Nghe Thịnh Văn Ngôn hô lên như vậy, nhìn lại thì thấy cô chủ nhỏ Chu Linh Vận nhà mình đang đứng bên cạnh, thì tự nhiên biết người đàn ông trước mặt chính là kim chủ trong dự án này của bọn họ.
Cũng không có chuyện gì, nhưng mấy tên đàn ông vừa nãy muốn thêm WeChat cô nhìn thấy hành động thân mật của hai người, sau lưng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thừa dịp không ai chú ý mà chuồn khỏi quầy bar.
“Ồ, cô Chu cũng ở đây à, vừa rồi tôi không thấy hai người nên vô cùng buồn chán.” Thịnh Văn Ngôn kéo nhẹ ống tay áo của Thẩm Tại: “Ủa anh nói đã đi rồi mà? Sao giờ mới đến đây?”
Cô gái nửa say nửa diễn, cảm giác mờ ám như ẩn như hiện được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Thẩm Tại liếc cô một cái, không kéo cô ra, chỉ nói hùa theo: “Không phải cho em nghỉ à? Sao lại đến đây?”
“Có tiệc mà, em muốn đến xem một chút. Anh quá đáng thật, không hề đưa em theo.”
Càng diễn càng nhập vai.
Khóe miệng anh hơi cong lên: “Thế xem đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi, chơi cũng không vui lắm ~ chúng ta về thôi.”
Thẩm Tại: “Được.”
Cô kéo tay anh muốn đi bộ xuống núi.
”Thẩm Tại.” Nụ cười trên mặt Chu Linh Vận không giữ được nữa, cô ta gọi người lại, khô khan nói: “Em dẫn anh đi xem một chút, ở đây rất đẹp.”
Thẩm Tại: “Không cần đâu, chắc cô ấy cũng xem xong rồi.”
Cô ấy ở đây rõ ràng là muốn chỉ Thịnh Văn Ngôn.
Chu Linh Vận âm thầm siết chặt tay, tối nay cô đã tạo nên tình huống “tình cờ gặp nhau”, lúc này mới cùng anh đi dạo được một đoạn, nhưng ai ngờ vừa đến nơi này, cái cô thư ký âm dương quái khí kia lại xuất hiện.
Cô và Thẩm Tại đã quen biết từ trước, trước giờ cô cũng rất thích anh… Vốn muốn nhân cơ hội này để tạo ra vài tia lửa, nhưng cứ bị cô thư ký liên tục quấy nhiễu.
Cô không tin được một người có gia thế tác phong như Thẩm Tại lại có thể kết thân với một cô thư ký nhỏ bé, nhưng nhìn dáng vẻ của Thịnh Văn Ngôn, hai người bọn họ chắc chắn có gì đó.
“Cô Chu yên tâm đi, vừa rồi tôi đã xem qua một lần, rượu cũng đã uống hết ~ Trở về tôi sẽ báo cáo cho sếp Thẩm của chúng tôi.”
Chu Linh Vận: “…”
“Vậy chúng tôi đi trước, chúc cô đêm nay chơi vui vẻ.”
Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, nhưng vừa xoay đầu lại, gương mặt tươi cười đã biến mất: “Sếp Thẩm à, tôi nói anh dẫn theo tôi đi, anh không nghe, giờ bị người ta quấn lấy đó.”
Cánh tay anh vẫn bị cô giữ chặt, ở khoảng cách gần như vậy, dưới làn gió đêm, anh có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi nước hoa trên người cô.
Thẩm Tại quay đầu lại, nói: “Đưa cô đi để cô uống đến say không biết gì sao?”
“Nào có! Tôi làm gì say không biết gì, tôi không say.”
Không say, đi đường xiên xiên vẹo vẹo mà bảo không say.
Rẽ qua góc núi, anh bình tĩnh kéo cánh tay của cô: “Lá gan cô lớn thật.”
Vừa rồi anh nhìn thấy bên cạnh cô có cả đống đàn ông, cho nên mới mở miệng gọi cô. Anh đưa cô đi công tác, đương nhiên sẽ không để cô xảy ra chuyện gì dưới mắt anh.
Thịnh Văn Ngôn vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt nhìn cánh tay anh rồi nhìn gương mặt nghiêm túc, lập tức hiểu ra điều gì đó: “Ban nãy tôi chỉ diễn cho cô ấy xem thôi, ngài đừng để ý mà! Tôi tuyệt đối không có ý coi thường anh, tôi thề đó!”
Coi thường?
