Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 4

Nói xong, cô ta không coi ai ra gì mà đi ra ngoài.

Bà Lâm thở dài, nói: “Thi Nguyệt, con chớ để ý. Tính của Mỹ Đình thế đấy, bị ba mẹ chiều hư rồi.”

Lục Thi Nguyệt cười nói: “Mỹ Đình cũng mới hai mươi, là tuổi ăn tuổi chơi, nói chuyện không biết giữ kẽ cũng là chuyện bình thường ạ.”

Bà Lâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, càng thêm yêu thương mà nói: “Thi Nguyệt con là con gái ngoan, đừng để bụng lời của Mỹ Đình nhé. Về phần Dương Linh Hạ kia, con coi như không có người đó đi.”

Lục Thi Nguyệt không có ngốc mà hỏi Dương Linh Hạ là ai.

“Mẹ, đều là người một nhà, con sẽ không để tâm lời nói của Mỹ Đình đâu.” Lục Thi Nguyệt hào phóng nói. Cho dù cô biết cái gọi là người một nhà này sẽ nhanh chóng không còn nữa.

“Mẹ biết con là đứa bé ngoan mà.” Bà Lâm càng thêm lòng yêu thích với cô.

Lục Thi Nguyệt nói chuyện với bà Lâm tới trưa, ở đây dùng cơm trưa luôn. Bà Lâm có hơi mệt nên lên lầu ngủ trước, Lục Thi Nguyệt đi ra ngoài một chút, Lâm Mỹ Đình cũng đi theo.

“Lục Thi Nguyệt đừng tưởng mẹ tôi thích chị thì chị có thể làm con dâu trưởng của nhà họ Lâm cả đời. Anh tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên Dương Linh Hạ, tốt nhất cô nên bớt bớt đi.”

Lâm Mỹ Đình nói một cách giễu cợt.

Lục Thi Nguyệt đúng lúc nhìn cô ta, cười nói: “Mỹ Đình, chị không biết Dương Linh Hạ mà em nói là ai. Nhưng mà em cũng đừng quên, bây giờ vợ của anh em là chị. Chỉ cần bọn chị chưa ly hôn, chị chính là chị dâu của em. Mong em tôn trọng chị chút.”

Lâm Mỹ Đình nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng, nói: “Chị dâu á? Tôi nghĩ sẽ không còn nữa nhanh thôi. Cũng chỉ có mẹ tôi tốt bụng nên mới coi cái kẻ không có gì như chị làm con dâu.”

Ngừng một lúc, Lâm Mỹ Đình lại nói: “Một người phụ nữ lọ lem như chị mà cũng mơ gả vào nhà giàu á? Ly hôn sớm với anh tôi đi, cố gắng còn có thể moi được chút phí ly hôn, bằng không cuối cùng chị chẳng còn cái gì đâu.”

Lục Thi Nguyệt cười càng thêm ngọt ngào.

“Cảm ơn em đã nhắc nhở. Ban đầu chị cũng muốn ly hôn với anh của em, nhưng mà bây giờ chị lại không muốn nữa rồi!”

Lục Thi Nguyệt nói xong thì quay người đi.

“Chị…” Lâm Mỹ Đình tức giận: “Chị đừng có mà hối hận.”

“Yên tâm, chị sẽ không hối hận đâu.” Lục Thi Nguyệt cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà chính. Về đến nhà họ Lâm, bọn họ cố ý chuẩn bị cho cô và Lâm Khánh Quyền một căn phòng. Mặt cô lập tức tối đi, trong lòng như bị một bàn tay nắm lấy, đau nhức vô cùng.

Lục Thi Nguyệt ôm con gấu trên giường, hít vào mùi trên người nó, cô mới cảm giác được trong lòng không còn đau nữa.

Cô lấy điện thoại ra, gọi điện. Sau khi bên kia nhận máy, cô đổi lại nụ cười, cố ý làm nũng: “Chồng, em nhớ anh lắm.”

Lâm Khánh Quyền ở đầu dây bên kia khẽ khựng lại, cuối cùng chỉ nói: “Đừng làm loạn! Tôi đang họp, chín giờ đêm nay, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ.” Nói xong thì cúp máy.

Lục Thi Nguyệt kinh ngạc nhìn điện thoại, có hơi hoảng hốt.

Cô và Lâm Khánh Quyền đã kết hôn bốn năm, nhưng việc chân chính thổ lộ tâm tình thì cực kỳ ít, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có.

Trước giờ Lâm Khánh Quyền chỉ coi cô là người phụ nữ yêu tiền.

Lục Thi Nguyệt ở biệt thự nhà họ Lâm một ngày, tối dùng bữa với bà Lâm rồi mới lái xe về khu nhà của Lâm Khánh Quyền

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK