Lông mày anh ta hơi nhăn lại.
“Anh có lúc nào không thương mấy đứa nó chứ, nếu em muốn đón về thì cứ đón về đi.”
Dù sao thì bây giờ công việc ngoài đồng cũng không bận lắm.
Chu Mai lén lút cười như nhặt được rơi vậy.
“Được, vậy ngày mai em sẽ đi đón hai đứa nhà mình về.”
“Bố đứa trẻ, trứng gà xào ăn ngon quá!” Nói xong, còn thòm thèm liếm liếm miệng.
Lâm Thanh Thủy nằm xuống bên cạnh vợ mình, cưới nói: “Bà vợ ngốc của tôi ơi, ai mà chẳng biết trứng gà ăn ngon chứ.”
Chu Mai thở dài, có chút thòm thèm nói: “Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn thì thật là tốt biết bao.”
Lâm Thanh Thủy: “Anh có một cách có thể khiến em mỗi ngày đều được ăn trứng gà đấy….”
Chu Mai nghe vậy thì bật dậy, đôi mắt sáng hơn cả bóng đèn nhìn chồng mình.
“Cách gì?” Vẻ mặt chờ mong nhìn chồng, miệng nuốt nước miếng ừng ực hỏi.
Lâm Thanh Thủy lấy chăn đắp trên người sau đó thở dài nói: “Ngủ đi, ngủ rồi thì nằm mơ cái gì cũng đều có!”
Vốn nghĩ rằng anh ta thật sự có cách gì, cũng vô cùng chờ mong Chu Mai: “.......”
Mẹ nó chứ, sao cô ta lại gả cho một tên đàn ông như vậy chứ?!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Đường kiểm tra màn hình hệ thống, đôi mắt cong cong.
【 Họ và tên: Lâm Đường 】
【 Giới tính: Nữ 】
【 Tuổi: 16 tuổi 】
【 Số điểm: 0】
【 Không gian để đồ của hệ thống: Hai cân thịt lợn 】
Tối hôm qua điểm danh nhận được hai cân thịt lợn, quá tuyệt vời.
Đúng lúc này, giọng nói nhỏ của Cẩu Đản vang lên ngoài cửa: “Cô nhỏ, cô nhỏ, cô dậy chưa?”
Lâm Đường nghe tiếng của thằng bé thì vội vàng ngồi dậy: “Cô dậy rồi!”
Cô vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến vào âm thanh ‘Thình thịch’.
Sau khi im lặng vài giây thì tiếng bước chân lộn xộn càng lúc càng đi xa.
“Mẹ, cô nhỏ của con dậy rồi.” Cẩu Đản biết được tình hình, lập tức chạy đến nói cho mẹ mình biết.
Ninh Hân Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của con trai, dịu dàng xoa đầu nó, nói: “Cẩu Đản, món trứng gà hôm nay là để cho cô nhỏ của con bồi bổ cơ thể. Con cùng em trai đừng động vào, nếu các con ăn mất rồi, thì sức khỏe của cô nhỏ con sẽ lâu khỏi. Đợi đến lúc sinh nhật hai đứa, bà nội của con sẽ nấu trứng gà cho mấy đứa ăn sau, hiểu không?”
Hôm qua cô em chồng đem trứng gà của mình cho hai đứa bé ăn.
Buổi tối còn xào một đĩa trứng gà.
Trứng luộc ngày hôm nay, mặc kệ thế nào đều không thể để cho hai đứa nhỏ này ăn được.
Cẩu Đản gật đầu lia lịa nói: “Con biết rồi ạ, cô nhỏ muốn điều dưỡng thân thể. Bà nội của con đã dặn con rồi, bảo con trông Xú Đản đừng để em ấy ăn vụng, mẹ, mẹ cứ yên tâm!”
Ninh Hân Nhu dịu dàng nói: “Mẹ biết hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan mà.”
Lâm Đường ra khỏi phòng đến sân giếng rửa mặt đánh răng sau đó vào bếp bưng mâm cơm ra sân.
Bữa sáng hôm nay có cháo trắng thêm hai quả trứng chần, cùng một đĩa dưa chua nhỏ.
Đĩa dưa muối này vẫn dùng rau dại ngâm từ năm ngoái.
Mùa đông năm ngoái cả nhà họ ăn một cách dè dặt tiết kiệm, đến bây giờ vẫn còn thừa lại một vại dưa.
Đây vẫn là cơm nấu cho người bệnh ăn.
Bình thường cả nhà họ đều không ăn sáng.
“Cảm ơn chị dâu!” Lâm Đường cười nói.
Ninh Hân Nhu xua tay, nói: “Khách sáo gì chứ, hôm nay em cảm thấy sao rồi, đầu có còn đau không?”
“Hết đau rồi ạ.” Lâm Đường lắc đầu nói.
Nếu không phải lo lắng ánh mắt của người khác thì cô đã sớm gỡ miếng băng vải trên đầu ra rồi.”
Ninh Hân Nhu thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, em cứ ăn từ từ, nghỉ ngơi cho khỏe, chị đi làm việc đây.”
Nói xong, cô ấy liền đứng ra đi ra cổng.
Lâm Đường nhìn bóng dáng của chị dâu cả nhà mình, đôi mắt có chút dại ra.