Lý Tú Lệ không biết con gái mình suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy Đường Đường hiểu chuyện làm bà không biết nên thương yêu như thế nào mới tốt.
“Mẹ nghe lời Đường Đường.”
Ninh Hân Nhu nhìn mẹ chồng và cô nhỏ, trong lòng dâng lên sự cảm động nói không nên lời.
Sẽ được gả vào một gia đình như vậy, trước kia khi chị 18 tuổi chưa từng nghĩ tới.
Nhưng mà hiện tại, cuối cùng chị cũng nghe rõ được ý tưởng ở đáy lòng mình, chị chưa từng hối hận.
“Con thay mặt mấy đứa trẻ cảm ơn mẹ và Đường Đường.”
Lâm Đường cười cười: “Chị cả không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
Là những người thân cận nhất trên đời này!
Ninh Hân Nhu nhẹ đáp một tiếng, ghi tạc tâm ý của cô nhỏ trong lòng.
Tính toán dùng số vải mà cha của bọn nhỏ đưa cho mình mấy năm trước, làm cho Lâm Đường bộ quần áo.
Lúc này, bên ngoài nhà bếp.
Lâm Thanh Mộc dẫn theo hai đứa cháu trai nhỏ, dán ở cửa, dùng sức hít mùi hương bay ra từ bên trong.
“Chú nhỏ, chú ngửi thấy mùi gì không? Con ngửi thấy được, thơm quá!”
Cẩu Đản vuốt cái bụng trống trơn, nước miếng cũng sắp chảy xuống mặt đất.
Sao mà vẫn còn chưa chính chứ!
Đói…
Lâm Thanh Mộc tính toán thời gian, lại ngửi mùi hương không quá rõ ràng tràn ra từ phòng bếp, nói: “Hẳn là xong rồi.”
Lâm Lộc nhìn thấy đứa con út không đàng hoàng mang theo hai đứa cháu trai dán ở cửa nhà bếp, không có một chút hình tượng nào cả.
Chỉ cảm thấy đau mắt không cách nào nhìn thẳng.
Đi qua, dùng lực vỗ vào lưng Lâm Thanh Mộc.
“Thằng nhóc thối, con không đàng hoàng thì thôi đi, lại còn dẫn theo cả Cẩu Đản và Xú Đản, có thằng nhóc hai mươi tuổi nhà ai không đáng tin cậy như con không?”
Đứa con trai không đáng tin cậy như vậy, sẽ không lấy được vợ mất.
Lâm Thanh Mộc bị vỗ một cái, thân thể vội vàng lui về sau, cách xa ông cha già hai mét.
“Cha, con có phải con trai ruột của cha không thế? Sao cha không thu lực lại, xương cốt của con sắp bị cha gõ nát mất rồi.” Anh nhe răng trợn mắt rồi lại ủy khuất nói.
Kì thật người ở thời buổi này đều ăn không đủ no. Cho dù có không thu lực thì sức lực trên tay cũng chẳng nhiều lắm. Cũng chẳng đau mấy.
Chỉ là Lâm Thanh Mộc vẫn luôn thích chơi nhây, cũng bởi vậy mà phối hợp kêu to.
“Nếu cha thu lực sao còn dạy dỗ được con? Thằng nhóc thối con nhớ ăn không nhớ đánh, về sau con làm chuyện gì không đáng tin cậy đừng có lôi kéo theo cháu trai con.”
Cẩu Đản nhìn thấy chú nhỏ bị đánh, tròng mắt chuyển động, lôi kéo em trai đi vào trong nhà.
Còn dán miệng ở bên tai Xú Đản: “Em trai, anh đi lấy đồ ăn cho em.”
Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Thủy đánh giá cơm đã nấu xong, liếc nhau, cùng đi rửa tay.
Đến nỗi đứa em trai bị đánh?
Khụ, dù sao thì em trai da dày, cũng sẽ không có việc gì.
Lâm Lộc không chú ý tới mấy người kia.
Ông ngửi được mùi hương bay ra từ khe cửa kia, không tự chủ được mà hít vài cái.
Liếm liếm miệng, cũng đi rửa tay.
Thật thơm quá đi!
Chu Mai mang theo con trai con gái về nhà, cửa viện đang đóng lại.
Cho rằng người trong nhà đang ăn, trong lòng quýnh lên, ở ngoài cửa gõ loảng xoảng loảng xoảng.
Lâm Thanh Thủy nghe tiếng ầm ĩ lại hùng hổ khí thế kia của vợ, vội vàng đi qua mở cửa viện.
“Em có thể nhẹ tay một chút hay không? Cửa sắp bị em đập nát rồi.”
Anh trừng mắt liếc nhìn Chu Mai một cái, trên mặt che kín hắc tuyến.
Sau đó, anh chẳng thèm để ý cô vợ hùng hổ của mình nữa.
Bế lên cô con gái có đôi mắt ngập nước, nở nụ cười của cha hiền.
“Nữu Nữu nhớ cha không?”
Năm nay Nữu Nữu năm tuổi rồi. Ngũ quan giống Chu Mai, trông rất thanh tú.
Đôi mắt vừa to vừa tròn, miệng nho nhỏ, rất đáng yêu.
Nhưng mà vừa gầy lại vừa đen, bằng không thì còn đáng yêu hơn nữa.
Nghe thấy cha nói, cô bé dùng giọng sữa nói: “Nhớ ạ, cũng nhớ ông bà nội, các anh, các chú…. còn có cô nhỏ nữa.”
Người trong nhà, không quên một ai cả.
Đầu Hổ ngẩng đầu nhìn cha bế em gái cũng không nháo, lôi kéo vạt áo Lâm Thanh Thủy.
“Cha, con cũng nhớ cha.”
Nhà bà ngoại cũng tốt, nhưng mà cậu nhóc nhớ nhà, nhớ mấy người anh Cẩu Đản.
Lâm Thanh Thủy quét mắt liếc nhìn con trai một cái, có lệ nói: “Ừm, cha cũng nhớ con lắm.”