CHƯƠNG 9
Lục Thi Nguyệt vẫn mỉm cười nói: “Đúng lúc đã lâu rồi tôi chưa đi ăn cùng Hạnh, thật trùng hợp, vậy tôi đi trước nhé.”
Lục Thi Nguyệt vẫy tay, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin như con khổng tước xinh đẹp, đi vào thang máy.
Cô bấm lên tầng 20, nhưng mới chớp mắt đã thang máy đã lên tới nơi, Lục Thi Nguyệt ra khỏi thang máy, Lisa – thư ký của Lâm Khánh Quyền thấy cô tới thì giẫm giày cao gót tiếp đón: “Mợ Lâm, cô tới rồi à, tổng giám đốc và cô Kim đang ở bên trong… Cô xem có muốn đợi một lát rồi hẵng vào không?”
Lisa cố ý nói như đúng mà là sai, nếu là người phụ nữ khác, chắc chắn Lục Thi Nguyệt sẽ hiểu lầm, nhưng người này là Kim Hạnh, nên cô tin rằng giữa hai người bọn họ chỉ đơn giản là bàn chuyện công việc mà thôi.
Lục Thi Nguyệt cười nói: “Cô Kim cũng là bạn tôi, hơn nữa hai nhà Kim-Lâm có hạng mục hợp tác, nên cô Kim chỉ tới đây để bàn bạc công việc thôi, cô là thư ký của ông chủ, không những không kịp thời ngăn cản lời đồn lại mà còn hùa theo, cô không muốn chức vị này nữa đúng không?”
Lisa giật mình đáp: “Bà chủ, tôi không có ý đó…”
“Được rồi, cô đi làm việc trước đi, sau này tôi không muốn nghe thấy lời đồn đại nào nữa, hiểu chưa?”
Lisa đáp vâng, rồi vội vàng rời đi.
Lục Thi Nguyệt gõ cửa nói: “Ông xã, là em.”
Nửa phút sau, bên trong mới truyền ra giọng nói của Lâm Khánh Quyền: “Mời vào.”
Lúc Lục Thi Nguyệt mở cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Kim Hạnh và Lâm Khánh Quyền đang thảo luận sôi nổi về công việc, cô đành phải ngồi xuống sofa bên cạnh, đợi hai người bàn bạc xong xuôi.
Hai người bàn gần nửa tiếng mới kết thúc cuộc thảo luận sôi nổi, Kim Hạnh đứng dậy, cười nói với Lục Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, cậu tới rồi à?”
Kim Hạnh là người phụ nữ thời thượng ở nơi làm việc, có tính cách độc lập, kinh tế riêng, cộng thêm dáng người cao ráo, gương mặt xinh đẹp, gia thế tốt, nên người phụ nữ như vậy tạo ra lời đồn ở khắp nơi cũng không có gì lạ.
Lục Thi Nguyệt đi tới, ôm lấy cô ta cười nói: “Kim Hạnh, một tháng không gặp, cậu có nhớ tớ không?”
Kim Hạnh cũng ôm lấy cô: “Cậu biết quay về thì tốt, công ty tớ vẫn còn chút chuyện, nên cậu cứ trò chuyện với tổng giám đốc Lâm đi, hôm khác chúng ta sẽ ra ngoài đi ăn.”
Lục Thi Nguyệt giữ lại: “Cậu ở lại đi ăn cùng tớ đi.”
Kim Hạnh thu dọn báo cáo trên bàn cười nói: “Không được, công ty vẫn còn rất nhiều việc, tuần sau chúng ta ra ngoài đi shopping nhé, lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập với nhau. Tớ đi trước, hai người cứ từ từ mà hẹn hò.”
Kim Hạnh vừa rời đi, Lâm Khánh Quyền đã vẫy tay nói: “Em tới đây ngồi.”
Lục Thi Nguyệt đi tới, hôn lên môi anh, rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ông xã, em nhớ anh rồi.” Lục Thi Nguyệt ngọt ngào nói.
Lâm Khánh Quyền chỉ liếc nhìn cô, rồi lấy một tập tài liệu trong túi ra đẩy tới trước mặt Lục Thi Nguyệt, trên đó ghi rất rõ – Đơn chuyển nhượng bất động sản.
Lục Thi Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ Lâm Khánh Quyền sẽ lấy đơn thỏa thuận ly hôn ra đưa cho cô ngay trước mặt Dương Linh Hạ, cô biết sớm muộn gì cũng có một ngày cuộc hôn nhân hữu danh vô thực giữa cô và anh cũng sẽ đi đến hồi kết, nhưng dù kết thúc, cô cũng không muốn ở ngay trước mặt Dương Linh Hạ, vì điều đó sẽ khiến cô cảm thấy mình thấp hơn cô ta một cái đầu.