Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11

Lục Thi Nguyệt lau mồ hôi trên trán nói: “Lục Phượng, con nhãi chết tiệt này, con gái mà lười như cậu thật sự quá đáng lắm đấy.”

Lục Thi Nguyệt ném giẻ lau vào thùng rác, rồi rửa tay đi vào phòng ngủ.

“Phượng, mau dậy đi, đừng ngủ nữa, tớ đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi, tiện thể gọi thêm hai lon bia nữa, đến lúc đó cậu phải uống cùng tớ.”

Lục Thi Nguyệt nói.

Lục Phượng buộc phải mở mắt, nhìn Lục Thi Nguyệt bằng đôi mắt lim dim, tức giận nói: “Cậu và Lâm Khánh Quyền lại làm sao nữa?

“Anh ấy định ly hôn với tớ.”

Lục Phượng bật dậy ngay, cơn buồn ngủ trong mắt cũng mất sạch: “Cậu kiếm được bao nhiêu rồi? Thi Nguyệt, với tính cách yêu tiền của cậu, đừng nói với tớ rằng, cậu đã yêu anh ta rồi nên không cần tiền của anh ta nữa.”

Lục Thi Nguyệt đen mặt nói: “Lục Phượng, tớ không ham tiền như thế.”

“Cậu không ham tiền, mà cậu chỉ thích tiền thôi.” Lục Phượng nghiêm túc nói: “Cậu mau nói đi, với gia sản của Lâm Khánh Quyền, nếu hai người ly hôn thì cậu được chia bao nhiêu?”

Lục Thi Nguyệt đá dép ngồi xuống giường, rồi vùi vào chăn lẩm bẩm: “Phượng, tớ thật sự đã yêu Lâm Khánh Quyền rồi, giờ tớ phải làm sao đây?”

Lục Phượng ngạc nhiên: “Thi Nguyệt, cậu thật sự đã yêu Lâm Khánh Quyền rồi ư? Nhưng anh ta là ông chủ của cậu, tớ tưởng cậu chỉ nói đùa thôi chứ?”

“Tớ cũng không muốn yêu anh ấy, nhưng tớ không thể khống chế trái tim này, đợi tớ nhận ra mình yêu anh ấy thì đã muộn mất rồi, thấy anh ấy ôm lấy người phụ nữ mà anh ấy yêu, tớ thật sự ước gì có thể giết chết cô ta, nhưng tớ không muốn anh ấy hận tớ.”

Lục Thi Nguyệt khẽ nói.

Lục Phượng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Thi Nguyệt, cậu nói thật?”

Lục Thi Nguyệt gật đầu.

Lục Phượng chỉ tiếc không mài sắt thành thép: “Lục Thi Nguyệt, cậu bị ngốc à, cậu bảo tớ phải nói gì với cậu đây? Chẳng phải ban đầu cậu thề thốt rằng với tớ rằng, cậu kết hôn với Lâm Khánh Quyền chỉ là vì tiền thôi ư, sao giờ lại nói yêu anh ta mất rồi?”

“Nếu tớ có thể khống chế chuyện tình cảm thì tớ đâu buồn phiền thế này.” Lục Thi Nguyệt buồn bực nói.

Lục Phượng ngồi cạnh cô nói: “Quả thật Lâm Khánh Quyền rất đẹp trai, nhưng chẳng phải cậu hận nhất là đàn ông không chung tình à? Huống hồ mới đầu cậu và anh ta chỉ là giao dịch tiền bạc, anh ta bỏ tiền ra, để cậu tạm thời làm người vợ nghe lời của anh ta, chỉ như thế thôi, tớ tưởng cậu sẽ biết rõ kết cục khi gộp chung chuyện giao dịch và tình yêu chứ, tớ không ngờ cậu cũng có một ngày bị ấm đầu.”

Lục Thi Nguyệt cười khổ.

Đúng như cô nói, nếu con người có thể khống chế chuyện tình cảm, thì trên đời này làm gì có nhiều nam nữ si tình như thế.

Quả thật ngoài nhiều tiền và vẻ ngoài điển trai ra, thì Lâm Khánh Quyền không còn ưu điểm nào khác, trêu hoa ghẹo nguyệt, liên tục dính scandal, nhưng người đàn ông như vậy lại có rất nhiều phụ nữ chen nhau tới, dù biết rõ phía trước là vực sâu không thấy đáy, nhưng vẫn bất chấp nhảy xuống, cuối cùng cũng chỉ có phụ nữ là người bị tổn thương nghiêm trọng.

“Lục Phượng, tuần sau tớ phải ký vào đơn thỏa thuận ly hôn với anh ấy rồi, đến lúc đó bọn tớ thật sự không còn quan hệ gì nữa.” Lục Thi Nguyệt chán nản nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK