Tô Mạn Cầm ngủ không sâu nên cũng rời khỏi giường, mặc một cái váy ngủ, mở hé cửa sổ rồi đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Cả thành phố đang ngủ say, bên ngoài cửa sổ đen sì, trên cầu vượt cách đó không xa chỉ còn lác đác vài chiếc xe đi qua.
Trác Hoành cầm gạt tàn thuốc tới, đặt trên bàn trà cạnh cửa sổ.
Tô Mạn Cầm hút một hơi thuốc, nhìn về phía Trác Hoành: “Mười Ba, tâm sự đi.”
Trác Hoành đang nhai bánh mì: “Tâm sự cái gì?”
Tô Mạn Cầm nói: “Nói về chị của cậu.”
Vẻ mặt Trác Hoành kỳ lạ, không rõ tại sao sau một trận ân ái cô ấy lại muốn nói tới Trác Uẩn.
Tô Mạn Cầm tiếp tục nói: “Có phải cậu luôn cho rằng chị cậu rất ghét cậu không?”
Trác Hoành nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Trái tim cậu ta đập bình bịch, trong lòng có chút hy vọng, cuối cùng thì cô ấy muốn nói gì? Có phải Trác Uẩn đã nói từng nói gì đó với cô ấy hay không? Ví dụ như, thực ra Trác Uẩn cũng không ghét cậu ta?
Kết quả, Tô Mạn Cầm nói: “Cũng không phải là không đúng, chị của cậu đúng thật là vẫn luôn ghét cậu.”
Trác Hoành: “…”
Tô Mạn Cầm tựa vào cửa sổ, tư thế nhàn nhã thong dong: “Vậy cậu đã từng nghĩ tại sao chị cậu lại ghét cậu không?”
“Làm sao tôi biết được?” Trác Hoành nghĩ đến chuyện này đã nổi giận: “Từ nhỏ chị ấy nhìn tôi đã không hợp mắt rồi, chưa bao giờ nói chuyện hòa nhã với tôi, tôi nói cái gì, làm cái gì cũng đều là sai! Chị gái nhà người ta luôn ân cần săn sóc với em trai em gái, còn chị ấy thì sao? Đừng nói là săn sóc, không đánh chết tôi là đã may lắm rồi! Bây giờ còn suốt ngày mắng tôi, chị cho là tôi rất muốn ở lại nhà chị ta sao? Nếu tôi có chỗ đi thì còn lâu tôi mới ở chỗ đó chịu đựng sự tức giận của chị ấy!”
Tô Mạn Cầm nói: “Tôi là con gái một, không có anh chị em, năm nhất đại học nghe Trác Uẩn kể về chuyện nhà cậu, tôi còn cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau đó tôi cẩn thận ngẫm lại, nếu tôi có một đứa em trai, dựa theo bầu không khí trong gia đình chúng tôi, chắc hẳn tôi sẽ đối xử rất tốt với em trai của mình.”
Trác Hoành: “Có ý gì?”
Tô Mạn Cầm hút thuốc, chầm chậm nói: “Chúng ta không ai giống ai, có nhiều thứ sinh ra đã được viết sẵn trong gen, có thứ sau khi lớn lên mới dần dần hình thành, vậy nên mỗi người mới có tính cách, tính tình cũng như sở thích đặc biệt của bản thân. Cho dù ngoại hình bên ngoài có tương tự thì linh hồn bên trong cũng không giống nhau. Hơn nữa, trừ bản thân ra, phía sau mỗi người vẫn còn một gia đình sinh ra mình, có rất nhiều điều vô cùng kỳ quặc, nhiều nguyên nhân chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp mới có cậu và Triệu Tỉnh Quy, tôi và Trác Uẩn.”
Trác Hoành cau mày lại, có hơi hiểu ý tứ của Tô Mạn Cầm.
Giọng điệu cậu ta cứng nhắc: “Tôi không coi chị như Trác Uẩn.”
“Tôi biết.” Tô Mạn Cầm cười cười, cầm gói thuốc lá lên hỏi cậu ta, “Muốn hút một điếu không?”
Trác Hoành gói túi đồ ăn lại, nhận lấy điếu thuốc Tô Mạn Cầm ném tới, sau khi châm thì kẹp ở giữa ngón tay.
“Năm nhất đại học tôi mới quen chị của cậu, cậu ấy khác hoàn toàn so với hiện tại.” Tô Mạn Cầm nói, “Lúc đầu tôi nhìn bề ngoài của cậu ấy, cho là cậu ấy sẽ rất giống tôi, sau này mới phát hiện căn bản không có chuyện này. Con người cậu ấy… dùng lại lời nói của cậu ấy chính là, cậu ấy là người rất hiền lành. Ví dụ như, mỗi lần chúng tôi bàn bạc xem ăn cái gì, cậu ấy đều nghe tôi, hoàn toàn không làm chủ được; khi đi ra ngoài xem phim cũng vậy, xem bộ nào cũng là tôi quyết định, đối với cậu ấy cái gì cũng được, mỗi ngày đều hi hi ha ha cho qua ngày.”
Tô Mạn Cầm nhớ lại thời gian học đại học của mình và Trác Uẩn: “Có rất nhiều sinh viên nam theo đuổi cậu ấy, nhưng đến tới tận bây giờ chưa có ai có thể chạm tới trái tim của cậu ấy. Tôi đã từng trải qua vài lần yêu đương, khi hỏi cậu ấy là rốt cuộc cậu thích tuýp đàn ông như thế nào, cậu ấy nói, cậu ấy thích loại đàn ông mà có lẽ trên đời này không tồn tại. Sau này cậu ấy lại nói với tôi, thực ra cậu ấy có một người chồng chưa cưới, điều kiện cũng không tệ lắm, khả năng cậu ấy tốt nghiệp xong sẽ kết hôn cùng người nọ, về nhà làm bà chủ giàu có.”
“Tôi hỏi cậu ấy là vậy cậu có thích anh ta không? Cậu ấy chỉ cười với tôi, nói rằng dù sao đàn ông cũng gần giống nhau, không có gì phải thích hay không thích. Mọi người đều nói người nọ có điều kiện rất tốt, cậu ấy gả cho người ta còn bị xem là trèo cao. Ở nhà cậu ấy, lời nói của cậu ấy trong những chuyện như vậy không có trọng lượng, đều do bố cậu ấy quyết định.”
Trác Hoành vẫn im lặng nghe, Tô Mạn Cầm nói tiếp: “Tôi và chị cậu ở cùng nhau hơn hai năm, chuyện nhà cậu tôi cũng không can thiệp được, nhưng tôi vẫn luôn nói cho chị cậu biết, thực ra cậu ấy có thể sống một cách tự do hơn, phụ thuộc vào việc liệu cậu ấy có sẵn sàng làm đi làm lại hay không, có sẵn sàng từ bỏ thứ gì đó hay không. Ngược lại chính tôi cũng không hiểu được loại quan hệ thông gia này, nếu như là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không đồng ý.”
Trác Hoành tức giận nói: “Lần đầu tiên nói đến chuyện đính hôn chị ấy không hề phản đối!”
Tô Mạn Cầm nói: “Khi đó cậu ấy mới mười lăm tuổi, mới lên lớp tám, cậu muốn cậu ấy phản đối như thế nào?”
Trác Hoành không nói lời nào.
Tô Mạn Cầm nói: “Đối với chuyện tình cảm, tôi và chị cậu cũng không giống nhau. Tôi có thể nhanh chóng tiến vào một mối quan hệ thân mật, yêu cầu duy nhất chính là đối phương có thể cho tôi cảm giác vui vẻ và thoải mái, không gây áp lực cho tôi. Nếu như người này khiến tôi cảm thấy lo nghĩ, liên tục truyền năng lượng tiêu cực cho tôi, mặc kệ anh ta lấy danh nghĩa “yêu” hay là “đối xử tốt với tôi” để cố gắng chinh phục tôi, chỉ cần khiến tôi cảm giác một chút khó chịu, thì xin lỗi, nhất định tôi sẽ kết thúc đoạn quan hệ này.”
Sắc mặt Trác Hoành tối lại, hỏi: “Vậy tôi thì sao? Tôi khiến cho chị có loại cảm giác này sao?”
Tô Mạn Cầm cười lắc đầu: “Mười Ba, tôi và cậu chỉ là quan hệ FWB, không phải quan hệ thân mật, cậu phải phân biệt cho rõ, chúng ta vẫn chưa tới bước kia, cũng không có khả năng đến bước kia.”
Trác Hoành tức giận đến run rẩy: “Ý chị là, chị chỉ chơi đùa thôi?”
Tô Mạn Cầm thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn cậu ta: “Trác Hoành, không nên lừa gạt bản thân. Cậu cũng không thích tôi, căn bản không hiểu tôi, mà khả năng chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình.”
Trác Hoành có chút dao động, mắt mở lớn, tàn thuốc rơi trên ngón tay, chút bỏng rát đó đã khiến cậu ta hoàn hồn lại.
Tô Mạn Cầm nói: “Trác Uẩn không giống tôi, cậu ấy rất khó xác lập mối quan hệ thân mật với người khác phái. Cậu ấy không tin tưởng đàn ông, không tin vào tình yêu, chán ghét hôn nhân. Cậu ấy nói đến nằm mơ cũng hy vọng bố mẹ mình sẽ ly hôn, nghỉ lễ về nhà sẽ không phải thấy bố của mình nữa. Cậu ấy nói cậu ấy vừa thấy bố mình đã chán ghét, dẫn đến ngay cả mẹ cũng không muốn gặp. Nghỉ hè năm kia, chồng chưa cưới kia của cậu ấy tốt nghiệp về nước, trong lúc tham gia buổi tiệc đón gió của anh ta, cậu ấy gọi điện thoại than thở với tôi, nói không ngờ người đàn ông kia còn dám mang cả bạn gái không công khai đến tham gia tiệc rượu, khiến cậu ấy mở rộng tầm mắt. Đối với tình yêu, cậu ấy thực sự không trông chờ một tia ảo tưởng nào. Lúc chơi đùa ở bên ngoài, ngay cả gặp dịp thì chơi cậu ấy cũng lười ứng phó. Tôi đã từng tin rằng cậu ấy sẽ không yêu bất kì ai, nhưng trong thời gian kia, cậu ấy lại quen với Triệu Tỉnh Quy.”
Nói đến đây, Tô Mạn Cầm nhớ tới một chuyện thú vị: “Lúc Trác Uẩn còn chưa gặp mặt Triệu Tỉnh Quy, biết đối phương là một cậu nhóc lớp mười, cậu ấy có nói với tôi rằng cậu ấy sẽ không bao giờ hẹn hò với một người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, nhỏ hơn một ngày cũng không được, cậu biết tại sao không?”
Cả người Trác Hoành cứng ngắc, chết lặng hỏi: “Vì sao?”
Tô Mạn Cầm cười: “Trác Uẩn nói, bởi vì từ nhỏ cậu ấy đã đánh nhau với cậu, nên đối với cái kiểu đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi trong lòng nảy sinh sự chán ghét. Cậu xem, sự tồn tại của cậu đã mang đến bao nhiêu bóng ma trong lòng cho cậu ấy, suýt chút nữa thì chặt đứt nhân duyên của cậu ấy và Triệu Tỉnh Quy.”
Trác Hoành: “…”
Tô Mạn Cầm hút thuốc xong, ấn thuốc lá vào gạt tàn thuốc, khoanh tay nói: “Cậu hỏi tôi, vì sao cậu ấy đối xử tốt với Triệu Tỉnh Quy còn đối xử với cậu lại kém như vậy đúng không? Vậy sao cậu không nghĩ tới, bình thường Triệu Tỉnh Quy đối xử với cô ấy như thế nào, còn cậu lại đối xử với cô ấy như thế nào?”
“Tôi đối xử với chị ấy như thế nào?” Trác Hoành không cảm thấy mình làm điều gì đó không đúng với Trác Uẩn, ngón tay nặng nề chỉ vào không khí, “Tôi đối xử với chị ấy không thẹn với lương tâm! Tôi còn vì chị ấy phản bội bố tôi! Các người còn muốn tôi làm như thế nào nữa?”
Tô Mạn Cầm nói: “Đó không gọi là phản bội, đó gọi là bỏ gian tà theo chính nghĩa. Bố của cậu là tội phạm, loại người như vậy mà cậu còn muốn bao che cho ông ta thì tôi không còn lời nào để nói.”
“Bỏ gian tà theo chính nghĩa?” Trác Hoành cười khổ, “Tôi vớ bở được chỗ nào tốt hả? Không có! Bây giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, cõng trên lưng nợ nần, cũng không nhận được một câu cảm ơn của chị ấy! Chị ấy còn rất hung dữ với tôi, chỉ bố thí một cái phòng cho tôi mà chỉ tay năm ngón, khó chịu nói nhà là của chị ấy, nói tôi cút đi, chị ấy coi tôi là cái gì?”
“Cậu cũng biết loại cảm giác này rất khó chịu, đúng không?” Tô Mạn Cầm nói, “Trác Uẩn đã từng kể với tôi rất nhiều lần, lúc cậu ấy cãi nhau với bố mình, lần nào bố cậu ấy đều nói rằng, ‘Mày có có bản lĩnh thì đừng vòi tiền của tao nữa, đây là nhà của tao, mày cút đi’. Cậu đừng nói với tôi cậu chưa từng nghe thấy bố cậu nói những lời này, Trác Uẩn đã nghe hơn mười năm, tôi cũng hiểu được cậu ấy nói những lời đó với cậu là rất quá đáng, nhưng cậu ấy học từ đâu thì cậu là người rõ ràng nhất.”
Trác Hoành ngậm miệng không trả lời được.
Tô Mạn Cầm nhìn cậu ta: “Tôi sẽ không nói những lời như vậy với người nhà, có lẽ Triệu Tỉnh Quy cũng sẽ không. Nhưng Mười Ba, sẽ có một ngày cậu lập gia đình, có vợ, có con, có thể sẽ sống cùng bố mẹ vợ của cậu, nếu lỡ xảy ra tranh chấp, cậu thử để tay lên ngực tự hỏi xem, liệu mình có nói ra những lời tương tự không?”
Trác Hoành: “…”
“Lúc nói nhất định rất thoải mái, đúng không?” Tô Mạn Cầm mỉm cười, “Mười Ba, ngày hôm nay tôi quá nhàn rỗi nên mới tâm sự với cậu về Trác Uẩn. Từ trước tới nay tôi đều nghĩ, tinh thần thể lực và tình cảm của con người có hạn, trong lòng mỗi người đều có cán cân, có một số việc không thể cưỡng cầu. Cậu muốn Trác Uẩn đối xử dịu dàng bao dung với cậu giống như mẹ cậu, muốn cậu ấy nhường nhịn che chở cậu, nói gì nghe nấy với cậu, muốn cậu ấy đối xử tốt với cậu như cái cách cậu ấy đối xử với Triệu Tỉnh Quy, thì thứ cho tôi nói thẳng, đời này có lẽ sẽ không có cách nào thực hiện được.”
