉnh Quy là một quả bóng rổ có chữ ký của một ngôi sao NBA, đó là một ngôi sao bóng rổ mà Triệu Tỉnh Quy rất thích, ở New York Trác Uẩn phải tận dụng rất nhiều quan hệ mới có thể lấy được quả bóng này, đồng thời còn nhờ người trung gian xin ngôi sao bóng rổ kia quay một video chúc phúc cho Triệu Tỉnh Quy.
Anh chàng da đen cao lớn dùng tiếng Anh nói: “Hi, Mikey, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tôi biết cậu cũng rất thích bóng rổ, hãy cố gắng giữ lấy phần nhiệt tình đó và tiếp tục nỗ lực. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa vì cậu, chúc cậu may mắn.”
Lúc Trác Uẩn gọi video cho Triệu Tỉnh Quy, cô lớn tiếng nói: “Sinh nhật vui vẻ! Triệu Tiểu Quy, mãi mãi là cậu thiếu niên đẹp trai nhất, thông minh nhất, ấm áp nhất, đáng yêu nhất mà em thích nhất nhé!”
Cô gửi cho anh một nụ hôn gió, đôi mắt Triệu Tỉnh Quy cong cong nhìn khuôn mặt vui vẻ trong màn hình, cũng trả lại cho cô một nụ hôn gió: “Tiểu Uẩn, anh rất nhớ em.”
Trác Uẩn nói: “Nghĩ đến tương lai tốt đẹp nào, tháng sau là em về rồi! Rất nhanh thôi.”
—
Giá cả ở New York rất đắt, chi phí sinh hoạt không rẻ, vì để tiết kiệm chi tiêu, Trác Uẩn không ở lại trường mà cùng một nữ sinh Trung Quốc tên là Du Du thuê một căn hộ ở ngoài khuôn viên trường, mỗi người một phòng, còn có thể nấu ăn, rẻ hơn so với sống trong ký túc xá của trường.
Điều kiện kinh tế của cô hiện tại không thể so sánh với Tô Mạn Cầm, sau khi Tô Mạn Cầm nhập học đại học New York, cô ấy đã tự thuê một căn hộ rất thoải mái ở một mình.
Trường học của Trác Uẩn ở Brooklyn, còn trường của Tô Mạn Cầm ở Lower Manhattan, cách nhau khoảng hai mươi lăm phút lái xe. Phương tiện giao thông công cộng ở New York rất phát triển nên Trác Uẩn không mua xe, hằng ngày đều đi lại bằng tàu điện ngầm, Tô Mạn Cầm thì mua một chiếc xe, cuối tuần sẽ hẹn Trác Uẩn đi ăn hoặc ra ngoài chơi, còn rủ Trác Uẩn qua đêm ở căn hộ thuê của cô ấy.
Tháng năm, tới gần cuối kỳ, thời gian nghỉ định kỳ của hai cô gái cũng không chênh nhau lắm, nên đã hẹn cùng nhau về nước. Sau khi mua vé máy bay về nhà xong, hai người cùng nằm trên giường của Tô Mạn Cầm nói chuyện phiếm cả ngày.
Trác Uẩn nắm tay, vui vẻ nói: “Tớ lại muốn cho Triệu Tỉnh Quy một bất ngờ.”
Tô Mạn Cầm biết trước đây Trác Uẩn từng tạo cho Triệu Tỉnh Quy hai niềm vui bất ngờ, lần đầu tiên về nước cô tới trường cấp ba đón anh, lần thứ hai về nước cô đến Trạm Giang xem anh huấn luyện, lần nào cũng nói dối ngày về nước với Triệu Tỉnh Quy vì muốn dọa anh giật mình.
Tô Mạn Cầm cạn lời:”Cậu lại nghĩ ra ý tưởng kỳ quái gì rồi?”
Trác Uẩn thần thần bí bí nói: “Lần này hả, tớ định trốn vào phòng của anh ấy, chờ anh ấy trở về rồi lên lầu, tớ sẽ đột nhiên xuất hiện, cậu nói xem anh ấy có kích động không?”
Mặt Tô Mạn Cầm nhăn tít lại: “Cậu thật là trẻ con, học sinh tiểu học chơi trốn tìm hả?”
“Đâu có trẻ con?” Trác Uẩn suy nghĩ, “Vậy vui mà, cậu không thấy mỗi lần tớ đột nhiên xuất hiện biểu cảm trên mặt Triệu Tỉnh Quy đều vô cùng đáng yêu hả!”
“Chẳng lẽ cậu ấy lại bị lừa lần nữa?” Tô Mạn Cầm thở dài, “Cục cưng à, cậu ấy đã hai mươi rồi, không phải trẻ con nữa.”
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tỉnh Quy không phải trẻ con sao? Hai mươi tuổi, hừm, cô đã sắp hai mươi tư rồi.
“Có phải tớ hơi già không?” Trác Uẩn sờ sờ mặt, thành công bị Tô Mạn Cầm dời trọng điểm câu chuyện, “Trâu già gặm cỏ non.”
Tô Mạn Cầm cười to: “Không đâu không đâu, cậu vẫn là thiếu nữ.”
Trác Uẩn bắt đầu tự mình an ủi: “Đúng thế, chí ít tớ và anh ấy đều là người hơn hai mươi tuổi.”
Cô không nghe theo ý kiến của Tô Mạn Cầm, vẫn khăng khăng nói dối thời gian về nước với Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy vô cùng vui vẻ ghi nhớ, hỏi cô có muốn mình đến sân bay Thượng Hải đón cô không. Trác Uẩn giật mình, vội nói không cần, nói bố của Tô Mạn Cầm sẽ lái xe tới đón, tiện đường đưa cô về Tiền Đường luôn.
Một buổi sáng thứ bảy giữa cuối tháng 5, Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm trải qua mười mấy giờ bay đường dài, xuống ở sân bay phía đông Thượng Hải.
Hai người xuất hải quan, cầm hành lý, hít thở không khí thoải mái khi trở về đất mẹ, vừa nói vừa cười đi ra hướng cửa lớn thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của bố Tô Mạn Cầm.
“Chào chú!” Trác Uẩn chào hỏi bố Tô, kéo hành lý chuẩn bị đến bãi đỗ xe.
Rất kỳ lạ, bố Tô và Tô Mạn Cầm không hề nhúc nhích, cứ đứng đó tán gẫu, Tô Mạn Cầm còn loay hoay tìm đồ trong túi, sờ đông sờ tây, nhất định không đi.
Trác Uẩn cũng không giục họ, ngoan ngoãn đứng chờ.
Đột nhiên, từ phía sau có người vỗ mông cô, Trác Uẩn nhảy dựng lên, cứ tưởng mình đụng phải tến bi3n thái chết tiệt, xoay người định mắng, nhưng sau khi nhìn thấy người nọ thì hóa đá ngay tại chỗ.
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén ngâm ngẩm ý cười, mặt đầy vẻ ‘Hi, anh bắt được em rồi nhé’.
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Đừng nên dùng một trò lừa người khác đến ba lần, biết chứ? Cô giáo Trác.”
Tô Mạn Cầm và bố Tô nén nhịn nãy giờ đồng thời bật cười, Trác Uẩn cảm thấy thật là mất mặt, quay đầu giận dữ nhìn Tô Mạn Cầm: “Là cậu nói phải không?”
Tô Mạn Cầm vừa cười vừa nói: “Không hề! Không phải tớ chủ động mật báo đâu, là bạn học Tiểu Triệu muốn xác nhận chuyến bay với tớ, có lẽ là sợ bị cậu lừa đó.”
Trác Uẩn lại nhìn Triệu Tỉnh Quy, gượng gạo bật cười: “Xin lỗi nha, em chỉ muốn cho anh một bất ngờ thôi.”
“Rốt cuộc em có bao nhiêu chấp niệm với sự bất ngờ này vậy?” Triệu Tỉnh Quy không hiểu nổi, tiến tới dắt tay cô, “Đi thôi, Tiểu Uẩn, chúng ta về nhà.”
Sau khi tạm biệt bố con họ Tô, Trác Uẩn kéo vali hành lý, Triệu Tỉnh Quy điều khiển xe lăn, hai người cùng đi tới bãi đỗ xe.
Trên đường đi, Trác Uẩn hỏi anh: “Anh tới đây một mình hả?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Anh nghĩ rồi, lần này nhất định phải tới đón em, đó là lý do anh muốn xác nhận chuyến bay với chị Mạn. Em ấy à…anh thực sự không thể tin được.”
Trác Uẩn hất đầu, “hừ” một tiếng: “Ý gì chứ? Em đây gọi là lãng mạn! Anh hiểu không?”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Đùa giỡn với anh mà là lãng mạn sao? Em tự ngẫm lại đi, từ lúc hai chúng ta quen biết đến giờ em đã lừa anh bao nhiêu lần rồi? Lần nào anh cũng tin em sái cổ, em đã nghe qua chuyện cậu bé chăn cừu chưa?”
“Á à, anh muốn cãi nhau phải không?” Trác Uẩn cũng lớn giọng, “Em vừa về đến nơi anh đã muốn phê bình em? Mới năm tháng không gặp mà anh đối xử với em như vậy sao? Có phải anh hết yêu em rồi không?”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Sao, sao lại trở thành vấn đề “yêu hay không yêu” rồi? Anh không hiểu nổi.
“Được rồi được rồi, không cãi nhau nữa, là lỗi của anh.” Triệu Tỉnh Quy lại định dắt tay cô thì bị Trác Uẩn hất ra.
Cô bước đi rất nhanh, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể điều khiển xe lăn đuổi theo cô: “Em đừng đi nhanh như vậy, anh không mang theo đầu xe lăn, nơi này nhiều người, anh rất dễ đụng vào người khác.”
Trác Uẩn bước đi chậm lại, quay đầu nhìn anh. Đã vào đầu hè, Triệu Tỉnh Quy mặc một chiếc áo thun màu đen và quần jean rách hiếm thấy, chân đi giày lười, trên tóc bôi sáp, dù cho ngồi lên xe lăn thì cả người vẫn có vẻ đẹp trai phong độ, hoàn toàn khác với cậu nhóc lúc nào cũng mặc đồ thể thao và mái tóc lộn xộn trong ấn tượng của Trác Uẩn.
Anh thời thượng hơn, cường tráng hơn, cũng thành thục hơn, nhìn thế nào cũng khác xa một học sinh cấp 3.
“Anh thật đáng ghét.” Trác Uẩn mím môi, “Không có chút đáng yêu nào!”
Triệu Tỉnh Quy: “???”
“Anh…” Anh cũng không biết tiếp lời thế nào, “Trước đây anh cũng không dễ thương sao?”
Trác Uẩn buông vali hành lý ra, hai tay nâng mặt anh lên vò loạn một phen, khiến kiểu tóc mà anh tỉ mỉ tạo kiểu rối bù hết cả lên, cắn răng nói: “Trước đây rõ ràng anh rất đáng yêu! Là một cậu nhóc mít ướt hở tí là khóc, bây giờ trưởng thành rồi chẳng còn đáng yêu nữa! Có phải anh học cách ăn diện của Trác Mười Ba không? Thẩm mỹ chẳng đâu vào đâu! Bình thường đi học anh cũng điệu đà như vậy sao?”
Triệu Tỉnh Quy dở khóc dở cười: “Rốt cuộc em đang nói gì vậy? Em không thích anh vuốt tóc sao? Sau này anh sẽ không làm nữa.”
Trác Uẩn liếc mắt nhìn anh, nhịn một hồi lâu sau đó bật cười, giúp anh chỉnh lại mái tóc đẹp trai: “Không phải không thích, chỉ là không quen, lần đầu tiên em thấy anh mặc quần jean rách.”
Cô cúi người, theo chỗ rách trên đầu gối của Triệu Tỉnh Quy sờ s0ạng da đùi anh, ống quần jean rất hẹp, khiến hai chân Triệu Tỉnh Quy nhìn có vẻ thanh mảnh hơn, nhất là bắp đùi, bên trong không hề khít lại với nhau, giống như kiểu chân trong truyện tranh mà các cô gái hay theo đuổi, nhưng cho dù chiếc quần bó sát như vậy thì mặc lên người anh vẫn có chút lỏng lẻo.
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn tay Trác Uẩn, thử cảm nhận một chút, không chờ cô đặt câu hỏi đã mở miệng: “Không có cảm giác, trước giờ vẫn không có, mà anh cũng không bận tâm đến nữa. Bác sĩ nào cũng nói anh hồi phục rất tốt, làm người phải biết đủ.”
Trác Uẩn không nói chuyện, xa nhau 5 tháng, cô từng có chút chờ mong thân thể Triệu Tỉnh Quy sẽ tốt hơn một chút, lần gặp mặt tiếp theo sẽ cho cô kinh ngạc. Hôm nay xem ra, kỳ tích sẽ không xuất hiện mãi vì sự mong đợi của con người, quá trình khôi phục của Triệu Tỉnh Quy đã tiến vào giai đoạn ngưng trệ.
Hai người không cãi nhau nữa, đổi lại cách đi theo hàng, Triệu Tỉnh Quy nắm lấy tay cầm vali kéo của Trác Uẩn, để bốn bánh xe của vali chạy theo sau xe lăn của mình, còn Trác Uẩn thì đẩy xe lăn của anh, cả hai cùng đi đến bãi đỗ xe.
Triệu Tỉnh Quy kêu Trác Uẩn đẩy tới cạnh cửa xe, sau đó mở cửa ghế lái ra, chống lên đệm ghế dời người qua vị trí ghế lái.
Có người đi cùng nên anh không cần tự tháo xe lăn bỏ vào cốp xe, Trác Uẩn cũng không phải lần đầu ngồi xe anh lái, cô giúp anh tháo xe lăn bỏ vào cốp xe phía sau.
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên ghế lái, kê chân xong thì cài dây an toàn, khóe miệng chứa đựng ý cười lẳng lặng chờ đợi.
Sau một lúc, anh nghe thấy tiếng đóng nắp cốp xe, Trác Uẩn mở cửa ghế lái phụ bước vào, trong lòng ôm một bó hoa tươi màu sắc sặc sỡ, mắt cô cũng đỏ hết cả lên.
Giữa bó hoa tươi còn có một hộp trang sức, trước mặt Triệu Tỉnh Quy, cô kiềm chế nhịp tim đang gia tốc của mình, mở nắp hộp ra, nhìn thấy hai chiếc nhẫn đôi tinh xảo.
Trác Uẩn nhìn cặp nhẫn chằm chằm một hồi, sau đó quay lại nhìn người con trai đang ngồi bên ghế lái, bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh.
“A!” Trác Uẩn hét lớn một tiếng.
Triệu Tỉnh Quy càng cười to hơn: “Đừng căng thẳng, không phải cầu hôn đâu, hôm nay là 520, anh tặng quà cho em.”
Anh nghiêng người về phía cô, Trác Uẩn cũng nghiêng người về phía anh, cách một bó hoa lớn, họ nhắm mắt lại, dịu dàng trao nhau cái hôn.
Hương thơm ngọt ngào tươi mát của hoa quanh quẩn, trong lúc hô hấp đan xen, Triệu Tỉnh Quy tranh thủ gọi cô: “Cô giáo Trác.”
Trác Uẩn đang chìm trong hơi thở của anh, không thể mở miệng, chỉ phát ra một tiếng: “Hửm?”
Triệu Tỉnh Quy m*t lấy môi cô, kiên nhẫn dạy cô: “Đây mới gọi là bất ngờ và lãng mạn.”