Chú Miêu đang ở bên ngoài hút thuốc, Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn bên lề sân xem các đội viên huấn luyện. Quý Phi Tường di chuyển xe lăn tới bên cạnh anh: “Tiểu Triệu! Chúc mừng năm mới!”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chúc mừng năm mới, anh Tường.”
Quý Phi Tường cười ha ha: “Cậu đừng gọi anh là anh Tường, cứ gọi Phi Tường đi, mọi người đều kêu anh là Phi Tường.”
Quý Phi Tường đã giới thiệu kế hoạch tập luyện của đội cho Triệu Tỉnh Quy. Tháng 9 năm nay, Thế vận hội dành cho người khuyết tật toàn quốc sẽ thay thế cho Giải vô địch bóng rổ xe lăn, thế nên Trung tâm Quản lý thể thao người khuyết tật sẽ tổ chức giải bóng rổ xe lăn mùa xuân kéo dài một tuần vào tháng 5. Địa điểm vẫn chưa được quyết định, nhưng họ chắc chắn sẽ tham gia, vì vậy việc huấn luyện lần này là để chuẩn bị cho cuộc thi đấu.
Quý Phi Tường nói: “Giải đấu mùa xuân này rất quan trọng. Mục tiêu của đội chúng ta là tiến vào vòng tứ kết để chọn 4 đội vào bán kết. Chúng ta ngầm hi vọng là sẽ đạt được một danh hiệu. Anh cũng có một mục tiêu nhỏ cho bản thân, cậu biết không? Tháng 10 sẽ có giải vô địch bóng rổ xe lăn Châu Á Thái Bình Dương. Cái đó có liên quan đến tấm vé tham dự Thế vận hội dành cho người khuyết tật năm sau. Đội tuyển quốc gia sẽ đến liên đoàn để chọn những người có thể đến trại huấn luyện vào tháng 7. Anh chưa từng được tham gia đội tuyển quốc gia nên muốn đua một phen.”
Nói đến đoạn này, Quý Phi Tường ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Anh…còn chưa từng được ra nước ngoài, cũng chưa từng được ngồi máy bay bao giờ.”
Triệu Tỉnh Quy lắng nghe anh ấy nói, đồng thời quan sát các cầu thủ trên sân tập luyện, dường như trong cơ thể anh cũng có một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm, tinh thần chiến đấu đã mất mát bấy lâu nay lại bùng lên.
Thi đấu, vào vòng tứ kết, đạt danh hiệu, vào đội tuyển quốc gia, tập huấn, tham gia cuộc so tài quốc tế… Hóa ra những điều đó không rời bỏ anh, nỗ lực luyện tập anh cũng có khả năng làm được.
Hai người đang trò chuyện thì từ xa có một cô gái trẻ chạy tới, trong tiết trời lạnh giá, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo thể thao mỏng manh, mái tóc đuôi ngựa lòa xòa sau đầu, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô ấy chạy đến bên Quý Phi Tường, thấy Triệu Tỉnh Quy thì thoáng dừng bước. Cô ấy lặng lẽ giấu tay trái ra phía sau, tay phải đưa cho Quý Phi Tường một túi đồ: “Này, cầm cái này về ăn đi, là lạp xưởng chính tay mẹ tôi làm đấy.”
Quý Phi Tường ngẩn người, cầm lấy túi: “Sao lại muốn tặng đồ cho tôi?”
Cô gái nói: “Mẹ tôi làm nhiều lắm, cậu đưa cho bố mẹ cậu nếm thử đi.”
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, bởi vì có Triệu Tỉnh Quy nên cũng không ở lại lâu. Cô ấy chạy về hướng kia của sân vận động. Triệu Tỉnh Quy nhìn theo bóng dáng chạy của cô ấy mới phát hiện, dưới tay áo bên trái của cô ấy trống không.
Quý Phi Tường nói: “Cô ấy tên là Tiểu Quỳnh, thuộc đội điền kinh, mới mười chín tuổi.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Cô ấy là bạn gái anh sao?”
Quý Phi Tường lắc đầu: “Không phải.”
Anh ấy thở dài một hơi, lại vỗ vào chân của mình: “Chân cẳng như vậy còn nói gì đến bạn gái nữa? Anh không muốn làm khổ người khác.”
Từ Đào gọi Quý Phi Tường vào sân, anh ấy xoay xe lăn đến. Những lời anh ấy nói khiến trong lòng Triệu Tỉnh Quy có chút bế tắc, anh ngơ ngác ở lại bên lề sân. Đúng lúc này, anh chợt nghe thấy một giọng nói vui vẻ:
“Triệu Tỉnh Quy!”
Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn về phía cổng lớn của sân vận động, người mà anh ngày đêm tơ tưởng đang chạy về phía anh, vừa chạy vừa vẫy tay, có vẻ rất kích động. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Triệu Tỉnh Quy đứng thì cô sẽ nhào vào trong lồng ngực anh.
Nhưng rất tiếc anh lại ngồi, Trác Uẩn chạy đến trước mặt anh, duỗi bàn tay mạnh mẽ xoa xoa mái tóc của anh: “Chúc mừng năm mới nha!”
Triệu Tỉnh Quy né tay cô: “Đừng có vò tóc tôi!”
Trác Uẩn buông anh ra, giúp anh vuốt lại mái tóc rối tung. Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu lên ngắm nhìn cô.
Lại là nửa tháng rồi không gặp, Trác Uẩn ăn mặc rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh da trời, bên trong là một cái váy len ngắn màu trắng, chân đi bốt, váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài. Triệu Tỉnh Quy nhíu mày hỏi: “Chân chị không lạnh sao?”
“Không lạnh.” Trác Uẩn vẫn luôn tươi cười, “Tôi đi tất chân xuyên thấu, không nhìn ra phải không?”
Bấy giờ Trác Uẩn mới nhìn sang cảnh tượng bên trong sân vận động. Cô đưa mắt nhìn mười mấy thanh niên đang ngồi xe lăn, ở nơi xa còn có rất nhiều huấn luyện viên. Có vẻ tất cả họ đều là người tàn tật.
Bên lề sân còn có mấy cái xe lăn điện và một ít chi giả. Có một cô gái đang nhảy lò cò bằng một chân, có cậu con trai bị mất hai tay đang ngồi dưới đất dùng chân chơi điện thoại, lại có cậu con trai liệt nửa người đang được huấn luyện viên hỗ trợ luyện xà đơn, hai tay của cậu ấy rất khỏe, lúc treo người trên xà ngang, hai chân gầy guộc ở phía dưới lúc ẩn lúc hiện khiến Trác Uẩn run lên vì sợ.
Cô thấy thực sự ấn tượng. Mặc dù đã được Triệu Tỉnh Quy cảnh báo trước, nhưng khi tới nơi cô vẫn thấy cảnh tượng này thực sự rất ngoạn mục.
Trong lòng Trác Uẩn có chút khó chịu, cô cảm thấy cảm thấy thật lạc lõng khi ở đây. Trước khi vào cửa cô còn hỏi chú Miêu tại sao không vào, chú Miêu nói ở trong này hơi khó chịu. Những đứa trẻ đó đều quá khổ.
Trong chốc lát, Trác Uẩn hoàn toàn hiểu được ý của chú Miêu, vì ngay cả bản thân cô cũng đang muốn chạy trốn.
Triệu Tỉnh Quy gọi cô: “Cô giáo Trác?”
“Hả?” Trác Uẩn lấy lại tinh thần, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi chưa nói gì cả, sao chị giống như người mất hồn vậy?” Triệu Tỉnh Quy xoay nhẹ xe lăn, nghiêng bánh trước lên. Đây là động tác anh thường tập khi ở một mình, “Tôi đã nói là chị đến đây sẽ thấy sợ mà. Đừng nói là chị, ngay cả chính tôi cũng thấy không thoải mái. Nếu chị không muốn ở lại chỗ này, hay là ra xe chờ tôi đi, tôi còn phải nói vài câu với huấn luyện viên, ông ấy bây giờ đang bận.”
Trác Uẩn hỏi: “Cậu tới đây bao lâu rồi?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Lúc chị gọi điện thoại là tôi vừa đến. Cái chính là tôi muốn đến xem thế nào. Huấn luyện viên nói nếu tôi rảnh thì mỗi cuối tuần có thể đến đây tập luyện. Tôi cũng không định sẽ chính thức nhập đội, vì dù sao tôi còn phải đi học nữa.”
“Vậy thì cậu cũng mới đến đây chưa được nửa tiếng.” Trác Uẩn nói, “Tôi không đi ra ngoài đâu, tôi ở lại đây với cậu. Tôi không sợ, chỉ là có điều chưa quen thôi.”
Thành viên đội bóng rổ cũng nhìn thấy Trác Uẩn. Mấy nam sinh trẻ tuổi ghé tai nhau nói:
“Wow! Người đẹp.”
“Là ai vậy nhỉ?”
“Là bạn gái của Tiểu Triệu à?”
“Tiểu Triệu thật tốt số! Có tiền thật là tốt, có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.”
“Đừng nói bừa, Tiểu Triệu người ta đẹp trai sẵn, còn cậu cho dù có tiền, nhưng dựa vào nhan sắc của cậu chưa chắc người đẹp đã chú ý.”
“Ơ! Nói gì mà thẳng thế hả? Cậu đang công kích cá nhân đấy biết không?”
…
Trác Uẩn nói với Triệu Tỉnh Quy: “Tôi có mang cho cậu ít quà đặc sản. Lúc ở ngoài gặp chú Miêu nên tôi để luôn đồ vào trong xe của cậu rồi. Khi nào về cậu nhớ gửi cho bố mẹ cậu đấy.”
Triệu Tỉnh Quy quay lại kéo tay cô, anh thực sự chạm vào lòng bàn tay cô, ngẩng đầu nói: “Buổi tối qua nhà tôi ăn cơm đi.”
Trác Uẩn ngượng ngùng: “Không được.”
Triệu Tỉnh Quy: “Sao vậy? Chị và bố mẹ tôi thân nhau như thế, không phải chị cũng định đến quận Tử Liễu tặng quà cho tôi sao?”
“Tặng quà và cùng ăn cơm…là hai chuyện khác nhau.” Trác Uẩn không dám gặp Phạm Ngọc Hoa, cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Cô giáo Trác…” Triệu Tỉnh Quy nhẹ nhàng nói, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chớp chớp, “Ngày mai tôi phải tới trường rồi, không biết bao lâu nữa mới được gặp chị, buổi tối chị qua nhà tôi ăn cơm đi mà.”
Nữa rồi đấy! Trác Uẩn cảm thấy Triệu Tỉnh Quy đã định đoạt số phận của cô. Anh có thể lạnh lùng với cả thế giới, nhưng khi đối mặt với cô lại hành động như một đứa trẻ hư hỏng, làm nũng, dễ thương, nắm bắt mọi cơ hội để thực hiện quyền lợi là ‘đứa trẻ’.
Trác Uẩn có hơi do dự, Triệu Tỉnh Quy lại nói: “À, còn có quà! Quà năm mới tôi chưa đưa cho chị, chị không muốn sao?”
Trác Uẩn bắt đầu làm giá: “Ai cần quà của cậu chứ.”
Trong đầu Triệu Tỉnh Quy đột nhiên nhảy ra một câu trả lời, anh đã quên là nghe được từ đâu, nhưng hiện giờ có thể dùng. Anh lắc lắc tay Trác Uẩn, nói: “Không cần quà, vậy chị cũng không cần tôi nữa à?”
Trác Uẩn: “…”
Muốn chết mà!
Cô vỗ vào đầu Triệu Tỉnh Quy: “Cậu học ở đâu cách ăn nói đưa đẩy thế hả?”
“Ui da.” Triệu Tỉnh Quy xoa xoa đầu, “Vậy cuối cùng là chị có đi không?”
“Đi đi đi, được chưa? Cậu thật là phiền phức.” Trác Uẩn duỗi chân, đá nhẹ vào chân anh một cái.
Triệu Tỉnh Quy thở dài, sờ sờ chân: “Lần trước tôi còn nói với Trác Hoành là chị rất dịu dàng… hóa ra tôi nhầm rồi.”
Trác Uẩn kinh ngạc: “Cậu nói với Trác Hoành chuyện này khi nào?”
Triệu Tỉnh Quy mỉm cười: “Không nói cho chị, đây là chuyện của những người đàn ông.”
Trong sân, huấn luyện viên Từ Đào thổi còi, hô to: “Nghỉ ngơi một chút! Lát nữa chúng ta sẽ chơi một trận giữa các đội với nhau, các bạn tự phân đội trước đi.”
Ông ấy đi tới lề sân, nhả cái còi ra, hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Tiểu Triệu, tôi thấy cậu có vẻ đã khỏe mạnh lên không ít, có ngứa tay không? Có muốn vào đánh thử một chút không?”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Có thể không ạ? Cháu vẫn chưa hiểu quy tắc như thế nào.”
“Không hiểu có thể học, so với trận đấu bóng rổ bình thường cũng không khác biệt lắm đâu, cậu đã biết di chuyển banh trên xe lăn chưa?” Từ Đào ở bên cạnh Triệu Tỉnh Quy khoa chân múa tay giảng giải: “Ngồi trên xe lăn cũng giống như vậy. Trong tình huống cậu lấy được bóng, nếu không rê bóng thì cậu không thể di chuyển xe lăn hai lần liên tiếp. Nếu không cậu sẽ phạm lỗi. Cậu phải vừa xoay xe lăn vừa rê bóng cùng một lúc. Cái này là kỹ năng cơ bản, luyện một chút sẽ biết. Nếu cậu vào sân mà chưa chú ý được ngay, tôi cũng không tính là phạm lỗi, chỉ cần chơi thử xem có quen không là được.”
Trác Uẩn vỗ vỗ vai Triệu Tỉnh Quy: “Triệu Tỉnh Quy, đi ra đi, tôi muốn xem cậu chơi bóng.”
Tay Triệu Tỉnh Quy vốn dĩ cũng có chút ngứa ngáy. Anh không hề do dự, gật đầu nói: “Được, để tôi chơi thử xem.”
Từ Đào gọi một thành viên lớn tuổi hơn trong nhóm ra khỏi sân: “Lão Hạ, lại đây, cho Tiểu Triệu mượn xe lăn của cậu chơi thử.”
Thành viên ra khỏi sân tên là Hạ Vĩ Bình, giống Vương Khải, cũng bị cụt một chân, anh ấy đã 36 tuổi, có vẻ ngoài thăng trầm hơn các cầu thủ nam khác. Anh ta dừng xe lăn và tháo dây đai, đứng dậy, nhảy bằng một chân để lấy nạng kẹp nách, đồng thời hướng dẫn Triệu Tỉnh Quy chuyển sang chiếc xe lăn thi đấu của mình.
Trác Uẩn đứng ở một bên, thấy không giúp được gì nên hỏi Triệu Tỉnh Quy: ‘Cậu có muốn tôi gọi chú Miêu giúp cậu không.”
“Không cần đâu.” Triệu Tỉnh Quy đã chuẩn bị dời sang, “Tự tôi cũng có thể làm được.”
Đây là lần đầu tiên anh ngồi xe lăn thi đấu, anh thả hai chân xuống, nắm lấy khung xe lăn, Từ Đào giúp anh ổn định xe lăn và dùng tay để di chuyển qua.
Hạ Vĩ Bình cười ha hả hỏi: “Cảm giác thế nào? Nhớ kỹ, khi chơi bóng thì mông không thể rời khỏi đệm, đó là phạm quy.”
Triệu Tỉnh Quy nghe vậy thấy buồn cười, anh cúi đầu gác chân lên bàn đạp: “Em cũng nghĩ như vậy.”
Không có cánh tay trợ lực, mông anh sẽ dính vào xe lăn, không di động một chút nào.
Hạ Vĩ Bình lại nói: “Vóc dáng cậu cao hơn tôi rất nhiều, ngồi chắc sẽ hơi chật. Về sau cậu hãy chế một cái xe lăn riêng, ngồi sẽ thoải mái hơn.”
Các đội viên đều biết điều kiện gia đình của Triệu Tỉnh Quy rất tốt. Anh tới đây chơi bóng hoàn toàn là vì yêu thích chứ không hề quan tâm đến khoản trợ cấp hơn 2 ngàn nhân dân tệ mỗi tháng kia.
Xe lăn thể thao không có tay vịn, lưng rất thấp, sau lưng cũng không có tay cầm, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể ngồi sâu vào bệ đỡ bánh xe. Anh cảm thấy vị trí đỡ thắt lưng rất kỳ lạ, bàn đạp cũng tương đối hẹp, hai cái bánh xe lớn xòe ra trông rất lạ. Anh thử trước thử sau một chút, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười. “Không sao, xem ra so với xe lăn của em thì còn vững vàng hơn.”
“Đó là điều chắc chắn, nếu không xe sẽ lật nhào ngay khi va chạm, ai mà chịu nổi?” Từ Đào châm điếu thuốc rồi ném cho Hạ Vĩ Bình, “Nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng, chơi bóng rổ trên xe lăn bị lật xe là chuyện bình thường, mọi người đều bị ngã, ai rồi cũng ngã thành quen.”
Trác Uẩn nghe thấy mà sợ hãi: “Sẽ bị thương sao?”
Từ Đào nói: “Luôn có những va đập và chấn thương nhỏ, phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận. Chủ yếu là bảo vệ tốt cánh tay, thời điểm bị ngã đừng ngu ngốc dùng tay chống đỡ. Nếu cổ tay của cậu bị thương thì sẽ xong đời.”
Ông ấy vừa hút thuốc, vừa thay mặt mấy cậu thanh niên kia hỏi Trác Uẩn: “Cô gái, cháu là…”
Trác Uẩn: “Dạ?”
Triệu Tỉnh Quy lại cầm lấy tay Trác Uẩn, nghiêm trang nói: “Cô ấy là bạn cháu.”
Trác Uẩn vùng vẫy một hồi cũng không thoát ra được, cười cười nhìn Từ Đào.
Từ Đào, Hạ Vĩ Bình: “Úi chà…”
Hạ Vĩ Bình ra hiệu cho Triệu Tỉnh Quy đeo thắt lưng vào. Trác Uẩn xung phong đến buộc giúp.
Điều này cũng để bảo vệ các vận động viên không bị ngã ra khỏi xe lăn. Triệu Tỉnh Quy phải dùng dây đai để cố định thắt lưng, đùi, bắp chân và bàn chân trên xe lăn. Trác Uẩn ngồi xổm trước mặt anh, theo lời dặn dò của Hạ Vĩ Bình mà cẩn thận giúp Triệu Tỉnh Quy buộc đai lưng. Cô vừa cột vừa nói: “Giống như tôi đang trói nửa người dưới của cậu vậy.”
“Không sao đâu, tôi không cảm thấy gì, nhưng ngược lại tôi lại thấy rất yên tâm.”
Triệu Tỉnh Quy đã cởi áo khoác ngoài, trên người anh mặc một chiếc áo len màu xanh nước biển. Anh thực hiện một vài bài tập vận động ngực, sau đó vặn cổ tay, di chuyển vai và cổ để làm ấm.
Trác Uẩn giúp anh buộc chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Cẩn thận không bị thương, cậu vừa mới bắt đầu chơi, từ từ từng bước thôi, biết không?”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Anh xoay xe lăn đi theo Từ Đào vào trong sân. Các thành viên đã phân đội xong. Từ Đào lấy ra một đống áo ba lỗ màu đỏ và vàng cho họ mặc, đồng thời giới thiệu Triệu Tỉnh Quy với mọi người, kêu mọi người chiếu cố và nhẹ tay với anh.
Triệu Tỉnh Quy mặc một chiếc áo ba lỗ vàng vào, trên ngực là số ‘5’. Anh nhìn xuống con số, cảm thấy lâu rồi chưa được thấy cảnh tượng này, anh là…muốn thi đấu thật sao?
Vương Khản là đội trưởng đội đỏ. Anh ấy chỉ đơn giản ném cho Triệu Tinh Quy một câu “Cậu chơi tiên phong” rồi dùng cánh tay rắn chắc xoay xe lăn rời đi.
Trận đấu trong nội bộ bắt đầu, mười chiếc xe lăn bắt đầu di chuyển trên sân.
Chú Miêu cũng trở lại sân vận động, phát hiện Triệu Tỉnh Quy đang thi đấu thì hoảng sợ. Ông ấy đi đến bên cạnh Trác Uẩn, cùng xem trận đấu.
Trên sân bóng rổ, Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn mờ mịt nhìn theo mọi người. Anh nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ, nó bay trong không trung rồi được chuyền từ người này sang người khác. Có người cầm bóng, đang tìm kiếm một bước đột phá, cậu ta rê bóng và xoay xe lăn. Triệu Tỉnh Quy quan sát hành động của cậu ta, suy nghĩ đến lúc mình bắt được bóng cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mãi một lúc lâu anh vẫn không nhận được bóng. Có thể là do đội bóng áo vàng chưa hiểu rõ về anh nên không ai chuyền cho anh. Anh chỉ có thể theo dõi đội di chuyển xung quanh sân như một người ngoài cuộc và nhìn những người khác ném rổ, không trúng, lại ném rổ, trúng… Tỷ số tăng lên rất chậm. Tỷ lệ ghi bàn của bóng rổ trên xe lăn thấp hơn so với trò chơi bóng rổ thông thường.
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn cũng không biết phải làm thế nào mới lấy được bóng. Anh cố gắng hết sức để tránh va chạm với người khác, nhưng anh lại thấy rằng cuộc đối đầu giữa mọi người rất khốc liệt. Khi bóng từ trên cao rơi xuống, bọn họ sẽ lật bánh xe lớn qua một bên, ngồi thẳng lưng, duỗi thẳng tay để đỡ lấy bóng. Thi thoảng có người ngồi trên xe lăn bị ngã, lại chống một tay bò lên, nhanh chóng đứng dậy quay lại trận đấu.
Lúc này, một số xe lăn đã xếp thành một hàng dưới rổ của đội đỏ. Một cầu thủ của đội vàng đang cố gắng ném bóng vào rổ nhưng vì vóc dáng của cậu ta nhỏ nên khi ngồi càng thấp. Bóng vừa rời tay cậu ta đã bị Quý Phi Tường của đội đỏ chặn ngay lại.
Triệu Tỉnh Quy thấy rõ động tác của Quý Phi Tường, anh nghĩ thầm, à, thì ra là có thể chặn bóng như vậy sao?
Sau khi đội đỏ chuyền bóng nhanh như nước chảy mây trôi, quả bóng rổ đã đến tay Quý Phi Tường. Anh ấy dùng tay trái nghiêng người về phía trước, dùng tay phải rê bánh xe lăn để nhanh chóng vượt qua. Triệu Tinh Quy nghiến răng xoay xe lăn đuổi theo.
Quý Phi Tường chuyền bóng cho đồng đội, ngay sau đó bên kia lại chuyền lại cho anh ấy. Anh ấy đột phá lên rổ, chuẩn bị ném bóng thì bên cạnh bất ngờ xuất hiện một người. Đôi mắt của Quý Phi Tường mở to, như thể cảnh tưởng trước đó được phát lại. Bóng vừa rời tay của anh ấy đã bị một thanh niên có vóc dáng cao hơn, cánh tay dài hơn chặn lại.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tỉnh Quy chạm được bóng. Khi quả bóng được chuyền đến tay Vương Khản, anh ấy hét lên: “Chàng trai trẻ làm tốt lắm!”
Triệu Tỉnh Quy không nhịn được cười, nhưng khi nhìn thấy Quý Phi Tường đang nhìn chằm chằm vào mình, anh không thể cười được nữa.
Quý Phi Tường chỉ ngón trỏ về phía anh, sau đó xoay xe lăn về lại hàng thủ. Triệu Tỉnh Quy liếc nhìn bên lề sân, Trác Uẩn đang theo dõi trận đấu, phát hiện anh nhìn sang, cô đưa tay lên miệng hô to: “Triệu Tỉnh Quy. Ném vào một quả nha!”
Triệu Tỉnh Quy bĩu môi, Trác Uẩn quả thực không hiểu bóng rổ. Cô chỉ biết ném bóng vào rổ mà không biết vừa rồi anh đã phá một đường bóng đẹp như thế nào.
Bởi vì quả đập bóng ấy mà Vương Khải bắt đầu tin tưởng Triệu Tỉnh Quy. Anh ấy bất đầu yêu cầu các đội viên chuyền bóng cho anh. Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng có cơ hội rê bóng. Nhưng anh vẫn chưa làm được thuần thục, xoay xe lăn thì sẽ không bắt được bóng, bắt bóng thì hướng của xe lăn sẽ bị vẹo, dường như không thể sử dụng hai mục đích cùng lúc.
Sau đó, anh cũng mặc kệ, dù sao thì Từ Đào đã nói rằng anh không phải là người phạm lỗi. Anh chỉ đơn giản là vấp phải rổ sau pha phạm lỗi. Trong khu vực ném rổ thoải mái nhất của mình, Triệu Tỉnh Quy thẳng lưng, không ngần ngại ném bóng vào rổ với tư thế siêu đẹp.
Có người ở hàng phòng thủ trước mặt anh, nhưng không ai có thể cản bóng của anh. Bởi vì trên sân anh là cao nhất, cánh tay cũng dài nhất. Khi anh ngồi thẳng luôn phải nhìn xuống những người khác. Nếu anh có thể đổi một chiếc xe lăn phù hợp với dáng người của mình thì chắc chắn anh sẽ còn di chuyển nhanh hơn.
Bóng đã vào lưới, Vương Khải và Triệu Tỉnh Quy cùng vỗ tay, hô lớn: “Bóng hay!”
Trác Uẩn nhảy dựng lên, ở ngoài sân la to: “Ha ha… Triệu Tỉnh Quy cậu ném bóng vào rồi rồi! Thật đẹp trai quá đi!”
Có mấy nữ sinh đi vào bên sân, cũng cổ vũ cho các thành viên trong đội. Cô gái đứng đầu hét lên: “Phi Tường cố lên! Đội đỏ chiến thắng!”
Trác Uẩn không cam lòng yếu thế: “Triệu Tỉnh Quy cố lên! Đội vàng tiến lên!”
“Phi Tường, Phi Tường! Đội đỏ là nhất!”
“Gió xuân thổi trống! Tiểu Quy của chúng ta sợ ai!”
“Đội đỏ có Phi Tường! Thắng lợi ở phía trước!”
“Đội vàng có Triệu Tỉnh Quy! Xưng bá toàn cầu! Diễu võ dương oai!”
…
Trong sân Triệu Tỉnh Quy và Quý Phi Tường cùng bối rối: “…”
Một thiếu niên tên Lưu Khôn vui mừng khôn xiết: “Cha mẹ ơi! Fans từ đâu tới vậy? Phi Tường, Tiểu Triệu tới đội của chúng ta chắc cậu không giữ nổi danh hiệu Kim Thành Vũ của Nam Luân nữa rồi.”
“Thôi đi!” Quý Phi Tường như phát điên lên, anh ấy lao đến bên cạnh sân và hét lên, “Trâu Tiểu Quỳnh! Đừng nói nữa! Thật xấu hổ!”
Trâu Tiểu Quỳnh bĩu môi mất vui. Cô ấy trộm liếc nhìn Trác Uẩn, phát hiện Trác Uẩn cũng đang nhìn mình.
Trác Uẩn thật xinh đẹp, ăn mặc cũng sành điệu. Trâu Tiểu Quỳnh một lần nữa giấu cánh tay trái của mình ra sau, siết chặt tay với các cô gái khác.
Triệu Tỉnh Quy chỉ thi đấu hơn 20 phút, bởi vì thiếu thể lực nên không thể không rời sân.
Đây là lần đầu tiên anh chơi bóng rổ xe lăn một cách nghiêm túc. Anh đã được mọi người đặc biệt chiếu cố, không ai đâm anh, cũng không ai phạm lỗi với anh, và anh cũng chưa hề bị ngã. Triệu Tỉnh Quy đã ghi tổng cộng ba bàn thắng, cướp bóng một vài lần, phá được vài đường bóng. Cái chính là anh đã thực sự tham gia tấn công và phòng thủ khi chuyền bóng.
Từ Đào rất vui khi thấy mình đã chọn được hạt giống tốt, kêu Triệu Tỉnh Quy sau khi quay về thì luyện tập thể lực và rê bóng nhiều hơn.
