CHƯƠNG 7
Lâm Khánh Quyền nhìn cô một cách kỳ quái, nói: “Sao thế?”
Lục Thi Nguyệt chỉ từ từ nhắm hai mắt.
Lâm Khánh Quyền nghiêng người sang, chống đầu nói: “Mới vừa vẫn còn tốt cơ mà?”
Lục Thi Nguyệt nhắm hai mắt lại, đột nhiên nói: “Tổng giám đốc, em nói em yêu anh, anh có tin không?”
Lâm Khánh Quyền ngơ ngác một lúc, sau đó lạnh mặt nói: “Bốn năm trước, tôi đã nói với em rồi, không được yêu tôi, chúng ta chỉ có quan hệ thuê mướn.”
Tim Lục Thi Nguyệt như bị người khác dùng dao cứa một đường, máu me đầm đìa, rất đau đớn.
Cô hít sâu một hơi, đè nén nỗi đau khổ trong lòng, rồi mở mắt ra, tươi cười nhìn Lâm Khánh Quyền: “Tổng giám đốc Lâm, anh sợ em yêu anh đến thế cơ à?”
Lâm Khánh Quyền vén chăn xuống giường, thân hình cường tráng lộ ra bên ngoài.
Anh ung dung nhặt đồ lên mặc, rồi nhìn Lục Thi Nguyệt đang nằm trên giường từ trên cao: “Lục Thi Nguyệt, tôi không phải là đối tượng mà em nên động lòng, nên em hãy thu hồi thứ gọi là tình yêu của em đi, bằng không tôi sẽ suy xét chuyện kết thúc cuộc hôn nhân giữa tôi và em trước thời hạn.”
Lục Thi Nguyệt cũng bước xuống giường, rồi đi tới trước mặt Lâm Khánh Quyền, vươn tay ôn lấy vòng eo rắn chắc của anh.
“Tổng giám đốc Lâm, anh không cảm thấy anh quá tuyệt tình hay sao? Dù thế nào thì em cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, chẳng lẽ em không được nói đùa hai ba câu ư?” Lục Thi Nguyệt nói kèm theo tiếng khóc, khiến Lâm Khánh Quyền ngừng lại hành động đang cài nút, tưởng người luôn cứng đầu cứng cổ như cô đã khóc rồi.
Trong lòng Lâm Khánh Quyền bỗng hơi khó chịu, nên nâng cằm cô lên, nhưng lại nhìn thấy gương mặt đầy tươi cười cô, chẳng hề có chút dấu vết đau khổ.
Lâm Khánh Quyền bóp cằm cô nói: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, đừng ôm tâm tư không nên có, thì tôi sẽ cho em làm mợ Lâm một khoảng thời gian, còn chuyện tiền bạc thì tôi sẽ không bao giờ bạc đãi em.”
Lục Thi Nguyệt sáp tới, cắn nhẹ vào cằm anh, cười nũng nịu: “Tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm, em không thể với tới người như anh, nên lúc nãy em chỉ nói đùa với anh thôi.”
“Em biết thì tốt.” Lâm Khánh Quyền nói.
Anh thích tính cách không tranh giành của Lục Thi Nguyệt, lúc trước chọn cô để kết hôn, một là vì cô giống Dương Linh Hạ, hai là vì cô yêu tiền như mạng sống, phụ nữ có thể dùng tiền để đuổi đi là cách giải quyết dễ dàng nhất, nên anh mới yên tâm để cô ngồi lên vị trí mợ Lâm, cộng thêm bốn năm nay, sự yên phận của cô cũng khiến anh hài lòng.
Lâm Khánh Quyền bóp cằm cô nói: “Em hãy ngoan ngoãn đi, tôi đã nhờ luật sư soạn đơn thỏa thuận ly hôn rồi, tuần sau em cứ tới thẳng văn phòng luật sư để ký tên là được, tôi sẽ không bạc đãi về phí chia tay với em.”
Lục Thi Nguyệt cười nũng nịu: “Vậy em phải cảm ơn tổng giám đốc Lâm rồi.”
Lâm Khánh Quyền hôn lên môi cô.
Sau khi kết thúc, Lục Thi Nguyệt vùi vào lòng Lâm Khánh Quyền, như nũng nịu nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh bế em đi tắm đi.”
Lâm Khánh Quyền hưởng thụ vuốt ve lưng cô, nhưng lại lạnh lùng nói: “Tôi hơi mệt rồi, để sáng sớm mai em dậy hẵng tắm đi, giờ hãy ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mắt Lục Thi Nguyệt thoáng qua tia mất mát, cô đã quen biết Lâm Khánh Quyền bốn năm rồi, nhưng trong mắt anh, cô không phải là vợ của anh, mà chỉ là một công cụ mà thôi.
Lâm Khánh Quyền phớt lờ Lục Thi Nguyệt đang nghĩ gì, mà cả người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.