Thẩm Tại quả thật đã bị những lời cô nói chọc cười, người này không biết lợi hại chỗ nào, nhưng nói hươu nói vượn là giỏi nhất.
“Anh tức giận à?” Cô kéo ống tay áo anh, bởi vì uống say nên bộ dáng giả vờ ngoan ngoãn ngày thường đều bị quên sạch sẽ: “Ây, đừng giận, tôi là vì muốn tốt cho anh… Ợ, đặt trường hợp là người khác, tôi chẳng thèm để ý.”
Nhiệt độ ban đêm lại giảm xuống, Thịnh Văn Ngôn đang nói chuyện một cách chắc chắn thì hắt xì một cái.
Thẩm Tại lười so đo với cô: “Lạnh mà còn mặc như này?”
“Đẹp.”
“…”
“Đẹp không?”
“Bình thường.”
“Hở?”
Cô tức giận đến mức muốn pose dáng để làm cho người không có mắt nhìn kia tỉnh táo lại, nhưng vì trời quá lạnh nên chỉ biết giang tay ra ôm chặt lấy mình.
“Được rồi, mặc vào đi, đến lúc đó bố cô lại cho rằng tôi ngược đãi cô.”
Cô mắng thầm thời tiết, đột nhiên cả người ấm áp lên, một chiếc áo khoác tây trang màu đen được ném lên người cô. Cô sửng sốt, vội vàng nắm lấy cổ áo để nó khỏi rơi xuống.
Mà người đưa áo đã rảo bước đi trước, cô ngây ngốc nhìn bóng lưng anh, rồi lại cụp mắt nhìn chiếc áo khoác trên người.
Thật ấm áp, lập tức cản được gió… Còn rất là thơm.
Đoán chừng do tác dụng của rượu, huyệt thái dương của cô đau nhức, ma xui quỷ khiến sao mà cô nghiêng đầu, áp sát vào cổ áo rồi hít một hơi, thật sự rất thơm, rất nhẹ, nhưng dễ ngửi.
“Thịnh Văn Ngôn.”
“Hả?!” Cô lập tức đứng thẳng người, có tật giật mình hoảng loạn không thể giải thích được.
“Còn chưa đi?”
“Đến đây, đến đây.” Cô dẫm lên đôi giày cao gót nhỏ, nhanh chóng đuổi kịp bước chân anh.
Đường xuống núi không xa, đi vài phút đã đến chân núi, sau đó ngồi xe con của khu du lịch trở về khách sạn. Tầng của cô dưới anh một tầng, sau khi vào thang máy, cô trả lại áo khoác lại cho anh.
Thang máy đi lên, cô nhìn anh vài lần, cứ do dự mãi.
Thẩm Tại nhìn thấy bộ dạng lấm la lấm lét của cô qua hình ảnh phản chiếu trong cửa thang máy, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Ờm… sếp Thẩm.”
“Ừ.”
“Tôi có thể hỏi anh một chuyện —— nghiêm túc được không?”
“Nói đi.”
“Tôi mặc như này… Thật sự bình thường à?”
Câu hỏi này quả thật nghiêm túc.
Thẩm Tại im lặng nhìn cô vài giây, mắt cứ nhìn về phía trước, hoàn toàn mặc kệ cô.
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Ding—
Thang máy lên đến tầng của cô, Thịnh Văn Ngôn ủ rủ đi ra ngoài. Cửa thang máy lại từ từ đóng lại, mắt anh nhìn về trước, tự nhiên rơi vào người trước mặt.
Bóng dáng cô gái yểu điệu gầy gò, cùng với mái tóc dài bồng bềnh… Có một sự tương phản rất lớn giữa cách ăn mặc tối nay và trong khoảng thời gian cô đi làm, hoàn toàn không quy củ nề nếp, nhưng không thể phủ nhận rằng mặc như vậy rất đẹp.
——
Ở lại biệt thự suối nước nóng thêm hai ngày. Trong khoảng thời gian này, Thịnh Văn Ngôn có thể nói là chắn người giúp Thẩm Tại, cuối cùng đã khiến cho Chu Linh Vận không dám xuất hiện nữa.
Ngày thứ ba thì lên đường trở về.
Một tuần sau khi trở về, cô đi theo Thẩm Tại giải quyết chuyện về suối nước nóng, nhiều lúc về nhà, hơn nửa đêm còn bị tài liệu Trần Siêu gửi làm tỉnh giấc.
Cứ tưởng cô là tiểu thư nhà họ Thịnh, không chịu nổi loại cực khổ này. Nhưng không biết cô muốn chống lại sự không tin tưởng của Thẩm Thụ Diệc, hay là cảm động trước lời nói của Thẩm Tại, “phải tin vào chính mình, chưa chắc đã làm không được.” Cô cắn răng tiếp tục kiên trì, giữa đường không bộc phát tính tình gì.
Hôm nay lúc chuẩn bị mở họp, cô bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ giáo sư luận văn của cô, muốn mọi người chuẩn bị đề cương bảo vệ đề tài và luận văn trước khi bắt đầu học kỳ mới.
Lễ tốt nghiệp đã gần kề, luận văn là thứ khiến người ta khó chịu nhất.
Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, Thịnh Văn Ngôn đã gõ cửa văn phòng.
”Sếp Thẩm, chúng ta sẽ đến nhà máy rượu vào chiều thứ bảy, sau đó buổi tối sẽ đi dự tiệc chúc mừng của tập đoàn Đức Nguyên, phải không ạ?” Cô hỏi.
Thẩm Tại: “Lịch trình có vấn đề gì à?”
“Không, không, là tôi… Tôi muốn xin nghỉ.”
Anh im lặng, chờ cô bổ sung lí do.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Chính là, cuối tuần tôi có việc gấp, luận văn tốt nghiệp. Tôi chưa động chữ nào, nhưng giáo viên bảo tôi nhanh chóng nộp bài.”
Thẩm Tại cau mày, chợt nhớ đến cô vẫn còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp: “Ừ.”
“Được chứ ạ?”
Thẩm Tại: “Đã biết, nếu gấp như vậy thì tuần sau xin nghỉ một tuần đi.”
Thịnh Văn Ngôn sững sờ, bị tin tốt này làm cho choáng váng đầu óc: “Một tuần? Có, có thể à?”
Ông trời ơi! Thật vậy chăng? Cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi rồi sao?!
“Không phải cho cô nghỉ ngơi.”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
F*ck, người này có thể nghe thấy tiếng lòng của cô à?
Anh tiệm tay lật trang tài liệu: “Có những chuyện gấp và không gấp, trước mắt luận văn của cô là quan trọng nhất, chuyện khác có thể để từ từ.”
“Ừ tôi cũng nghĩ vậy! Nhưng tôi không có nói việc của anh không quan trọng nha, chỉ là luận văn quá gấp rút!” Cô kích động không chịu được: “Cảm ơn anh nha, Thẩm Tại, anh thật tốt.”
Ngón tay lật tài liệu dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô.
Nụ cười liền ngưng đọng ở khóe miệng khi bị anh nhìn như thế này. Không xong rồi, lúc nói chuyện với Lâu Ngưng luôn gọi thẳng tên họ, hồi nãy phấn khích quá nên lỡ miệng thốt ra.
Cô lập tức sửa miệng: “… Ý tôi là sếp Thẩm, sếp là tốt nhất.”
Thẩm Tại: “Đi ra ngoài đi.”
“Ồ!”
Cô chạy nhanh ra ngoài cửa, nhưng cú sốc nhỏ này chẳng là gì so với “tuần sau được nghỉ cả tuần”, cô lập tức vui vẻ trở lại, cả người lâng lâng như đi trên mây.
Tiếng bước chân xa dần, Thẩm Tại nhìn người đang vui vẻ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên thì khóe miệng hơi cong lên.
Thật không có tiền đồ.
——
Nói muốn viết luận văn, nhưng nay là thứ bảy, Thịnh Văn Ngôn không hề thức dậy mà ngủ một mạch đến hai giờ chiều, sau đó mới bò dậy khỏi giường.
Gần đây cô thật sự thiếu ngủ.
Sau khi thức dậy, ăn một chút gì đó, đi quanh nhà một vòng thì thấy trống không, bố và mẹ nhỏ đều không có ở nhà.
Cô ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha… Đột nhiên nhận ra rằng không đến IZ lại nhàn rỗi đến vậy, trước kia cô đã làm những gì?
Thịnh Văn Ngôn mê mang, gãi gãi đầu rồi lại đứng lên. Thôi, viết luận văn vậy.
[Đang làm gì đó?] Tám giờ tối, Lâu Ngưng gửi tin nhắn đến.
Thịnh Văn Ngôn: [Viết luận văn.]
Lâu Ngưng: [?]
Thịnh Văn Ngôn: [Chuyện gì?]
Lâu Ngưng: [Mày… Ở nhà viết luận văn?]
Thịnh Văn Ngôn: [Mày không viết?]
Lâu Ngưng: [Vội gì chứ. Hôm nay là thứ bảy mà cũng làm sao?]
Thịnh Văn Ngôn: [Mày không biết gần đây tao bận đến mức chân không chạm đất à?]
Lâu Ngưng: [Được rồi, nhưng hôm nay là thứ bảy, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi. Mày ra đi, tao ở quán bar chờ mày.]
Cô kiên quyết nói: [Không!]
Lâu Ngưng: [Thật sự không đến?]
Thịnh Văn Ngôn: [Không đến.]
Lâu Ngưng: [Có nhiều trai đẹp lắm.]
……
Thịnh Văn Ngôn: [Đến liền~ Hì hì]
——
Hơn mười giờ tối, Thịnh Văn Ngôn lái một chiếc xe thể thao, trịnh trọng xuất hiện ở quán bar mình thường lui tới. Sau khi ngồi xuống, cô quét mắt một vòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trai đẹp đâu?”
Xung quanh toàn là người quen, có cả Trịnh Kỳ và đám chị em giả tạo của cô ta. Ôi! Thật xui xẻo.
Lâu Ngưng: “Cứ từ từ, không chừng sẽ có trai đẹp đó… Còn nữa, đám Trịnh Kỳ là do người khác gọi đến, lúc tao gọi mày cũng không biết cô ta sẽ đến.”
Cô trợn tròn mắt: “Lâu Ngưng, mày muốn bị đánh đúng không, làm tao ngồi trang điểm.”
“Nè, tao không nói vậy thì mày chịu đến à? Có còn là chị em không? Vì Thẩm Thụ Diệc mà bao lâu rồi không đi chơi với tụi tao?”
”Không được nói vậy, tao là vì công việc.”
“Được được, là vì công việc. Vậy cũng không thể mải mê làm việc mà quên chị em. Đến đến đến, đêm nay uống với tụi tao đi.”
Lâu rồi không đến đây chơi, cho nên đến cũng đã đến rồi, không thể cứ như vậy mà trở về.
Vì thế sau khi ngồi xuống, cô quyết định phải vui vẻ một chút, uống vài ly rượu rồi chạy lên khỏi sân khấu để chơi cùng mấy người bạn. Một lúc sau, cô đã cười hi hi ha ha nhảy theo nhạc.
“Văn Ngôn! Văn Ngôn!”
Giữa chừng, Lâu Ngưng chen vào, lôi kéo cô. Cô dừng lại, bị cô ấy mạnh mẽ kéo ra khỏi đám người: “Gì vậy?”
“Trai đẹp, trai đẹp, còn đẹp hơn cả Thẩm Thụ Diệc.”
Thịnh Văn Ngôn: “Xuy, nữa à, mắt nhìn của mày không tốt tí nào.”
“Thật mà, lần này là thật, tao vừa thấy liền chạy đến đây nói cho mày nè.” Lâu Ngưng nói: “Đi xem với tao, đừng thích tên Thẩm Thụ Diệc kia.”
“Ừ, ừ.”
Cô ấy kích động kéo cô đến quầy bar.
“Kia kìa, người mặc sơ mi trắng đó! Thấy chưa?”
Cô nheo mắt, ánh sáng mờ ảo, người đó lại quay lưng nên cô không thấy rõ.
Lâu Ngưng tiêu sái nói: “Đi, chị đây dẫn em đi xin Wechat.”
“…”
Hai người tiến lại gần, bóng lưng trở nên rõ ràng hơn. Cô hơi do dự, cảm thấy quen thuộc không nói nên lời.
“Này anh ~ chị em tôi nói anh vô cùng đẹp trai, muốn xin Wechat của anh.” Lâu Ngưng vỗ vai anh ta.
Người đàn ông nghe tiếng nên quay đầu lại.
Thịnh Văn Ngôn vốn là đang hiếu kỳ “Muốn xem người đó đẹp cỡ nào”, nhưng khi người nọ nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, cô hoàn toàn gục ngã.
“…”
Lâu Ngưng hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường, cô ấy vẫn còn ngạc nhiên: “Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa? Thêm WeChat được không ~”
Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn Thịnh Văn Ngôn.
Lâu Ngưng chú ý đến tầm mắt của anh, vội vàng nói: ”Là cô ấy muốn, xinh lắm chứ gì~”
Người đàn ông khẽ gật đầu, nở cười đầy ẩn ý: ”Thịnh Văn Ngôn, cô đang viết luận văn trong quán bar à?”