Sắc mặt Trác Hoành trắng bệch, sắp sụp đổ.
Tuy vậy, Tô Mạn Cầm lại vẫn tiếp tục kéo căng tấm màn che này: “Trác Hoành, cậu đừng trách tôi nói quá tàn nhẫn. Tôi cảm giác được, Trác Uẩn căn bản không muốn nhận bất kỳ hồi đáp nào từ cậu. Cậu ấy không quan tâm cậu có đối xử tốt với cậu ấy hay không, cậu đi hay ở cũng không quan trọng. Cậu ấy đã quen với sự bất hòa giữa hai người. Cậu ấy có lẽ chỉ cần tình yêu thương của mẹ và Triệu Tỉnh Quy, thậm chí còn có tình yêu thương của tôi. Trong lòng cô ấy, cậu vốn dĩ cũng không quá quan trọng.”
Trác Hoành ngơ ngác cúi thấp đầu, cả người như quả cà tím bị sương lạnh bám vào, héo như không thể héo hơn được nữa.
Cậu ta đau khổ phát hiện, Tô Mạn Cầm nói đúng. Tại sao Trác Uẩn không chút kiêng kỵ mắng cậu ta, chưa bao giờ lo lắng cho cảm nhận của cậu ta, đó là bởi vì cô căn bản không quan tâm đến cậu ta. Cái gì mà em trai hay tình máu mủ gì đó, hai người bọn họ năm này qua năm khác chỉ gây tổn thương cho nhau. Trong sự thiên vị cố định của Trác Minh Nghị, phần cảm tình kia đã sớm biến mất.
“Trác Hoành, nếu cậu còn muốn sửa chữa bồi đắp quan hệ với Trác Uẩn, tôi có thể đưa ra cho cậu một số ý kiến.” Tô Mạn Cầm nói, “Thứ nhất, cậu không nên mong đợi những điều quá không thực tế, không nên mơ mộng hão huyền đi tranh giành tình cảm với Triệu Tỉnh Quy. Thứ hai, cậu có thể đi từ những việc nhỏ, từ từ đến gần Trác Uẩn, không nên so đo thân phận em trai của mình nữa. Cậu đã là một người đàn ông trưởng thành, phải thành thục một chút, giống như hai người mới quen nhau vậy, hãy bắt đầu tìm hiểu lại, chân thành đối xử với cậu ấy bằng loại thái độ như đối xử với bạn bè. Thứ ba, Trác Uẩn là điển hình cho kiểu người ăn mềm không ăn cứng, nếu cậu vẫn cho rằng nói chuyện thiếu suy nghĩ là tính cách của cậu, thì tôi cũng không còn lời gì để nói. Nhưng nếu cậu muốn ở chung với cậu ấy, thì tôi khuyên cậu hãy bớt bớt lại một chút, không phải nhà cậu đang có một tấm gương tốt đó sao? Cậu xem bình thường Triệu Tỉnh Quy nói chuyện thế nào mà học theo một chút, nếu cậu nói chuyện đàng hoàng tử tế thì liệu Trác Uẩn còn đối xử tệ với cậu nữa không? Thật ra cậu ấy rất dễ chung sống, nếu không tôi cũng sẽ không thể trở thành bạn thân của cậu ấy.”
Trước khi cuộc trò chuyện đêm khuya kết thúc, Tô Mạn Cầm nói: “Tôi không phải là Trác Uẩn. Mười Ba, cậu cũng không cần phải mơ mộng hão huyền đi PK với Triệu Tỉnh Quy, vô vọng thôi.”
…
Trác Hoành đã được dạy một bài học, sau nửa đêm đến tận sáng, Tô Mạn Cầm ngủ thiếp đi nhưng Trác Hoành vẫn không ngủ được, nằm trong bóng đêm mở to mắt suy nghĩ về cuộc đời.
Cậu ta nợ nần chồng chất, kiệt quệ cả về tinh thần và cơ thể, ngày nào cũng mệt muốn chết, làm gì còn sức lực đâu mà đi hàn gắn mối quan hệ với Trác Uẩn?
Hàn gắn không được thì phải làm thế nào đây? Từ trước đến nay cô không quan tâm đến cậu ta, trong mắt chỉ toàn là Triệu Tỉnh Quy.
Trác Hoành quay đầu nhìn về phía Tô Mạn Cầm, cậu ta đi mấy trăm cây số để đến tìm cô ấy, rơi vào một cuộc vui [email protected] thịt thoải mái khiến thân thể thả lỏng, cũng an ủi tâm hồn của cậu ta. Nhưng mới vừa rồi, Tô Mạn Cầm nói với cậu ta rằng, cậu ta chỉ đang lừa gạt chính mình, cậu ta không thích cô ấy, cũng không hiểu cô ấy, ngay cả cậu ta cũng chưa chắc đã hiểu chính mình.
Cô ấy thật đúng là một người phụ nữ vừa thông minh vừa sáng suốt, đã sớm nhìn thấu chân tướng sự thật.
