• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong cũng lập tức thu hồi ánh mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng để nói chuyện với con gái nhỏ.

Con trai cứng cáp, căn bản không cần phải dỗ dành.

Chu Mai ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì trong lòng cảm thấy hơi chua chua.

Có con gái rồi, người cô to như vậy mà cũng nhìn không thấy? Đây là tên đàn ông thúi tha như nào chứ.

Những người khác trong thôn, nhà ai mà không phải là trọng nam khinh nữ.

Mà cái tên họ Lâm này quả thực đúng là vô cùng kỳ ba, chiều chuộng con gái còn hơn cả chữ chiều nữa.

Chu Mai không phục. Đột nhiên đi đến bên cạnh Lâm Thanh Thủy, ôm chặt cánh tay của anh.

“Cha nó à~……”

Giọng nói nũng nịu vừa phát ra, Lâm Thanh Thủy giật mình một cái chấn động cả người.

Hoàn toàn không chịu nổi mà mà hất tay chị ta ra.

Vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ vậy.

“Làm gì thế? Có chuyện gì thì nói ra hẳn hoi, duỗi thẳng đầu lưỡi ra rồi lại nói chuyện tiếp.”

Bà vợ keo kiệt này lại muốn làm gì không biết, tự nhiên lại khiến người ta khiếp đến hoảng như vậy chứ?

Ông chồng tránh ra nhanh quá, Chu Mai kém chút nữa là đã trực tiếp ngã trên mặt đất rồi.

Đôi mắt chị ta bốc lên một ngọn lửa, sát khí đằng đằng mà trừng mắt với ông chồng mình: “Lâm Thanh Thủy!!”

Chê ai thế hả?

“Sao? Ở đây nè! Em lớn tiếng như vậy làm gì? Không cần uống miếng nước sao? Miệng không khô hả?” Nhìn đôi môi kia cũng đã khô nứt nẻ ra rồi.

Chu Mai nhấp nhấp cánh môi khô khốc.

Ngọn lửa đang bốc cao bỗng nhiên giống như một quả bóng cao su bị châm vào một cái, ‘ bang ’ vỡ nát……

Hình như đúng là có hơi khô miệng thật.

Vừa vặn có thể uống một ngụm canh gà, nhưng đấy là nếu như có thể được uống.

Nghĩ đến thịt, Chu Mai cũng lười so đo với lão chồng mình.

Đóng cổng nhà lại.

Cùm cụp một tiếng, khoá cửa thặt chặt rồi bước nhanh đến nhà bếp.

Thời đại gian khổ thiếu thịt thiếu lương*, chỉ cần nghĩ đến thịt thôi là đã có thể làm người ta thèm muốn chết.

*Lương: lương này là các loại gạo ngô khoai sắn chứ không phải tiền lương nha mọi người.

Tính toán cũng đã đủ thời gian rồi, Lý Tú Lệ mở nắp nồi ra.

Ai u mẹ ơi, thơm muốn chết người luôn rồi!

Mấy người trong phòng ra sức hít mùi thịt bay trong không khí.

Còn chưa nói được câu nào thì cánh cửa nhà bếp đột nhiên bị đẩy ra.

Chu Mai ngửi thấy mùi thơm mà thèm đến mức không khống chế được nước miếng.

Nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, ngay cả đôi mắt cũng đã phát ra ánh sáng hồng.

“Ui da, thơm quá đi! Con về đúng lúc quá nhỉ.

Mẹ ơi, để cho Đầu Hổ với Nữu Nữu nếm thử trước đi, mấy đứa bé đều thèm đến hỏng rồi.”

Lý Tú Lệ vội tiến lên đóng chặt cánh cửa nhà bếp lại, sợ mùi hương bay ra ngoài.

“Cô là quỷ chết đói đầu thai hả, có tay chỉ để cho đẹp thôi à? Không biết đóng cửa lại hả? Nếu mà khiến hàng xóm tìm tới đây thì cô mở cửa hay là không mở cửa?” Bà quở mắng.

Chu Mai giống như con mèo hoang bị dẫm vào đuôi, bỗng chốc lông cả người dựng hết cả lên.

“Mở cái gì mà mở, không mở, nhà ai ăn thịt mà không phải giấu đi chứ? Cứ đóng cửa thật chặt, gõ mềm cửa cũng không mở.”

Lý Tú Lệ chỉ định nhắc chị đóng cửa: “……”

“Đây là trọng điểm sao? Mẹ đang nói chuyện này sao?” Lý Tú Lệ trừng chị ta một cái rồi nói.

Chu Mai ngốc luôn: “Vậy thì mẹ đang nói gì?”

Không phải bảo chị ta phải bảo vệ thịt sao?

Lý Tú Lệ chỉ cảm thấy có một cơn tức nghẹn lại ở ngực, cảm thấy cái đứa con dâu này chính là trời cao đưa tới để trừng phạt bà.

Lâm Đường nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy buồn cười.

Trước kia cô cảm thấy vô cùng chán ghét người chị dâu hai này, chị ta cũng là người mà cô ghét nhất trong nhà, vừa tham lam lại còn keo kiệt.

Hiện tại đột nhiên phát hiện, bỏ qua chút khuyết điểm này thì thật ra chị dâu hai lại còn rất đáng yêu đấy.

“Mẹ ơi, cơm nấu xong rồi phải không ạ, có thể ăn cơm rồi phải không?” Lâm Đường mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK