Thời gian cách kỳ thi đại học chỉ còn một tháng, Lâm Trạch cũng không tới trường học nữa. Hướng Kiếm nói cho Triệu Tỉnh Quy biết, lúc cậu ấy đi tìm thầy chủ nhiệm lớp đã nghe thấy, trường học từ chối đề nghị xin tạm nghỉ học của người nhà Lâm Trạch, Lâm Trạch đã thông qua kỳ thi toàn quốc, trường học sẽ phát chứng nhận tốt nghiệp trung học phổ thông cho cậu ta, mặc kệ cậu ta có tham gia kỳ thi đại học hay không, sau tháng Sáu, Lâm Trạch sẽ không còn là học sinh của trường Nhị Trung nữa. Nếu như cậu ta muốn thi lại thì cũng chỉ có thể đi tìm trường học lưu ban(*) để học lại.
(*)Nguyên văn là 高复学校: Một ngôi trường được thành lập đặc biệt dành cho những người không đủ tiêu chuẩn hoặc không hài lòng và cần học lại những kiến thức đã học để đạt đến một trạng thái nhất định. Thông thường ngôi trường này sẽ giành cho những học sinh nghĩ rằng mình có khả năng, nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học không đạt kết quả tốt, và hy vọng cho mình một cơ hội khác bằng cách học lại…
Trong sân trường đã không còn bóng dáng của Lâm Trạch, áp lực đè lên người Triệu Tỉnh Quy cũng giảm hẳn, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng người nọ sẽ thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện, điên điên khùng khùng tìm anh cầu xin tha thứ.
Chuyện Nhiêu Anh chặn xe ở cổng trường cũng lan truyền khắp cả trường, phát sinh khoảng chừng mười ngày thì dư luận dần dần chuyển hướng, nguyên nhân là có người đi hỏi Hồ Quân Kiệt, cuối cùng thì Triệu Tỉnh Quy đang nói dối hay là Lâm Trạch đang nói dối? Tóm lại có phải là Lâm Trạch cố ý hay không?
Hồ Quân Kiệt im lặng, nhớ tới chuyện đụng phải Trương Hi Uyển ở trên hành lang, sau giây phút va chạm ánh mắt ngắn ngủi, Trương Hi Uyển hoảng sợ quay đầu, vội vàng rời đi.
Đối diện với câu hỏi của người bên cạnh, trước kia Hồ Quân Kiệt đều chỉ trả lời “Tôi không biết”, nhưng lần này cậu ta lại nói: “Tôi tin tưởng lời nói của Triệu Tỉnh Quy.”
Dù cho luật pháp không có điều luật nào có thể phán quyết được Lâm Trạch, nhưng trong lòng mỗi người đều có một cái cân của mình. Ở trong trường học vẫn có người thông cảm với Lâm Trạch, cho rằng cậu ta không nên sa sút tinh thần như vậy, nhưng đại đa số mọi người đều bắt đầu lựa chọn tin tưởng Triệu Tỉnh Quy.
Chỗ ngồi của Hướng Kiếm lại quay về bên cạnh Triệu Tỉnh Quy, dù giáo viên chủ nhiệm không đồng ý nhưng cậu ấy vẫn bê bàn trở về. Sau khi giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn thấy thì tức giận đến mức đầu bốc khói, bắt cậu ấy chuyển bàn sang chỗ khác, nhưng Hướng Kiếm không chịu, cậu ấy nói đã thuyết phục được bố mẹ, chỉ là ngồi cùng một bàn thôi, cậu ấy cũng không phải mục tiêu, cảm thấy con người Triệu Tỉnh Quy không tệ, muốn làm anh em của anh.
Sau khi Triệu Tỉnh Quy vào phòng học thì thấy bên cạnh bàn có thêm một cái đầu, cái đầu bù xù đó nhìn anh cười khúc khích: “Anh Quy, chào buổi sáng, Bắc Kinh thú vị không?”
Triệu Tỉnh Quy sững sờ trong chốc lát, cũng cười: “Thú vị, đúng lúc tôi có mang cho cậu đặc sản đấy, tôi để trên xe rồi, buổi trưa cậu đi lấy cùng chú Miêu đi.”
Hai cậu trai trẻ đã không ngồi cùng bàn với nhau được một tháng, lúc kết thúc giờ học thì trò chuyện đôi chút, Triệu Tỉnh Quy kể cho Hướng Kiếm quá trình điều trị của mình ở Bắc Kinh, Hướng Kiếm hỏi: “Ai đi cùng anh? Bố mẹ anh hả? Hay là chú Miêu, anh Lỗi?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Mẹ tôi, chú Miêu, còn có…”
Anh quay đầu nhìn Hướng Kiếm, trong giọng nói có một sự đắc ý nho nhỏ: “Bạn gái của tôi.”
Hướng Kiếm ngây người vài giây đồng hồ, sau đó “Ồ” một tiếng, trợn tròn con mắt sát tới hỏi: “Hai người thành đôi rồi?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, mím môi cười.
Hướng Kiếm nâng cằm lên, nhìn Kim Tiểu Tuyết đang ngồi đằng trước, giọng điệu vô cùng hâm mộ: “Anh thì viên mãn rồi, haiz… Không biết lúc nào em mới có thể trò chuyện với cô ấy đây.”
Thiếu niên mười bảy tuổi đáng thương, thầm mến người ta đã hơn một năm nhưng ngay cả nói chuyện với đối phương cũng không dám.
Ở phía khác, sau khi trao đổi với chồng xong, Phạm Ngọc Hoa nghiêm túc suy xét đến chuyện trở lại công ty làm việc.
Lúc trước Triệu Tỉnh Quy nằm viện hơn một năm, mỗi ngày Phạm Ngọc Hoa đều đến bệnh viện chăm sóc anh, sau đó con trai xuất viện, sau tháng 9 lại trở về trường đi học, còn Triệu Tương Nghi cũng ra ngoài từ tám giờ sáng đến năm giờ tối, ngày nào Phạm Ngọc Hoa cũng ở nhà, đúng là cảm thấy rảnh rỗi đến phát điên.
Rất lâu rồi bà ấy không tiếp xúc với công việc của công ty, muốn thích ứng một chút trước, đúng lúc Triệu Vỹ Luân cũng có một chi nhánh công ty đang sắp xếp, đưa vợ qua đó làm người phụ trách tài vụ, kết hợp với đội ngũ tổng giám đốc phỏng vấn nhận người, đánh giá kiểm tra xử lý các thủ tục, làm tốt công tác chuẩn bị trước cho các hạng mục.
Trên bàn cơm, Triệu Tỉnh Quy ăn đồ ăn, vểnh tai nghe bố mẹ nói về chuyện làm ăn, anh nhìn mẹ mình buộc lại tóc, mặc bộ đồ công sở mà lâu nay không mặc, trong ánh mắt bà ấy một lần nữa hiện lên ánh sáng rực rỡ, anh nghĩ, đây mới là dáng vẻ đẹp nhất của mẹ mình.
Sau khi từ Bắc Kinh trở lại Tiền Đường, Trác Uẩn tiếp tục đến luyện vẽ ở phòng vẽ tranh, cô cũng đã đăng ký một khóa học ngắn hạn về thiết kế trên máy tính, có thể xem là học lên từ phần mềm thiết kế cơ bản nhất, thỉnh thoảng theo dõi các bài hướng dẫn có trả phí trên mạng để học vẽ tranh bằng tay, cô có căn bản nên rất nhanh đã vẽ ra hình ra dáng.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, mặc kệ là lớp bồi dưỡng bắt đầu vào tháng Tám kia hay là tất cả các nghiên cứu và bài tập mà cô đang làm bây giờ, đều là chuẩn bị cho việc đăng ký vào khoa thiết kế chính quy ở đại học vào mùa thu tới. Cô vẫn chưa có ý tưởng gì cho hơn mười tác phẩm kia, không thể tùy ý vẽ một bức phác thảo hoặc là màu nước là có thể giao nộp được, cô phải suy nghĩ kỹ một chút.
Vài ngày nữa lại trôi qua, bởi vì còn chưa tới cuối tuần nên Trác Uẩn vẫn chưa gặp Triệu Tỉnh Quy, buổi tối thứ Năm, lúc cô đang ngắm nhìn bản vẽ tay trong phòng trọ, Trác Minh Nghị gọi điện thoại tới cho cô.
Trác Uẩn không nhận cũng không ngắt, cô để điện thoại di động ở chế độ yên lặng, sau đó để mặc cuộc gọi qua đi, Trác Minh Nghị vẫn kiên trì liên tục gọi thêm ba cuộc nữa. Sau bốn cuộc điện thoại, đổi lại thành điện thoại của Biên Lâm gọi đến.
Trác Uẩn thở dài, tiếp điện thoại: “Alo.”
Bên kia quả nhiên là giọng nói của Trác Minh Nghị, nhưng cũng không tức giận, nhẹ giọng gọi cô: “Tiểu Uẩn, là bố.”
Trác Uẩn: “Chuyện gì thế ạ?”
“Sao con không nhận điện thoại của bố?” Trác Minh Nghị hóa thân thành một vị bố dễ gần, dịu dàng, hệt như đang lải nhải việc nhà với Trác Uẩn, “Tiểu Uẩn, con khoẻ không, lâu rồi con không về nhà, lúc nào sắp xếp về nhà một chuyến đi? Bố có chuyện muốn nói với con.”
“Trong điện thoại cũng có thể nói mà.” Giọng điệu Trác Uẩn rất lạnh nhạt, “Gần đây con nhiều việc, không về được.”
Trác Minh Nghị không nói lời thừa nữa: “Là như vậy, con biết bố và bố của Tĩnh Thừa trên phương diện làm ăn có qua lại, cuối tháng Năm này hợp đồng cung ứng hàng hoá lúc trước bố và ông ấy ký đã đến kỳ rồi, đến bây giờ họ vẫn chưa ký tiếp cùng bố, mà phần lớn công việc kinh doanh của công ty bố đều phụ thuộc vào họ, nên nếu cái hợp đồng này không ký tiếp thì sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đối với bố.”
Trác Uẩn từ trước máy tính đứng lên, đi ra ban công, đốt một điếu thuốc, hỏi: “Chuyện đó liên quan gì đến con?”
“Thế nào gọi là không liên quan đến con?” Trác Minh Nghị cười ha ha làm lành, “Con là con gái của bố, Tĩnh Thừa là con trai của lão Thạch, tháng sau hai con sẽ đính hôn. Lão Thạch nói muốn chờ hai con tổ chức lễ đính hôn xong mới ký hợp đồng với bố. Đến lúc đó, hai nhà chúng ta sẽ là quan hệ thông gia, hợp đồng không phải là ba năm nữa mà trực tiếp ký năm năm, điều khoản cũng tốt hơn so với trước đây.”
Trác Uẩn tựa vào vách tường ngoài ban công, thảnh thơi hút thuốc, nghe vậy thì nở nụ cười: “Bố đây là định bán con gái một cách quang minh chính đại sao?”
“Sao lại nói là bố bán con gái được? Con hiểu lầm quá lớn về bố rồi.” Trác Minh Nghị nói: “Bố chọn chồng cho con cũng không phải chọn bừa, bố nói chứ, Tĩnh Thừa là cậu bé xuất sắc nhất mà bố từng gặp. Nó chỉ có chút thói xấu vặt nhưng mà điều kiện rất tốt, người có điều kiện tốt tóm lại đều kiêu ngạo, bản thân con cũng rất kiêu ngạo mà đúng không? Bây giờ con chỉ là để tâm chuyện vụn vặt nên không thấy cậu ấy tốt, con suy nghĩ kỹ lại đi, chẳng lẽ bố gả con cho dạng người không đứng đắn sao?”
Trác Uẩn nói: “Bố có thổi phồng anh ta lên tận trời cũng vô dụng, con lặp lại lần nữa, con sẽ không đính hôn với anh ta, chuyện công ty của bố cũng không liên quan gì đến con. Bố đừng tìm tới con nữa, coi như không có đứa con gái này đi, con cũng sẽ không hỏi xin một phân tiền của bố. Cảm ơn bố đã nuôi con hai mươi mốt năm, sau này hai chúng ta đường ai người nấy đi, bố nuôi Trác Hoành cho tốt, bây giờ ráng tìm cô chiêu nào đó giàu có để đính hôn với cậu ấy khéo còn kịp.”
Trác Minh Nghị: “…”
Trác Uẩn không vội tắt điện thoại, có một số việc trốn tránh hay cãi nhau đều không có tác dụng, đúng lúc bây giờ tâm trạng cô không tệ, cô đồng ý mở lời giảng giải cho Trác Minh Nghị, trước đây Trác Minh Nghị sẽ dùng cách cắt đứt phí sinh hoạt và học phí để đe dọa cô, bây giờ thì ông ta có thể được như ý nguyện rồi.
Trác Minh Nghị rốt cuộc cũng phản ứng kịp, nói: “Con nói cái gì? Đường ai người nấy đi?”
Trác Uẩn: “Đúng vậy.”
“Mày còn lương tâm không vậy? Trác Uẩn.” Trác Minh Nghị đã nổi giận, “Bố nuôi mày hơn hai mươi năm, nuôi mày trở nên xinh đẹp như vậy, đắp lên người mày biết bao nhiêu là tiền, bây giờ bố khó khăn, muốn mày giúp bố, vậy mà mày nói đường ai người nấy đi? Mày có nghĩ đến mẹ mày không? Còn Trác Hoành nữa! Mày có biết bố đã bị ép vào đường cùng rồi hay không?”
Trác Uẩn cảm thấy rất buồn cười, vẫn là câu nói kia: “Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”
“Mày đừng cúp điện thoại, mày nghe bố nói đã!” Trác Minh Nghị bắt đầu kể lể hoàn cảnh túng quẫn trong công ty, không chỉ vấn đề hợp đồng kia tới kỳ mà lúc trước ông ta bởi vì đầu tư thất bại còn nợ ngân hàng một số tiền lớn, bán nhà cũng không trả nổi, lão Thạch nói đồng ý giúp ông ta gánh nơ, nhưng điều kiện là con cái hai nhà phải thuận lợi đính hôn.
Nếu như đính hôn thất bại thì đây chính là đả kích ngập đầu đối với Trác Minh Nghị, mất hợp đồng, công ty không thể duy trì tiếp được, ông ta bán bất động sản do mình sở hữu cũng không đủ để trả nợ ngân hàng, đến lúc đó Biên Lâm sẽ không có nhà để về, Trác Hoành Trác Uẩn sẽ không có tiền đến trường, gia đình bốn người họ sẽ lâm vào hoàn cảnh khốn khổ, còn bị người ta chế giễu và phải cõng trên lưng nợ nần.
Mà tất cả những khó khăn này chỉ cần Trác Uẩn đính hôn với Thạch Tĩnh Thừa là có thể giải quyết dễ dàng.
Trác Uẩn nhả ra một ngụm khói cuối cùng, đặt thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc, hỏi: “Cuối cùng thì ông đầu tư cái gì mà mắc nợ ngân hàng nhiều tiền như vậy?”
Trác Minh Nghị ấp úng không chịu nói.
Trác Uẩn nhớ tới một việc hai năm trước, hỏi: “Có phải chuyến đi Macau kia không?’
Trác Minh Nghị thừa nhận, lại biện bạch là ông ta bị bạn bè lừa gạt, chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền cho hai đứa, lúc đầu ông ta vẫn luôn thắng, ai biết sau đó lại thua?
Trác Uẩn không thất vọng về ông ta nữa, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh xuống, lại cảm thấy tức giận và đau xót cho mẹ và ông ngoại bà ngoại. Ông ngoại cực khổ dốc sức vun đắp được một ít tài sản nhưng Trác Minh Nghị cũng không biết quý trọng, cứ như vậy tiêu pha tùy ý đến gần như không còn gì.
Trác Uẩn không biết nên nói bố cô quá ngây thơ hay quá ngu xuẩn, lành lạnh hỏi: “Ông thật sự tin là chỉ cần tôi và Thạch Tĩnh Thừa đính hôn, nhà họ Thạch sẽ giúp ông vượt qua khó khăn?”
Trác Minh Nghị như thấy được hy vọng, luôn miệng nói: “Chắc chắn! Thành thông gia rồi người ta sẽ không thấy chết mà không cứu đâu. Số tiền bố nợ kia đối với lão Thạch chả thấm vào đâu, chỉ cần cho bố thời gian hai năm, bố nhất định có thể trở mình!”
Trác Uẩn cười nhạt: “Xin lỗi, ông tin họ nhưng tôi không tin.”
Trác Minh Nghị thật sự cùng đường rồi, lão Thạch hứa hẹn son sắt với ông ta, tựa như củ cà rốt dán trước miệng con lừa, Trác Minh Nghị chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Ông ta mắc nợ rất nhiều, ngoại trừ lão Thạch thì vốn chẳng có ai có thể giúp ông ta, ông ta cũng không dám trăm phần trăm xác định là sau khi con gái và con trai nhà họ Thạch đính hôn, lão Thạch sẽ chắc chắn giúp ông ta, nhưng ông ta có thể xác định nếu như hai đứa nhỏ không đính hôn, lão Thạch nhất định sẽ không giúp ông ấy!
Vậy thì ông ta chắc chắn phải chết.
Đến mức độ này, Trác Minh Nghị biết không thể mắng Trác Uẩn, con gái là hy vọng duy nhất của ông ta, ông ta phải dụ dỗ được cô, cầu xin cô, ông ta phải nghĩ ra cách tốt hơn mê hoặc cô.
Vì vậy, Trác Minh Nghị nói: “Tiểu Uẩn, đây chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi, không phải đăng ký, con cũng không muốn nhìn thấy bố và mẹ con cùng mắc nợ phải không? Nếu con giúp được bố, bố hứa với con, miễn là con và Tĩnh Thừa thuận lợi đính hôn…”
Giọng điệu ông ta lấy lòng: “Bố và mẹ sẽ ly hôn, con cảm thấy thế nào?”
Trác Uẩn: “…”
Cô cảm thấy thật buồn nôn, bởi vì sự bạc tình bạc nghĩa, tham lam ích kỷ và vô liêm sỉ của bố mình, cuộc nói chuyện đã không thể tiếp tục được nữa, Trác Uẩn nói qua loa một câu lấy lệ: “Ông cầm giấy ly hôn đến cho tôi xem trước, biết đâu tôi sẽ xem xét lại.”
Nói xong, cô cúp máy.
—
Thứ bảy, Tô Mạn Cầm thi xong TOEFL, gọi điện thoại cho Trác Uẩn: “Cục cưng! Cuối cùng tớ cũng được giải phóng rồi! Buổi tối tớ sẽ đi uống rượu với Kevin, cậu đi cùng không?”
Trác Uẩn nói: “Đi!”
Cô gọi điện thoại cho Triệu Tỉnh Quy, nói hôm nay không đến quận Tử Liễu nữa, buổi tối cô muốn cùng Tô Mạn Cầm đi bar, ngày hôm sau lại đến chơi với anh.
Triệu Tỉnh Quy chờ mong cả tuần, đến lúc này lại bị cho leo cây, rầu rĩ không vui nói: “Được, vậy em đi chơi đi, đừng uống quá nhiều rượu, dáng vẻ em uống say… Anh rất lo lắng.”
Đêm sinh nhật đó Trác Uẩn say rượu khiến cậu trai trẻ vô cùng ấn tượng, sợ cô sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sẽ bị người ta ức hiếp.
Trác Uẩn cười hì hì nói: “Yên tâm đi, em rất ít khi say.”
Triệu Tỉnh Quy không quá tin tưởng, lại hỏi: “Vậy ngày mai mấy giờ em đến?”
Trác Uẩn nói: “Buổi trưa đi, em tới ăn chực đó, em muốn ăn đồ ăn dì Phan nấu, buổi chiều rồi chơi với anh.”
Triệu Tỉnh Quy: “Rốt cuộc em đến đây ăn chực hay là đến thăm anh vậy?”
“Ha ha ha…” Trác Uẩn cười to, “Bây giờ em rất thảm, dù là gọi mang về hay ra ngoài ăn thì cũng chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh, gọi nhiều quá em lại ăn không hết, đành phải qua nhà anh để cải thiện món ăn thôi.”
“Hứ.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Ai bảo em thuê nhà xa như vậy? Nếu em ở gần nhà anh thì mỗi ngày đều có thể tới ăn cơm.”
Trác Uẩn cười hì hì: “Gần nhà anh thì không có phòng tranh, được rồi, em muốn ăn cà ri thịt bò, anh bảo dì Phan làm được không?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy dừng một chút: “Chỉ là, anh…”
Trác Uẩn: “Làm sao vậy?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, lâu rồi anh không chơi bóng, vốn dĩ chiều mai anh sẽ đến huấn luyện ở đội bóng rổ, đã hẹn thầy giáo huấn luyện rồi. Cuối tháng họ sẽ ra sân thi đấu giải mùa Xuân, gần đây họ liên tục chuẩn bị cho trận đấu, thầy huấn luyện bảo anh chơi một trận trong đội thi đấu để khởi động.”
“Vậy à…” Trác Uẩn nói, “Buổi chiều em cùng anh đi đến đội bóng rổ hả?”
“Bây giờ anh cũng muốn cố gắng chuẩn bị đầy đủ.” Triệu Tỉnh Quy do dự hỏi, “Em đến có cảm thấy nhàm chán không?”
Giọng điệu Trác Uẩn vui vẻ: “Không đâu, em thích xem anh chơi bóng.”
Triệu Tỉnh Quy đồng ý: “Được, cứ như vậy đi, buổi trưa em tới ăn cơm, buổi chiều chúng ta đi đến đội bóng rổ, buổi tối lại về nhà anh ăn cơm.”
“Haiz… Chạy tới chạy lui thật là phiền phức.” Trác Uẩn suy nghĩ một chút rồi nói, “Triệu Tiểu Quy, em có chủ ý này không biết anh thấy có được không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Chủ ý gì?”
Trác Uẩn nói: “Ngày mai anh đánh bóng xong, buổi tối tới chỗ em ăn cơm được không? Chỉ hai người chúng ta, ăn xong rồi em đưa anh về. Anh còn chưa tới chỗ ở của em bao giờ, anh muốn tới xem không?”
Thật là một ý kiến tốt, Triệu Tỉnh Quy lời ít ý nhiều trả lời: “Muốn.”
Trác Uẩn rất vui vẻ: “Quyết định vậy nhé, ngày mai em lái xe chở anh tới đội bóng rổ, cũng không cần chú Miêu hay ai đi cùng, để cho họ nghỉ ngơi một ngày đi.”
Triệu Tỉnh Quy cũng rất chờ mong: “Được, ngày mai gặp, anh ở nhà chờ em.”
Cúp điện thoại, Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn xoay mấy vòng trong phòng, lại chuyển tới phòng khách nhìn hai con hamster.
“Tuyệt, ngày mai tao lại được đi hẹn hò.” Anh cúi xuống nói với A Đoàn đang chơi trên con lăn, “Chỉ có hai người là tao và cô ấy, đến chỗ cô ấy ăn cơm tối, tao còn chưa tới bao giờ.”
A Đoàn co lại thành một quả bóng, nhắm mắt lại không để ý tới anh.
Triệu Tỉnh Quy cảm thấy kỳ lạ: “A Đoàn, sao mày không về phòng ngủ? Cãi nhau với A Viên sao?”
A Đoàn và A Viên cùng ngủ trong một căn phòng nhỏ bằng gốm sứ, trước đây hai con hay tình cảm chen chúc ở bên trong, nhưng mấy ngày gần đây Triệu Tỉnh Quy phát hiện A Đoàn luôn ở bên ngoài, hình như bị đuổi ra khỏi nhà, nhìn qua khá đáng thương.
“Tao quét dọn cho bọn mày nhé, ba ngày rồi không quét tước, trong phòng chắc là bẩn lắm.” Triệu Tỉnh Quy đeo bao tay vào vén cái đỉnh biệt thự lên, gõ gõ tường, A Đoàn leo đến lầu ba, bị bắt lôi ra ngoài.
A Viên vẫn nằm lì trong phòng lầu một, cái đầu cũng không lộ ra.
Triệu Tỉnh Quy dỡ biệt thự đến lầu một, nghi ngờ nhìn cái phòng nhỏ kia, cửa ra vào chất đầy vụn gỗ, không nhìn thấy tình hình bên trong, anh gõ gõ vỏ ngoài, A Viên vẫn không chui ra.
“Làm sao vậy?” Triệu Tỉnh Quy lo lắng, cũng không để ý gì, nhấc căn phòng lên đổ ra một đống gỗ vụn và một con A Viên mập mạp, còn có mấy vật nhỏ hồng nhạt, trơn bóng.
“Á!” Triệu Tỉnh Quy giật mình, “A Viên, mày sinh cục cưng lúc nào thế?”
Đó là mấy con chuột hamster mới sinh ra không bao lâu, mỗi một con chỉ lớn bằng nửa ngón út, chúng cử động tay chân, chen chúc với nhau nhìn vô cùng buồn nôn.
Triệu Tỉnh Quy đếm thử, tổng cộng có tám con, muốn chụp ảnh cho Trác Uẩn xem, lại cảm thấy nhìn hình không kích động bằng xem trực tiếp, với lại ngày mai cô sẽ tới, để ngày mai rồi hẵng cho cô xem.
Triệu Tỉnh Quy cẩn thận quét biệt thự sạch sẽ, thả một đống cục cưng vào phòng một lần nữa.
Nâng chú chuột hamster trong lòng bàn tay, trong lòng Triệu Tỉnh Quy có một loại cảm giác thần kỳ, lần đầu tiên anh nuôi vật cưng, tự xưng là bố, mà bây giờ vật cưng của anh sinh con rồi, có phải anh được lên cấp thành ông nội không?
Mấy đứa bé này nhỏ gầy, yếu đuối, còn xấu xí như vậy, nhưng lại là tám sinh mạng nhỏ.
A Viên rời khỏi cục cưng, ở trong chậu rửa mặt liên tục lay thành chậu, đợi đến khi Triệu Tỉnh Quy thả từng con và A Đoàn trở lại biệt thự, A Viên nhanh chóng chui vào phòng, như là vội vã muốn nhìn cục cưng. A Đoàn vẫn đợi ở bên ngoài, tiếp tục buồn bã co mình lại thành một quả bóng.
—
Buổi tối, Trác Uẩn ăn mặc xinh đẹp động lòng người đón xe tới quán bar, tụ họp cùng Tô Mạn Cầm Nghê Hàng, Bành Khải Văn và Mộng Mộng.
Cô rất vui vẻ: “Hiii! Đã lâu không gặp, tớ không nhớ bao lâu rồi mình chưa đi uống rượu rồi!”
“Zoe! Cậu cũng quá không có nghĩa khí rồi!” Bành Khải Văn nhìn thấy Trác Uẩn thì rót rượu cho cô, “Bảo lưu cũng không nói với tớ một tiếng, giờ từ từ nói cho tớ biết, hiện tại cậu thế nào rồi?”
Trác Uẩn chạm cốc cùng mấy người bạn, hào sảng uống cạn một cốc bia, bắt đầu kể cho họ tình hình gần đây của mình, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều là dáng vẻ vui mừng hớn hở, Mộng Mộng cười xấu xa hỏi: “Zoe, có phải cậu đang yêu không?”
“Ơ? Sao cậu nhìn ra được vậy?” Trác Uẩn sờ sờ mặt mình, lại đi hỏi Tô Mạn Cầm, “Cậu bán đứng tớ?”
“Tớ không hề nói nha.” Tô Mạn Cầm rúc vào lòng Nghê Hàng, “Ngay cả Hàng Hàng tớ cũng không nói, tự cậu ngắm lại mình trong gương đi, dáng vẻ cậu bây giờ chính là ‘mặt đầy ý xuân’ gì đó đó.”
Trác Uẩn che miệng cười khanh khách, Bành Khải Văn hỏi: “Cậu đang yêu đương thật à? Với ai?”
Trác Uẩn xấu hổ nói: “Người này cậu cũng biết đấy.”
Bành Khải Văn không ngu ngốc, sau khi điểm qua một vòng các cậu ấm theo đuổi Trác Uẩn nhưng lại bị cô từ chối, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Triệu?”
Trác Uẩn dùng nụ cười mỉm thay cho lời khẳng định với cậu ta.
Hai mắt Bành Khải Văn đờ đẫn: “.. Trời ạ.”
Mộng Mộng kéo tay áo cậu ta: “Làm sao vậy? Đó là ai?”
Bành Khải Văn nói: “Em cũng gặp rồi đấy, chính là cậu nhóc ngồi xe lăn ở salon tóc kia.”
Mộng Mộng: “Woww! Thật sao? Cậu nhóc kia rất đẹp trai!”
“…” Bành Khải Văn nổi giận, “Đây là trọng điểm sao?”
Tô Mạn Cầm ôm vai Trác Uẩn: “Cậu có muốn thêm Tiểu Triệu vào nhóm chúng ta không?”
Trác Uẩn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Hả? Vì sao?”
“Cậu quên rồi hả?” Tô Mạn Cầm lấy điện thoại di động ra, “Trước đây không phải đã nói rồi sao, ai yêu đương thì sẽ thêm đối phương vào đây, đó là cho cậu ấy danh phận, vinh dự và chủ quyền tối cao.”
Trước đây nhóm nhỏ ba người có thêm Nghê Hàng rồi lại thêm Mộng Mộng, hiện tại chỉ có Trác Uẩn lạc đàn, cô cảm thấy đề nghị Tô Mạn Cầm không tệ, bèn lấy điện thoại di động ra kéo Triệu Tỉnh Quy vào.
Ban đầu tên của nhóm này là 【Ba chú cá mặn】, sau đó đổi thành 【 Năm chú cá mặn 】, sau khi Triệu Tỉnh Quy nhập hội, Tô Mạn Cầm thuận tay đổi thành 【 Sáu chú cá mặn】.
Mọi người lấy điện thoại di động ra, ở trong nhóm mồm năm miệng mười gọi.
【 Mạn Mạn 】: Hoan nghênh bạn học Tiểu Triệu!
【 Mạn Mạn 】: Người nhà vào nhóm phải trình diện. jpg.
【 Mộng Mộng 】: Hoan nghênh cậu bé đẹp trai!
【 Nghê Hàng 】: Gọi tôi một tiếng anh Hàng.
【Kevin】: @ Nghê Hàng, chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng không phải là người nhỏ nhất trong nhóm này rồi!
【Kevin】: @Ngày Tỉnh Là Lúc Về, bạn học Tiểu Triệu, anh trai xin lỗi cậu, chuyện lần trước thật ra chỉ là hiểu lầm, anh tố cáo người đưa ra chủ ý cùi bắp này @Nghê Hàng.
【 Nghê Hàng 】: 【 xấu hổ 】【 xấu hổ 】【 xấu hổ 】
【 Mạn Mạn 】: Sao Tiểu Triệu không để ý đến chúng ta? @ Zoe
【 Zoe】: @ Ngày Tỉnh Là Lúc Về, bạn học Triệu Tỉnh Quy, anh đang làm gì vậy?
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Chào mọi người, tôi đang làm bài tập, ngày mai cả ngày đều không có thời gian nên trong hôm nay nhất định phải làm xong.
【 Mạn Mạn 】:...
【 Mộng Mộng 】:...
【Kevin】:...
【 Nghê Hàng 】:...
【 Zoe】: Vậy anh làm đi, tắt thông báo của nhóm là được rồi, đừng để ý đến bọn em.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Được, em uống ít rượu thôi, đến nhà thì nhắn tin cho anh.
【 Zoe】: 【Ok】
Kết thúc trò chuyện nhóm, năm người đều ngẩn người ra.
Bành Khải Văn hỏi Trác Uẩn: “Bây giờ cậu ta học lớp mấy rồi?”
Trác Uẩn phiền muộn: “Lớp mười một.”
Nghê Hàng dựng thẳng một ngón tay cái với cô.
Tô Mạn Cầm nâng ly rượu lên: “Nào nào, chúng ta cụng ly, chúc mừng bé Uẩn thoát kiếp FA.”
Tất cả mọi người nâng ly rượu, leng keng chạm ly vào nhau.
“Chúc Zoe sớm ngày nhận được Offer, song hỷ lâm môn!”
“Chúc bạn học Tiểu Triệu sang năm thi đại học được đề tên trên bảng vàng!”
“Cây mẫu đơn bé Uẩn của chúng ta suốt hai mươi mốt năm rồi mới nở hoa, thật không dễ dàng gì!” Tô Mạn Cầm ôm lấy Trác Uẩn, “Cục cưng, hưởng thụ tình yêu thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, có những việc chưa xảy ra thì đừng coi là quan trọng, đừng tăng thêm phiền muộn cho mình.”
Trác Uẩn quay đầu nhìn cô ấy: “Ví dụ như?”
” Không có ví dụ như, tớ không nói rõ ra đâu.” Tô Mạn Cầm cười cười: “Cậu hiểu mà.”
Trác Uẩn ngửa đầu, im lặng uống một ngụm rượu.
—
Trác Uẩn không uống say, vẫn tiếp tục phong cách uống rượu như thường ngày, đến mức sẽ dừng lại, sau khi tan cuộc vui, cô bắt taxi về nhà một mình.
Cô gửi một tin nhắn cho Triệu Tỉnh Quy trên Wechat, sau khi tắm xong thì lăn ra giường đi ngủ.
Một giấc ngủ này kéo dài đến hơn mười giờ sáng hôm sau, Trác Uẩn tỉnh dậy, phát hiện nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp, nhìn đâu cũng bừa bộn tùm lum, chán nản lăn lộn trên giường.
Mà thôi, muốn làm một bản thân chân thực nhất, Trác Uẩn đánh răng rửa mặt, ra ngoài đi tới quận Tử Liễu.
Xe chạy được nửa đường, Trác Minh Nghị lại gọi điện thoại tới cho cô, Trác Uẩn không nhận, Trác Minh Nghị vẫn gọi khiến Trác Uẩn vô cùng khó chịu, trực tiếp cho số của ông ta vào danh sách đen.
Trác Minh Nghị lại bắt đầu gửi Wechat cho cô, thao thao bất tuyệt một đống tin viết sai chính tả, Trác Uẩn xóa luôn tin nhắn Wechat của ông ta.
Xe đến quận Tử Liễu, Trác Uẩn đi vào căn C2, dì Phan niềm nở chào hỏi cô, nói rằng bữa trưa còn phải một lúc nữa mới xong, cà ri thịt bò đang hầm rồi, kêu cô lên lầu ba tìm Triệu Tỉnh Quy chơi.
Trác Uẩn đi tới lầu ba, cửa thang máy mới mở ra đã thấy Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn chờ ở bên. Anh mặc một bộ thể thao màu trắng, trên gương mặt đẹp trai trắng nõn là một nụ cười yếu ớt, giang hai cánh tay về phía cô.
Trác Uẩn cũng không cần anh nói đã nghiêng người ngồi trên đùi anh, cánh tay quàng lên vai anh. Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu hôn lên mặt cô, thấp giọng nói: “Ôm chặt lại, đừng để ngã xuống.”
“Ừ.” Một tuần không gặp Trác Uẩn cũng rất nhớ anh, quấn lấy anh như không có xương, xung quanh cô đều tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ của thiếu niên.
Triệu Tỉnh Quy điều khiển xe lăn vào phòng khách, sau khi thấy biệt thự của chuột hamster ở trên bàn thì dừng xe lại, nói: “Cô giáo Trác, anh cho em xem thứ này.”
Trác Uẩn ôm lấy cổ anh, mềm mại hỏi: “Xem cái gì thế?”
Triệu Tỉnh Quy mang cô tới bên bàn trà, đeo bao tay vào dỡ biệt thự, trước tiên là bế A Đoàn ra, cuối cùng là lấy căn phòng nhỏ kia ra, hệt như khoe trân bảo quý hiếm: “Tèn tén ten ten!”
Anh cẩn thận đào hết mùn gỗ trong biệt thự, sau khi đổ tất cả ra, Trác Uẩn hét một tiếng chói tai, cả người đều rúc vào lòng anh, hai chân không ngừng quẫy: “Anh thật đáng ghét! Sao lại buồn nôn như thế!”
Chuột hamster mới sinh đúng thật là không dễ thương như bé chó hay bé mèo, hệt như một đống thịt tươi nhét chung một chỗ, đập vào mắt hơi đáng sợ. Triệu Tỉnh Quy vui muốn chết, cái anh muốn chính là hiệu quả như vậy, anh đặt A Viên vào chậu rửa mặt, nói: “A Viên làm mẹ, sinh ra tám con.”
Lúc này Trác Uẩn mới dám thò đầu ra nhìn, nhìn một lúc lâu mới thắc mắc hỏi: “Đâu phải tám? Không phải chỉ có bảy con thôi sao?”
“Hả? Bảy con?” Triệu Tỉnh Quy cũng đếm một lần nữa, “Sao lại thế? hôm qua anh đếm rõ ràng là tám con.”
Trác Uẩn nhảy khỏi người anh, ngồi xổm bên cạnh anh tìm tòi trong biệt thự, Triệu Tỉnh Quy dùng bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lật giữa đống vụn gỗ: “Có khi nào rơi ra ngoài rồi không?”
Đột nhiên ánh mắt Trác Uẩn loé lên, chỉ vào một đống gỗ vụn nói: “Nhìn kìa, có máu.”
Triệu Tỉnh Quy dùng bàn chải quét ra một đống gỗ vụn kia ra, nhìn cảnh tượng trước mắt mà khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
Đó là xác của một bé hamster, máu chảy đầm đìa, đã bị cắn đến biến dạng.
Anh ngơ ngác hỏi: “Là ai làm?”
Trác Uẩn chỉ chỉ A Đoàn và A Viên trong chậu rửa mặt: “Chắc là A Đoàn, anh phải phân lồng cho chúng nó chứ, chuột cái sinh cục cưng phải phân lồng với chuột đực.”
Triệu Tỉnh Quy không hiểu: “A Đoàn? Sao nó phải ăn con của mình? Anh cũng đâu bỏ đói nó.”
Trác Uẩn nói: “Có thể là anh chạm vào hamster con, để lại mùi người nên nó khó chịu, hoặc cũng có thể bé chuộc kia sức khỏe không tốt, A Đoàn nghĩ nó không sống được.”
Triệu Tỉnh Quy nhìn chuột con đã chết kia, thấp giọng nói: “Không phải nói hổ dữ không ăn thịt con sao? Nó mới sinh còn chưa quá ba ngày mà.”
Anh rất khó chịu, cảm thấy đây là trách nhiệm của bản thân, Trác Uẩn cầm tay anh: “Chúng là động vật, là thú vật, cái gì cũng không hiểu, đó chỉ là bản năng của bọn chúng.” Cô cười một tiếng, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, “Đừng nói là hamster, có một số người cũng sẽ như vậy.”