—
Giữa trưa ngày hôm sau, Trác Hoành tạm biệt Tô Mạn Cầm ở cửa khách sạn, Tô Mạn Cầm giang hai cánh tay ôm lấy người thanh niên với vẻ mặt buồn rười rượi, nói với cậu ta: “Mười Ba, cậu còn trẻ, rồi sẽ khá hơn thôi.”
Trác Hoành nói khẽ: “Sẽ sao?”
“Sẽ.” Tô Mạn Cầm mỉm cười, “Về nhà đi, đừng suy nghĩ nhiều, lái xe cẩn thận.”
Đúng là một lời tạm biệt đơn giản. Trác Hoành nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Mạn Cầm, cậu ta biết, cuối cùng thì mình và cô ấy đã hoàn toàn kết thúc.
Cậu ta lái xe lên cao tốc, một mạch chạy về hướng bắc, sau khi đi ngang qua Tiền Đường thì xuất hiện các bảng chỉ dẫn đường khác nhau, một bảng là thành phố Gia, hướng về Thượng Hải, một bảng là lối ra huyện Quan.
Cậu ta nhìn bảng chỉ đường, nghĩ thầm trong bụng, đó thật sự là nhà của cậu ta sao?
Lúc Trác Hoành trở lại Cửu Lan Hoa Uyển, thời gian đã chạng vạng tối, trong căn nhà nhỏ vẫn như bình thường, Triệu Tỉnh Quy và Biên Lâm đang ở trong phòng bếp, chú Miêu và Trác Uẩn ngồi trên ghế salon xem tivi. Sau khi thấy cậu ta, Trác Uẩn nói: “Về rồi à? Trong tủ lạnh có canh đậu xanh, tự đi múc một chén ăn đi.”
Trác Hoành đi đến phòng bếp, cửa vừa mở ra đã ngửi thấy một mùi hương cà ri nồng nặc, trên bếp đang đun một cái nồi lớn.
Trác Hoành hỏi: “Nấu gì đó?”
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, thẹn thùng trả lời: “Tôi theo dì học nấu cà ri thịt bò, là món Trác Uẩn thích ăn.”
Trác Hoành nhìn nồi cà ri vàng sôi sùng sục kia, hỏi: “Đều là cậu làm à?”
Biên Lâm nói: “Đúng vậy đó, từ đầu tới cuối đều là Tiểu Quy làm, mẹ không động vào một chút nào, chỉ phụ trách dạy thôi.”
Cà ri quá thơm đến nỗi bụng của Trác Hoành kêu lên ùng ục, không ngờ bị Triệu Tỉnh Quy nghe được, anh ngẩng đầu hỏi: “Anh Hoành đói bụng rồi à?”
Trác Hoành sờ bụng: “Cơm sáng ăn khá muộn, cũng không ăn cơm trưa nên có hơi đói.”
Triệu Tỉnh Quy điều khiển xe lăn đến mở tủ lạnh ra, lấy một bát canh đậu xanh lớn và một hộp pizza ra, nói: “Buổi trưa mọi người có gọi pizza, vẫn chưa ăn hết, tôi có để dành cho anh hai miếng đây.”
Trác Hoành không từ chối, Triệu Tỉnh Quy giúp cậu ta múc một bát canh đậu xanh, dùng lò vi sóng hâm nóng lại pizza. Đang lúc đi tìm cái khay bảo bối của cậu ta thì Trác Hoành cầm lấy cái bát: “Tôi tự làm được rồi, cảm ơn.”
Triệu Tỉnh Quy cười híp mắt: “Đừng khách sáo, anh lót bụng trước đi, đến tối lại nếm thử món cà ri thịt bò tôi làm.”
Cậu ấm nhà họ Triệu làm cà ri thịt bò rất ngon, mọi người dùng nước cà ri trộn với cơm, ai nấy cũng ăn một bát lớn, tiêu diệt sạch sẽ nồi cà ri.
Ăn xong cơm tối, chú Miêu ra ngoài tản bộ với Biên Lâm, Triệu Tỉnh Quy nói anh rửa bát, Trác Uẩn giúp anh dọn dẹp bàn, Trác Hoành theo vào phòng bếp, sờ mũi nói: “Hôm nay để tôi rửa bát đi.”
Trác Uẩn khó hiểu nhìn cậu ta: “Không được làm vỡ bát đấy.”
Trác Hoành: “Biết rồi!”
Trác Uẩn chuẩn bị rời khỏi phòng bếp, quay đầu lại gọi Triệu Tỉnh Quy: “Triệu Tiểu Quy, chúng ta cũng đi hóng gió đi.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Em chờ anh một chút, anh nói vài câu với anh Hoành.”
Trác Uẩn: “?”
Cô không hỏi nhiều, đi ra ngoài.
Trác Hoành đang rửa chén ở bồn nước, Triệu Tỉnh Quy nán lại bên cạnh cậu ta, Trác Hoành hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Mọi người đều biết một ngày trước Trác Hoành phải đi thành phố Gia xử lý công việc, buổi tối có thể vẫn ở lại thành phố Gia, Triệu Tỉnh Quy đi thẳng vào vấn đề: “Anh Hoành, chuyện của bố anh vẫn chưa xử lý xong à?”
Trác Hoành vừa nghe đã cảm thấy phiền muộn, “ừ” một tiếng.
Triệu Tỉnh Quy lại hỏi: “Anh còn nợ ngân hàng bao nhiêu tiền?”
Trác Hoành quay đầu nhìn anh: “Hỏi làm gì?”
“Không có gì, chỉ hỏi thử thôi.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Có tiện nói cho tôi biết không?”
Trác Hoành quay đầu lại: “Vẫn còn thiếu hơn tám mươi vạn.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Anh sẽ giúp ông ta trả nợ sao?”
Trác Hoành yên lặng, không giải thích thêm, lại “ừ” một tiếng.
Triệu Tỉnh Quy gật đầu, quay xe lăn chuẩn bị rời đi, Trác Hoành đột nhiên gọi anh lại: “Triệu Tỉnh Quy.”
Triệu Tỉnh Quy xoay người lại: “Sao thế?”
Trác Hoành cắn răng, khẽ nói: “Tôi có một thứ đang để trên xe, lát nữa đưa cho cậu, làm phiền cậu đưa cho Trác Uẩn giúp tôi, là một món đồ chơi nhỏ.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Sao anh không tự đưa cho cô ấy?”
Trác Hoành cúi đầu: “Cậu giúp tôi đưa đi, được không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Được.”
Anh điều khiển xe lăn cùng Trác Uẩn ra ngoài đi hóng gió, nửa đường còn gặp chú Miêu và Biên Lâm, hai người họ dừng ở chỗ người bán hàng rong bên đường để mua đài sen, đang chăm chú chọn lựa.
Mùa hè là mùa tốt nhất để ăn đài sen, Trác Uẩn nắm tay của Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Anh thích ăn hạt sen không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Thích ăn, thanh nhiệt, giảm nóng trong người, rất tốt cho sức khỏe.”
Trên tay Biên Lâm cầm theo một túi lớn, chú Miêu ở bên cạnh vẫn đang họn, Biên Lâm nói: “Được rồi được rồi, mua nhiều quá ăn không hết.”
Chú Miêu nói: “Không phải bà nói Tiểu Hoành rất thích ăn hạt sen tươi sao, chúng ta nhiều người, ăn được hết.”
Triệu Tỉnh Quy cầm lấy một đài sen lớn, đưa lên trước mũi ngửi: “Thơm quá.” Anh lại đưa cho Trác Uẩn ngửi thử, “Thơm không?”
“Ôi, thơm thật đấy.” Trác Uẩn cầm lấy túi trong tay mẹ, nhấc nó lên: “Mười Ba đúng là rất thích ăn cái này, cũng không sợ đắng, lâu lắm rồi em cũng chưa ăn cái này.”
Mọi người mua đài sen xong thì cùng nhau về nhà, Trác Hoành đã dọn dẹp phòng bếp vô cùng sạch sẽ, Biên Lâm hớn hở đưa túi cho cậu ta xem: “Tiểu Hoành, mẹ mua cho con đài sen này, người ta nói là mới vừa hái xuống, còn rất tươi.”
Trác Hoành nhìn đài sen xanh lục chắc nịch, cầm một đóa tách ra một viên hạt sen rồi bỏ vào miệng, hạt sen thực sự rất tươi, trong vị đắng xen lẫn cả vị ngọt, rất nhiều người không thích nhưng từ nhỏ cậu ta đã rất thích ăn.
Trước khi Triệu Tỉnh Quy lên lầu, Trác Hoành lặng lẽ để một thứ vào túi sau xe lăn của anh, Triệu Tỉnh Quy thu được tín hiệu, gật đầu với cậu ta.
Anh và Trác Uẩn trở lại phòng ngủ lầu ba, Trác Uẩn tắm rửa trước, Triệu Tỉnh Quy lấy thứ đồ sau xe lăn ra xem, phát hiện là một cái hộp nhỏ cao mười mấy cen ti mét.
Anh không mở ra, chờ Trác Uẩn tắm rửa xong đi ra, Triệu Tỉnh Quy mới đưa cái hộp cho cô: “Trác Hoành đưa cho em, anh không biết là cái gì.”
“Hửm?” Trác Uẩn ngồi xuống ghế salon, mở hộp ngay trước mặt Triệu Tỉnh Quy, lấy ra một bông hoa hồng làm bằng thủy tinh, sáng lấp lánh, vô cùng tinh xảo.
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
“Đầu óc nó bị úng nước sao?” Trác Uẩn lật qua lật lại hoa thủy tinh quan sát, “Không phải năm mới cũng không phải ngày lễ nào, tặng cho em món đồ chơi này làm gì?”
Triệu Tỉnh Quy cũng không hiểu, nhận lấy hoa nhìn thử, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: “Hay anh ấy muốn ám chỉ với anh là anh chưa từng tặng cho em hoa?”
Trác Uẩn muốn té xỉu: “Không thể nào!”
