Khi mấy người đang nói chuyện thì chị dâu cả nhà họ Lâm đã làm xong cơm.
Một đĩa dưa muối chẳng nhìn thấy nổi vài miếng dưa, mỗi người một bát cháo trong đến nỗi có thể soi gương và một giỏ tre đựng mấy cái bánh bao vừa cứng lại vừa đen.
“Vợ lão đại, con chưng hai quả trứng gà cho Đường Đường đi.”
Lý Tú Lệ đưa cái áo khoác bọc trứng gà cho vợ của anh cả, Ninh Hân Nhu.
Chị dâu cả vừa thấy được nhiều trứng gà như vậy thì lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
“Mẹ ơi, mấy quả trứng gà này lấy đâu ra thế ạ? Nhìn không giống như trứng do gà nhà đẻ ra.”
Chị dâu cả tên là Ninh Hân Nhu, một người có học, là người làm công tác văn hoá.
Năm đó lúc xảy ra chiến tranh thì chị bị tách ra khỏi người nhà mình và hôn mê ở trước cửa nhà họ Lâm, sau khi ở tạm tại nhà họ Lâm lâu ngày thì nảy sinh tình cảm với anh cả Lâm.
Sau đó thì hai người kết duyên thành vợ chồng, sinh được hai đứa con trai lần lượt bảy tuổi và bốn tuổi.
Trong hai đứa nhỏ thì đứa lớn tên là Lâm Chí Thành, đứa nhỏ tên là Lâm Chí Hiên, tên ở nhà lần lượt là Cẩu Đản và Xú Đản.
Lý Tú Lệ vẫn chưa trả lời thì chị dâu hai nhà họ Lâm là Chu Mai vội chạy lên phía trước nhìn thử.
Vừa thấy được nhiều trứng gà như vậy thì đôi mắt lập tức trừng lớn, kinh ngạc hô to một tiếng:
“Trời ơi, mẹ à, sao lại có nhiều trứng gà như vậy hả mẹ? Ngày mai nấu cho Đầu Hổ và Nữu Nữu hai quả đi nhé? Nhìn con trai và con gái con gầy ốm chưa kìa, thực sự là đau lòng chết con rồi.”
Đầu Hổ và Nữu Nữu trong miệng chị là con trai và con gái của nhà anh hai Lâm, một đứa sáu tuổi, đứa nhỏ thì năm tuổi.
Lúc này cả hai đứa vẫn đang ở nhà mẹ đẻ của Chu Mai đấy!
Lời này vừa nói ra thì những người khác cũng trừng lớn đôi mắt nhìn mẹ Lý, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.
Hai đứa nhỏ nhà anh cả Lâm cũng bày ra dáng vẻ chảy dãi ba thước.
Tâm tình của mẹ Lý vốn dĩ đang rất vui vẻ, lúc này lại bị bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai lại tham lam thích chiếm lợi của Chu Mai làm tức giận đến điên cả người lên.
Bà xụ mặt ném khăn lông xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía đứa con dâu hai nhà mình.
“Chu Mai, nhà họ Lâm bỏ đói cô hay gì? Đồ do em chồng nhặt về mà cô cũng thèm muốn, sao cô không lên trời luôn đi?”
“Tôi và cha chồng của cô vẫn chưa chết đâu, nhà họ Lâm vẫn chưa tới lượt cô làm chủ.”
Bình thường vợ lão nhị nhặt được đồ gì đó, cho dù là trái cây dại vừa khô cứng vừa chua cháy thì cũng đều không muốn cho con gái bà.
Bây giờ thì lại muốn trứng gà rừng của Đường Đường sao? Mơ cũng đẹp lắm!
Lâm Đường nhìn màn kịch đột ngột phát sinh này mà biểu tình trên mặt hơi ngây ngốc.
Ài ~ không đến mức đó, thật sự không đến mức đó đâu mà.
Chỉ là mấy quả trứng gà mà thôi, sau này còn có nhiều thứ tốt lắm.
Chẳng qua cô cũng biết rằng mẹ đang che chở mình nên không nói gì cả.
Chu Mai cảm thấy cực kỳ ấm ức, nghe mẹ chồng nói mà chị hận không thể đào một cái hang để chôn mình vào.
Chị cũng có nói gì đâu cơ chứ? Chị chỉ muốn cho con trai và con gái mình được ăn trứng gà thôi mà, vậy mà cũng bị ăn mắng sao?
Nghĩ vậy, chị nâng lên đôi mắt đang nước mắt lưng tròng lên nhìn về phía anh hai Lâm.
Anh hai Lâm thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn chị, anh đã quá quen với sự ngốc nghếch của Chu Mai rồi.
Cái tính tình vừa keo kiệt lại vừa thích chiếm món lợi nhỏ của vợ mình thật sự khiến anh không biết phải nói thế nào.
Nhìn thấy mấy đứa cháu trai của mình đang sợ tới mức ho cũng không dám ho tiếng nào, cha Lâm là Lâm Lộc bèn vỗ vỗ bả vai của mẹ Lý.
“Thôi được rồi, ăn cơm đi thôi.”
Vừa nghe chủ gia đình lên tiếng thì mẹ Lý mới nhớ ra đến lúc này cả nhà vẫn còn chưa ăn cơm, vì thế cũng bỏ qua chuyện vừa rồi.