Thẩm Vân Nghê đứng ngoài cửa, cau mày, rất phiền não. Cô nhìn chòng chọc vào màn nước rơi xuống trước mắt mái hiên, rồi lại không yên lòng mà quan sát tình hình trong phòng khách.
Thẩm Vân Nghê đã nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa chú và mọi người, ông nội bà nội tức giận thế nào cô ta cũng nhìn thấy cả. Lúc nãy gây gổ một trận, lúc này chú lại bị ông nội kêu vào phòng sách.
Từ nhỏ, Thẩm Vân Nghê đã nghe bà nội kể lại rằng thời trẻ chú út đã ngỗ nghịch thế nào. Khi còn bé, chú ấy ỷ vào thành tích học tập khá ổn mà không chịu làm bài tập, đã bị gọi phụ huynh rất nhiều lần. Khi lớn thêm một chút, chú Thẩm Tại xuất ngoại đi du học, bởi vì bất mãn với cảnh tương lai bị người nhà xếp sẵn trước nên muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, chín trâu hai hổ cũng kéo không lại.
Thẩm Tại bị Thẩm Đức Huy đánh không ít, vậy nên bây giờ khi thấy ông nội mình trầm mặt gọi chú vào phòng sách, trong đầu Thẩm Vân Nghê lại hiện lên hình ảnh Thẩm Tại bị đánh.
Rốt cuộc Thịnh Văn Ngôn có mị lực gì mà lại có thể khiến chú út và anh mê muội vây xung quanh vậy chứ?! Thẩm Vân Nghê càng nghĩ càng giận, cô ta cầm lấy điện thoại gọi liền cho Thịnh Văn Ngôn.
Thịnh Văn Ngôn vừa ăn cơm trưa xong, đang nghỉ ngơi thì có điện thoại. Cô bắt máy, chưa kịp nói chữ nào thì bên kia đầu dây đã xả một tràng giang đại hải những câu chửi.
“Thịnh Văn Ngôn, rốt cuộc ý cô là sao hả? Đầu tiên là anh tôi tiếp theo là chú tôi. Cô là hồ ly tinh đầu thai hay sao mà tài giỏi vậy hả! Cuối cùng là cô thích ai? Cô có thể làm ơn đừng thích ai trong nhà tôi hết được không. Tôi chỉ vừa có chút xíu hảo cảm với cô thôi mà bây giờ cô lại làm như vậy! Bởi vì cô mà anh tôi lựa chọn ra nước ngoài công tác, đã mấy tháng rồi chưa về! Bây giờ lại vì cô mà chú tôi sắp bị ông nội đánh rồi đấy!”
Thịnh Văn Ngôn đã biết ngay từ sớm là chắc chắn cô gái này gọi tới chỉ để mắng mình một trận thôi, vậy nên cô không hề có chút gợn sóng trước lời chửi bới, thậm chí là còn muốn ngáp hai cái. Nhưng không ngờ cô lại chợt nghe được tin tức bất ngờ.
Thịnh Văn Ngôn bừng tỉnh giữa cơn mê mang buồn ngủ: “Cái gì, chú út bị ông nội đánh? Tại sao?”
“Cô nói xem! Ông bà nội đều biết cả rồi, hai ông bà đều cảm thấy chú cướp mất bạn gái của anh tôi, thế sao không bị đánh cho được!”
Thịnh Văn Ngôn bày vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi là bạn gái của anh cô hồi nào, cô biết là tôi chưa từng quen anh cô mà!”
“Nhưng mà, nhưng mà hồi trước cô thích anh ấy, hơn nữa mọi người còn gán ghép cô và anh tôi, bọn họ cho là…”
“Thích thì chỉ là thích thôi, bọn tôi không hề ở bên nhau, thế cũng không được à?” Thịnh Văn Ngôn nóng giận, “Hơn nữa nhà cô còn gán ghép tôi và Thẩm Thụ Diệc nữa à? Chuyện bao lâu rồi, dạo này tôi mới biết bà Triệu có ý như vậy, sau khi biết thì tôi đã từ chối ngay rồi. Cô đừng có nói chuyện không có lý lẽ nữa.”
Thẩm Vân Nghê không nói lại Thịnh Văn Ngôn, “Không phải, thì là, thì là chuyện như vậy đó. Hôm nay chú bị bà nội tôi kêu tới, bị trách mắng!”
“Vậy cũng đâu thể đánh người được, anh ấy đâu rồi, không sao chứ?” Thịnh Văn Ngôn cũng nóng ruột, mặc dù dạo này cô cố ý giận dỗi Thẩm Tại, nhưng cô không hề mong anh bị đánh chút nào. Vừa nghe chuyện anh bị người khác đánh là lửa đã bốc lên tận đỉnh đầu.
Mà Thẩm Vân Nghê lại không biết bây giờ tình hình trong phòng sách thế nào, cô ta cũng đang tức giận, há miệng nói ngay: “Chú ấy vẫn còn bị hành hung thảm thiết ở nhà đó! Tất cả đều tại cô!”
“Fuck… Cô chờ đó, tôi tới ngay.”
Thẩm Tại đi ra thì nghe thấy Thẩm Vân Nghê đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại, Thẩm Vân Nghê đã nhỏ giọng nhưng hiển nhiên là không thể khống chế âm lượng, anh loáng thoáng nghe thấy mấy câu sau cô ta nói.
“Cháu đang làm gì vậy?” Thẩm Tại đi lên trước, giật mất điện thoại của Thẩm Vân Nghê, nhưng màn hình đã đen lại, bên kia đã cúp máy. Thẩm Vân Nghê sửng sốt, nhìn một lượt chú mình từ trên xuống dưới: “Chú…”
“Cháu gọi cho Thịnh Văn Ngôn sao?”
Khuôn mặt Thẩm Vân Nghê hơi trắng nhợt, nhưng cô ta lập tức nói: “Đúng vậy! Cũng tại cô ta nên chú mới bị đánh, đương nhiên là cháu —— ”
Cô ta đang nói thì đột nhiên khựng lại: “Không phải, chú, chú đang chịu đòn ở phòng sách mà? Chú không sao chứ?”
Thẩm Tại: “Chú, bị đòn?”
“Vâng ạ… Không phải sao?”
Thẩm Tại im lặng một giây, nói: “Cháu cũng nói thế với cô ấy?”
Thẩm Vân Nghê khẽ hừ một tiếng: “Dĩ nhiên rồi ạ, cô ta nói sẽ tới đây đó. Chú, cháu bảo cô ta tới để giải thích với ông nội bà nội, ông bà sẽ không trách chú nữa đâu!”
“Chú đã nói là con nít bớt nhúng tay vào chuyện này rồi mà, cần cháu gọi điện thoại cho cô ấy chắc?”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa là chú thích cô ấy, cháu lấy quyền gì mắng người ta.” Thẩm Tại nhìn Thẩm Vân Nghê, “Sau này cô ấy sẽ là trưởng bối của cháu, cháu phải biết lễ phép. Chú mà nghe thấy cháu lại la lối om sòm nữa với cô ấy thì lúc ấy đừng trách chú không nhân nhượng.”
Thẩm Vân Nghê sửng sốt, trợn tròn đôi mắt. Trưởng bối?? Sao lại trưởng bối rồi!!
Thẩm Tại không quan tâm nữa, chỉ đặt điện thoại vào tay Thẩm Vân Nghê rồi cầm dù ra ngoài. Nhưng cây dù đi mưa vừa bung ra thì Thẩm Tại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: “Còn bị đánh à… Đúng thật là có bị, cháu cứ nói với Thịnh Văn Ngôn như vậy.”
——
Trận mưa đến nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu sau thì mưa đã nhẹ hạt.
Xe của cô chạy băng băng qua mặt đường ướt nhem, lướt qua vũng nước đọng. Nhưng xe vừa chạy được một đoạn ngắn thì có điện thoại gọi tới. Thịnh Văn Ngôn thấy người gọi là Thẩm Tại thì vội vàng bắt máy.
“A lô?! Anh ở đâu vậy? Có ổn không?”
Thẩm Tại không ngờ tới cô gấp gáp như vậy, dừng một lúc mới nói: “Anh vừa nghe nói Vân Nghê gọi cho em, em đừng nghe con bé nói nhảm, không cần tới nhà anh giải thích đâu.”
“Nhưng mà, nhưng mà tôi nghe nói anh bị đánh.”
“Ừ, đúng là bị đánh thật, hơn nữa ông cụ còn nặng tay lắm.”
“Vậy con bé đâu có nói bậy đâu, tôi vẫn cứ tới thì hơn.”
“Anh đang trên đường về nhà rồi, hay là em tới Đồng Nguyệt Loan đi.”
Thịnh Văn Ngôn nắm chặt tay lái, khô khốc nói: “Vậy bố mẹ anh thì sao?”
“Không sao đâu, cứ đánh một trận là qua.”
“Nhưng sao lại đánh anh chứ? Anh cũng đã lớn rồi, hơn nữa cũng không đến nỗi mà…” Thịnh Văn Ngôn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế, ngơ ngẩn nói: “Ôi trời tôi và anh cũng đâu có bên nhau, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này rồi!”
Thẩm Tại miễn cưỡng nói: “Ai biết được, có lẽ do trước giờ mọi người thấy việc nào anh làm cũng là không chính đáng.”
“…”
Từ trước đến giờ, Thịnh Văn Ngôn luôn sống tự do thoải mái, cô không chối bỏ việc mình từng thích Thẩm Thụ Diệc, nhưng cô lại không thấy chuyện đó lại có mâu thuẫn gì với việc cô cũng thích Thẩm Tại cả.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, có lẽ là do người lớn tương đối bảo thủ, hoặc là bọn họ tưởng là vì Thẩm Tại mà cô và Thẩm Thụ Diệc mới không quen nhau.
Thịnh Văn Ngôn vẫn cảm thấy mình nên giải thích cho Triệu Thuận Từ nghe… Nhưng trước đó cô định tới Đồng Nguyệt Loan xem tình hình của Thẩm Tại đã.
Sau khi lo lắng không yên chạy tới nhà Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn nhập mật khẩu, bước vào nhà ngay.
“Thẩm Tại? Thẩm Tại!” Thịnh Văn Ngôn đi một vòng ở tầng dưới mà không thấy ai. Cô nhíu chặt chân mày, lấy điện thoại ra gọi cho anh. Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy vào, Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Tại chỉ vừa về.
“Em đến nhanh thế? Anh tới bệnh viện băng bó rồi mới về.” Thẩm Tại đổi giày, giọng nghe hết sức ổn định, giống như không phải anh vừa đi bệnh viện mà chỉ là đi dạo đâu đó một vòng mà thôi.
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt, thấy ngay cánh tay phải của anh đang bị băng bằng vải trắng treo trước ngực. Cô lập tức chạy tới, không dám đụng, chỉ nhìn chằm chằm vào tay anh: “Nghiêm trọng thế à? Chuyện, chuyện là sao thế?”
Cô gái nhỏ nói chuyện mà giọng nói lại cuống cả lên, khóe môi anh khẽ cong lên, sau đó lại bị đè xuống: “Bị đánh, gãy xương.”
Thịnh Văn Ngôn khiếp sợ ngước mắt nhìn anh: “Anh cử động được không?”
“Tạm thời không được.”
“Vậy, bác sĩ nói thế nào, phải băng bó bao lâu?”
“Một hai tháng là ổn, không sao cả.” Thẩm Tại vừa nói vừa kéo cô đi vào phòng khách, “Em ngồi đi, em ăn gì chưa?”
Đã là lúc nào mà còn anh còn bình tĩnh như vậy nữa! Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình sắp nổ tung rồi: “Khoan đã, anh còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Thẩm Tại định nói không có, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô thế này, cuối cùng lại nói: “Lưng cũng đau lắm.”
“Vậy anh nằm xuống đi!”
Thẩm Tại ừ một tiếng, ngồi xuống ghế sa lon, “Chiều nay em không cần đi làm à?”
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn thời gian: “Tôi nhận được điện thoại là đi ngay… Buổi chiều không có chuyện gì, không đi cũng được. Còn anh thì sao?”
Thẩm Tại thảnh thơi dựa lưng vào ghế sa lon, “Anh vừa về nhà là bị đánh cho một trận, chưa ăn cơm nữa.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức nói: “Tôi gọi đồ ăn cho anh!”
“Ừ.”
Thịnh Văn Ngôn còn giữ phong thái của thư ký chuyên nghiệp trong đầu, gọi đồ ăn theo khẩu vị của Thẩm Tại trước giờ. Gọi món xong, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Vậy là, người nhà cảm thấy anh đang cướp …. bạn gái của Thẩm Thụ Diệc?”
“Bây giờ đã giải thích xong rồi.” Thẩm Tại nói, “Trong khoảng thời gian này em đừng gọi cho mẹ anh nói gì cả, để cho bà ấy tĩnh tâm lại đi.”
“Tôi không cần tự giải thích gì hả?”
“Chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải là tại em, cần em giải thích gì chứ?” Thẩm Tại nói, “Em yên tâm, anh đã nói rõ ràng rồi, em không liên quan đến Thụ Diệc. Còn anh thích em cũng là chuyện của anh.”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng anh không nên chịu đựng, oan uổng lắm…”
“Tính ra cũng không coi là oan.” Thẩm Tại cười, “Anh đã vượt ranh giới, đây là sự thật.”
“Vậy mà là vượt ranh giới gì chứ…”
Thẩm Tại có thể hiểu được sự kinh hoàng của người nhà, nếu là trước kia, bảo rằng anh thích cô gái mà cháu mình cũng thích, Thẩm Tại sẽ cảm thấy đó là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, càng không thể nào.
Nhưng bây giờ… anh chỉ cảm thấy, dù Thịnh Văn Ngôn thích ai, anh vẫn không thể nào buông tay.
——
Nửa tiếng sau, đồ ăn được đưa đến, Thịnh Văn Ngôn bưng thức ăn qua phía bàn uống trả nhỏ, giúp Thẩm Tại gỡ đũa. Thẩm Tại ngồi dậy, nhìn tay phải của mình, lại nhìn Thịnh Văn Ngôn. Cô biết anh không tiện gắp đồ ăn nên nói: “Hay là anh dùng muỗng nha?”
Thẩm Tại: “Có mấy món không múc được, em giúp anh gắp đi.”
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy chuyện này cũng có phần gián tiếp liên quan tới mình, bây giờ thấy anh thảm như vậy, cô không đành lòng. Cô gật đầu, ngồi một bên, giúp anh gắp thức ăn.
Thẩm Tại nhìn dáng ngồi khéo léo của cô, trong khóe mắt nở nụ cười không kìm lại được: “Thịnh Văn Ngôn.”
“Hửm?”
“Định hẹn trưa nay ăn cơm với em mà không được, hay là chúng ta ăn cơm tối chung đi.”
Thịnh Văn Ngôn liếc anh một cái: “Anh lại còn nghĩ đến chuyện cơm tối nữa nhỉ, ăn xong đàng hoàng bữa này rồi hãy nói.”
Nói xong, cô lại kẹp miếng thịt, đặt vào muỗng cho anh, nói: “Đúng rồi, trong lúc này anh có nên thuê dì giúp việc, hoặc là bảo Trần Siêu chăm lo gì thêm không? Anh bị thương vầy thì sinh hoạt thế nào.”
“Không cần đâu, anh không thích người khác đi tới đi lui trong nhà mình.”
“Nhưng như vậy thì anh làm chuyện gì cũng không tiện.”
“Nhưng nếu đó là em thì có thể.” Thẩm Tại thấy cô kinh ngạc nhìn qua, lập tức thu hồi nụ cười tươi quá mức này lại, “Ý anh nói là, anh đã quen với việc em ở nhà anh.”