Chu Mai căn bản không cảm thấy gì, mặt không đổi sắc mà nói: “Nuôi thì khẳng định là nuôi được, nhưng chẳng phải là mẹ con nhớ Đầu Hổ và Nữu Nữu sao? Bà cụ nói thế nào cũng phải giữ hai đứa trẻ lại, con còn có thể làm gì được nữa?”
Sao mà Lý Tú Lệ lại không biết chị đang lừa dối mình, thầm phỉ nhổ.
“Được rồi, cái giọng điệu kia của con, con cảm thấy bà già như mẹ sẽ tin con?”
“Con muốn đón thì cứ đón đi, lúc đi đừng quên đem theo thức ăn cho bọn nhỏ, không thể để nhà mẹ đẻ con chịu thiệt được nghe chưa?”
“... Lấy thức ăn?” Tiếng của Chu Mai hơi cao lên.
“Lấy cái gì chứ? Đầu Hổ và Nữu Nữu lại ăn không hết bao nhiêu, không lấy, không lấy cái gì hết, con còn muốn…”
Lấy đồ tốt hơn từ nhà mẹ đẻ về cơ.
Nhận thấy trên người bà có chút sát khi bốc ra, lời nói của chị lập tức mắc kẹt trong cổ họng.
A, trong ánh mắt của mẹ chồng có sát khí!
Đối diện với đôi mắt đang tích tụ ánh lửa của mẹ Lý, Chu Mai vội vàng sửa lời nói: “Mẹ, mẹ nói rất đúng, nên đi lấy, con sẽ trở về nhà để lấy.”
Nói rồi thì cất bước chạy thẳng về nhà.
A a a a a, mẹ chồng thật đáng sợ!
Dọa chết đứa con dâu rồi…
Ninh Hân Nhu đi sau vài bước, tới khi thấy biểu tình của mẹ chồng có chút không thích hợp, “Mẹ, sao vậy? Em dâu lại chọc mẹ tức giận ạ?”
Cái từ “lại” này đúng thật là rất có linh hồn.
Lý Tú Lệ hít sâu một hơi sau đó lại thở ra.
Bà cảm thấy sớm hay muộn gì cũng sẽ có lúc mình bị vợ của lão nhị làm cho tức chết.
“Không đề cập tới cái chày gỗ kia nữa, đi chúng ta đi về nhà thôi.”
Lo lắng Chu Mai lại cầm đồ dởm, mang khoai lang đỏ bên trong đã biến thành màu đen đi tới nhà họ Chu. Bà vội bước nhanh về phía nhà mình, trên đường quấy lên một trận gió mạnh.
Không phải là bà đa tâm, mà là đứa con dâu chày gỗ nhà mình, thật sự có thể làm ra loại chuyện này được.
Chu Mai không hề chọn lựa ở trên mặt đất.
Nếu người ta muốn về nhà mẹ đẻ, phải nghĩ biện pháp lấy được đồ tốt hơn, nhưng đứa con dâu này nhà họ Lâm lại không giống vậy. Không muốn mang theo đồ giống họ, nếu bắt buộc phải mang, khẳng định sẽ mang mấy món đồ không được tốt lắm.
Lý Tú Lệ nghe Cẩu Đản nói thím hai của nó đi xuống hầm, buông đồ vật trong tay, tới tay cũng chưa rửa mà đi thẳng xuống hầm.
Hầm được đào ở một chỗ cản gió ở sân sau, là hình vuông.
Bên trong chứa khoai lang đỏ, cải trắng và một số nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này, Chu Mai đang ngồi xổm trên mặt đất, đưa lưng về phía cửa hầm, chọn lựa.
Trọng điểm là — chị đang cố chọn mấy thứ không tốt lắm.
“Cái này nứt ra rồi, cái này bị hỏng, cái này trông có hơi khó coi một chút…. Cầm cầm đi, tiện nghi cho nhà họ Chu một chút.”
Cô vừa ngồi đem mấy thứ không tốt đó bỏ vào trong rỏ, lại còn vừa bất mãn mà lẩm bà lẩm bẩm.
Lý Tú Lệ đứng ở phía sau nghe cô lẩm bẩm, trực tiếp tức tới bật cười.
“... Chẳng phải quá tiện nghi cho nhà họ Chu hay sao? Dứt khoát không cho bọn họ mới tốt…” Bà mặt vô biểu tình mà nói một câu như vậy.
Chu Mai bị lâm vào suy nghĩ cổ quái rằng nhà mẹ đẻ mình đang chiếm tiện nghi, căn bản chưa kịp phản ứng, chỉ tán thành một câu:
“Đúng vậy mà, nhà họ Chu chiếm được tiện nghi rất lớn…”
Nói còn chưa dứt lời bỗng chốc phản ứng lại được.
Mẹ!
Giọng… giọng nói này sao mà có chút quen tai?
Động tác quay đầu lại giống như tua chậm.
Một đôi mắt không có cảm tình kia của mẹ chồng đang nhìn chị, sợ tới mức đánh rơi cả cái sọt trong tay.
“rầm” một tiếng —-
Đống khoai lang đỏ dưa vẹo táo nứt, vỡ ra, rõ ràng là không được tốt lắm, lăn tới bên chân Lý Tú Lệ.
Chu Mai: “?!?!”
Nếu như chị nói, mấy thứ này đem ra định để trưa nay ăn, mẹ chồng chị sẽ tin ư?