Cô lại nhìn chằm chằm bông hoa kia một lúc, hình như nhớ ra gì đó, “à” một tiếng.
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Sao? Em biết rồi à?”
Trác Uẩn nháy mắt nói: “Hồi bé hình như nó từng làm vỡ một bông hoa thủy tinh của em, chẳng lẽ muốn dùng cái này bồi thường cho em?”
Triệu Tỉnh Quy: “Mấy tuổi?”
Trác Uẩn: “Không nhớ nữa, hình như là tiểu học.”
Triệu Tỉnh Quy: “Hả?”
Trác Uẩn lấy lại bông hoa thủy tinh kia, trong lòng thấy là lạ, Triệu Tỉnh Quy nhìn cô một lúc lâu, mở miệng nói: “Tiểu Uẩn, anh có chuyện này muốn bàn bạc với em.”
Trác Uẩn hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Em có phát hiện dạo gần đây tâm trạng của Trác Hoành rất suy sụp không? Mỗi lần quay về thành phố Gia xử lý công việc, bất kể chuyện giải quyết ra sao lúc trở về cũng không nói với chúng ta.”
Trác Uẩn lạnh lùng nói: “Đây là yêu cầu của em, bởi vì em không muốn biết.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Bố của em vẫn còn nợ ngân hàng hơn tám chục vạn, món nợ này Trác Hoành nói sẽ trả giúp ông ta.”
“Ban nãy anh hỏi nó chuyện này?” Trác Uẩn trừng lớn mắt, “Anh hỏi nó chuyện này làm gì? Anh đừng quan tâm chuyện này nữa!”
“Em đừng nóng giận, chúng ta phải phân tích khách quan.” Triệu Tỉnh Quy nghiêng người qua nắm lấy tay Trác Uẩn, nhìn vào mắt cô: “Em nên biết là bố em đã không còn tài sản để thế chấp, ngân hàng cũng sẽ không quan tâm ông ta và Trác Hoành là tình huống như thế nào, số tiền đã nợ nhất định phải hoàn trả. Em cảm thấy bố em có thể hoàn trả trong thời gian ngắn sao? Còn chưa kể, lỡ như ông ta đi vay nặng lãi thì làm sao bây giờ? Còn nữa, ông ta thay đổi biến chất, ảnh hưởng đến việc học và công việc của Trác Hoành thì phải làm sao? Trác Hoành vẫn còn đi học, không có cách nào kiếm tiền, hơn tám chục vạn, cho dù là nợ ngân hàng thì lãi mẹ đẻ lãi con cũng không phải con số nhỏ. Em và mẹ em bây giờ có thể sống khá thoải mái, là bởi vì Trác Hoành đã gánh vác phần áp lực này giúp em, anh ấy không hề quẳng gánh mặc kệ. Vậy nên anh muốn nhờ bố anh hỗ trợ, giúp Trác Hoành trả hết số tiền kia, để bố anh làm chủ nợ của Trác Hoành, không thu lãi của anh ấy, sau này anh ấy có thể làm việc để trả dần dần, như vậy áp lực của anh ấy cũng không còn lớn nữa, em cảm thấy thế nào?”
Trác Uẩn lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không được, không được, em không muốn cầm tiền nhà anh, Triệu Tỉnh Quy, đây là việc em không muốn đối mặt nhất.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không phải cho không, là cho vay.”
Trác Uẩn lớn tiếng hỏi: “Nếu nó không thể trả lại đủ thì sao?”
“Anh ấy sẽ trả.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Anh tin tưởng anh ấy.”
Trác Uẩn vẫn không chấp nhận được: “Tại sao phải quan tâm đến người kia? Tiền là ông ta nợ! Là ông ta đánh bạc nợ! Những số tiền kia cũng không phải ông ta kiếm được! Đều là do vốn tích lũy mà ông ngoại em liều mạng kiếm được! Tất cả đều bị ông ta phá hoại! Nếu không phải ông ngoại để lại cho em căn nhà này, thì cả nhà em đều phải hít không khí để sống! Tại sao anh còn muốn quản chuyện khỉ gió của ông ta! Đây không phải đáng đời ông ta hay sao?”
“Ông ta” trong miệng cô dĩ nhiên là chỉ Trác Minh Nghị, nhưng Triệu Tỉnh Quy không phải suy nghĩ cái này.
“Tiểu Uẩn, em quên rồi sao? Năm ngoái ở thành phố Gia Trác Hoành đã giúp mình hết sức, anh còn chưa cảm ơn anh ấy.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Không phải anh muốn xen vào chuyện của bố em, cũng không phải đặc biệt quan tâm Trác Hoành, là anh đang quan tâm em. Nếu như chuyện này không giải quyết ổn thỏa, giữa em và Trác Hoành vẫn sẽ có một nút thắt. Anh ấy là em trai của em, anh có thể nhìn ra trong lòng anh ấy luôn hướng về em. Anh không muốn áp lực của anh ấy quá lớn, anh càng không hi vọng em sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Anh muốn kéo em và Trác Hoành ra khỏi gia đình kia thì nhất định phải giải quyết chuyện này, em hiểu ý của anh không?”
Trác Uẩn khóc, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, hỏi: “Sau này, lỡ như bố em lại nợ tiền thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ lỗ hổng nào ông ta tạo ra anh cũng muốn thay ông ta bù đắp?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh sẽ nói chuyện với Trác Hoành, chuyện này chỉ được phát sinh một lần. Trác Hoành tự hiểu rõ, nếu như tái phạm lần nữa, anh tin anh ấy cũng sẽ không xen vào nữa, nhưng trước mắt, lương tâm anh ấy không cho phép anh ấy phớt lờ mọi chuyện.”
Trác Uẩn cúi đầu, nước mắt rơi tí tách.
Triệu Tỉnh Quy cố gắng nghiêng người ôm lấy cô, vuốt lưng cô: “Đừng khóc, em đừng khóc, anh biết em không muốn nhà anh nhúng tay vào chuyện này. Anh cam đoan với em, là cho vay, không phải cho không. Bố anh đồng ý cho Trác Hoành một chút thời gian, anh cũng mong em có thể cho anh ấy nhiều tin tưởng hơn một chút. Con người anh ấy thực ra cũng không tệ lắm, anh rất thích anh ấy.”
Trác Uẩn giàn giụa nước mắt trừng anh: “Nó đối xử với anh chẳng chút khách khí, còn luôn bắt nạt anh, vậy mà anh lại nói nó tốt? Anh có bị ngốc không?”
Triệu Tỉnh Quy cười, bóp bóp mặt cô: “Em cũng đâu có khách khí với anh, không tự kiểm điểm bản thân lại một chút sao?”
Trác Uẩn cúi đầu nhìn bông hoa thủy tinh nằm trong tay, cũng nhớ đến một chuyện.
Cô đã quên khi đó là mấy tuổi, hình như là cấp hai, ngày sinh nhật cô Biên Lâm mua cho cô một cái bánh ga tô. Đêm hôm đó Trác Minh Nghị chưa ăn cơm tối đã ra ngoài, Biên Lâm nói thầm mấy câu, nói sinh nhật con gái mà còn muốn đi ra ngoài, Trác Minh Nghị trở mặt tại chỗ, cãi nhau với bà ấy một trận, còn lấy cái bánh ga tô từ trong tủ lạnh ném mạnh xuống đất rồi nghênh ngang rời đi.
Biên Lâm ngồi bên cạnh bàn khóc, Trác Hoành trừng mắt nhìn chiếc bánh ga-tô rơi vỡ trên mặt đất, nhưng Trác Uẩn lại làm như không có chuyện gì trở về phòng. Trong lòng cô còn oán giận mẹ. Người đó có thể rời đi, cô cũng không muốn cùng ông ta trải qua ngày sinh nhật của mình, nếu có thể đưa cả Trác Mười Ba đi thì càngtốt, yên lặng hơn rất nhiều.
Đêm khuya, Trác Uẩn đi ra đi vào nhà vệ sinh, mới vừa mở cửa phòng thì chân đã đá phải một vật, cô nhặt mang thứ đó lên, phát hiện là một chiếc kẹp tóc hoa quả, rất nhiều loại, hình vẽ ngây thơ, thích hợp với mấy cô bé trong nhà trẻ.
“Bệnh h0ạn.” Cô cũng chẳng muốn suy nghĩ xem là người nào để, tùy ý ném kẹp tóc lên bàn học.
Về sau, cô không chỉ chưa bao giờ dùng qua những chiếc kẹp tóc đó, mà còn cố ý quên lãng những chuyện nhỏ nhặt này.
—
Vài ngày sau, Triệu Vỹ Luân bớt chút thời giờ tới huyện Quan, ngồi bàn chuyện với Trác Uẩn, Trác Hoành và Triệu Tỉnh Quy.
Họ quyết định giấu Biên Lâm, trong tay Biên Lâm còn có chút tiền, nhưng mọi người đều cho rằng chuyện này không còn quan hệ gì với bà ấy nữa rồi.
Trác Hoành chủ động đưa ra phiếu nợ, trịnh trọng viết cậu ta vay tiền của Triệu Vỹ Luân hơn tám chục vạn, trong vòng mười năm trả hết nợ không kể lãi.
Sau viết tên xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn mọi người, Triệu Vỹ Luân vỗ vỗ vai cậu ta: “Cậu nhóc, cố gắng lên đi, biến áp lực thành động lực, hiểu không?”
Trác Hoành gật đầu: “Cháu biết, cảm ơn chú Triệu.”
Cậu ta cũng nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy: “Cảm ơn cậu, Tiểu Quy.”
Triệu Tỉnh Quy mỉm cười với cậu ta, Trác Hoành lại nhìn Trác Uẩn, Trác Uẩn cũng đang nhìn cậu ta, vẻ mặt rất phức tạp.
“Số tiền này nhất định em sẽ trả lại.” Trác Hoành nói với cô, “Chị, tin tưởng em.”
——
⌈Hoàn ngoại truyện về Trác Mười Ba⌋