Bản thân Triệu Tỉnh Quy cũng cảm thấy chưa đã thèm. Đã lâu rồi anh không được vận động thoải mái như vậy. Mồ hôi ở đây hoàn toàn khác biệt so với những giọt mồ hôi mà anh đổ trong khu phục hồi chức năng. Khi di chuyển từ xe lăn của Hạ Vĩ Bình sang xe lăn của mình, trong lòng anh đã hạ quyết tâm, anh tự nói với bản thân rằng một ngày nào đó anh sẽ trở thành lực lượng thi đấu chủ lực.
Triệu Tỉnh Quy ngồi xe của Trác Uẩn về quận Tử Liễu. Thời gian đi xe khoảng nửa tiếng, anh ngồi trên ghế phụ của chiếc Audi. Có lẽ vì chơi bóng quá mệt nên chỉ sau mười mấy phút anh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Trác Uẩn đang cầm tay lái, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Triệu Tỉnh Quy một cái.
Thiếu niên ngủ rồi nhìn thật ngoan. Cửa sổ ghế phụ là hướng tây, ánh mặt trời cuối đông chiếu vào khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của Triệu Tỉnh Quy. Gió điều hòa thổi vào mái tóc anh, mặt mũi anh giãn ra. Bởi vì anh đang nhắm mắt nên lông mi có vẻ đặc biệt rậm và dài. Trác Uẩn nghĩ, nếu đóng khung được hình ảnh này của anh trong một bức tranh thì sẽ là một bức tranh chân dung siêu đẹp.
Xe chạy một mạch về phía trước, Trác Uẩn liếc nhìn anh một cái, rồi lại xoay người, sau đó không nhịn được lại liếc anh một cái nữa, rồi quay đầu lại, cũng không nhận ra mình vẫn đang cười.
Hai chiếc xe một trước một sau trở về quận Tử Liễu, chú Miêu đậu xe vào gara C2. Trác Uẩn chỉ có thể dừng xe ở bãi đậu xe của khách. Cô tắt máy xe, Triệu Tỉnh Quy vẫn chưa dậy. Trác Uẩn nghiêng người dựa vào ghế lái nhìn anh, không đành lòng đánh thức anh dậy.
Không gian lặng yên không một tiếng động, một con sâu nhỏ chui ra khỏi lòng cô, ngứa ngáy bò nhanh quanh trái tim cô. Đó dường như là một con sâu độc, nó đã nói với Trác Uẩn từng tiếng một, bảo cô sát qua một chút, sau đó lại sát qua nhiều chút hơn nữa.
Trác Uẩn thực sự tiến đến gần Triệu Tỉnh Quy, khuôn mặt của người thiếu niên trở nên rõ ràng hơn. Cô có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt anh. Ánh mắt của Trác Uẩn chuyển từ vầng trán đầy đặn đến đôi lông mày thanh tú, đến sống mũi cao thẳng và cuối cùng rơi vào môi anh.
Hình dáng môi của anh rất đẹp, tỷ lệ môi trên và môi dưới rất hoàn hảo, không có ria mép như các chàng trai tuổi teen thường có, là đã bắt đầu cạo râu rồi sao?
Con sâu độc đã cám dỗ trái tim của Trác Uẩn, cô tiến lại gần anh, khẽ cắn môi, cảm thấy hơi khát. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của Triệu Tỉnh Quy, còn ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh, là bởi vì chơi bóng đã ra mồ hôi. Triệu Tỉnh Quy khi lên xe đã nói người anh rất hôi, muốn về nhà tắm rửa qua.
Trác Uẩn lại không hề cảm thấy hôi, đây là mùi chỉ có đàn ông con trai mới có.
Phần thân trên của cô đã gần chạm tới ghế phụ, cô muốn làm chuyện như Triệu Tỉnh Quy đã làm với cô trong hồ bơi suối nước nóng. Anh có thể đánh lén cô, sao cô lại không thể?
Con sâu nhỏ đang khích lệ cô, Trác Uẩn cũng nghĩ đây là một điều tuyệt vời. Đúng lúc cô sắp bị mê hoặc, Triệu Tỉnh Quy lại mở mắt ra.