Trong phòng có đèn, trong chăn ấm áp, yên bình hơn cả bên ngoài, như hai thế giới đối lập.
Thịnh Văn Ngôn thức dậy trong an nhàn, vươn tay ra khỏi chăn bông, sờ soạng lung tung một hồi, với điện thoại trên bàn bỏ vào chăn.
Điện thoại trong chăn sáng đèn, Thịnh Văn Ngôn nheo mắt ấn mở WeChat, thấy Lâu Ngưng và Dương Thánh cùng gửi tin nhắn cho cô.
Lâu Ngưng: [Mày dậy chưa? Có chuyện gì không?]
Lâu Ngưng: [Lợi hại! Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, sao cứ nhất định phải yêu một người. Thẩm Thụ Diệc là cái quái gì.]
Lâu Ngưng: [Tao thấy Bạch Niệm Lôi cũng như vậy, không bằng mày!]
Dương Thánh: [Nghe nói Thẩm Thụ Diệc có bạn gái à? Đừng khóc nha người anh em! Anh đây sẽ giới thiệu cho mày một anh chàng đẹp trai. Yên tâm, lần này nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của mày.]
Dương Thánh: [Đẹp trai và có học thức đúng không? Tao biết khẩu vị của mày mà, mày chờ đó đi.]
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Cô tắt điện thoại, kéo chăn ra.
Suy nghĩ cô dần dần trở lại, cô nhớ tối hôm qua mình đã gặp Thẩm Thụ Diệc ở quán bar, cũng nhớ luôn việc cậu đến đón người đẹp tên Bạch Niệm Lôi. Thì ra cậu ấy có đối tượng.
Có vẻ những gì cậu nói về việc không yêu thời đại học là không đóng khung với cô ấy. Nếu không, sao vừa mới tốt nghiệp là có đối tượng?
Chỉ tại không phải là cô thôi.
Thịnh Văn Ngôn xoa xoa đầu, hơi buồn bực. Tại sao không thích cô? Cô kém như vậy à?
Bên ngoài loé lên tia sấm, cô giật mình, đột nhiên cảm thấy … câu nói này hơi quen tai. Từ từ, có phải hôm qua lúc ở trong xe cô cũng đã nói qua?
“Tôi xinh đẹp như này, sao lại không thích tôi? Không có ai thích tôi cả.”
Có lẽ cô đã nói vậy. Ở trong xe, Thẩm Tại cũng ở đó.
Cô chớp chớp mắt, chạy ra khỏi giường lao vào phòng tắm, nhìn vào trong gương, mặt mộc, quần áo đã đổi thành đồ ngủ.
“Dì Trần——” Thịnh Văn Ngôn chạy xuống lầu.
“Sao vậy cô chủ?” Dì Trần nghe thấy tiếng nói thì đi từ trong bếp ra.
“Ngày hôm qua có người đưa con về ạ?”
Dì Trần: “Đúng vậy, là cậu Thẩm. Tối hôm qua cô uống say lại còn khóc lóc om sòm… Cậu Thẩm đúng là người tốt, cậu ấy giúp tôi đưa cô vào phòng rồi mới đi. Hôm qua tôi tháo trang sức, thay quần áo cho cô, nhưng cô không chịu hợp tác, tôi… “
Dì Trần vẫn luyên thuyên về việc tối hôm qua mình khó khăn như thế nào mới xử lý cô “sạch sẽ”, nhưng cô chưa nghe xong đã đi, trong đầu còn sót lại dáng vẻ điên cuồng khi ở cùng anh vào tối qua.
Cô không quên, cô nhớ rất rõ.
Kỳ thật cô hiếm khi mất kiểm soát sau khi uống rượu, có lẽ là hôm qua uống quá nhiều, sau đó bị kích thích bởi Thẩm Thụ Diệc và cuộc điện thoại Thẩm Tại gọi cho Thịnh Thiên Hòa.
Vì thế khóc như chó trong xe anh.
Thịnh Văn Ngôn sờ mặt mình, gương mặt sạch sẽ, không có dấu vết của nước mắt. Tuy nhiên cô lại cảm thấy những giọt nước mắt nhớp nháp và cảm xúc khi cọ mặt vào quần của Thẩm Tại vẫn còn lưu lại…
“Cô chủ, cô chủ?”
“Sao? Dì nói gì cơ?”
“Tôi nói là buổi chiều ông bà Thịnh sẽ trở về. Bọn họ bảo tôi nói với cô một tiếng, cơm chiều ăn ở nhà ông bà nội của cô.”
Thịnh Văn Ngôn cau mày: “Con nhất định phải đi à?”
“Nhất định phải đi ạ.”
“Ồ.”
Tâm trạng của cô giảm sút, từ trước đến giờ cô không thích đến chỗ ông bà nội. Nhưng nếu cô không đi, có lẽ sẽ bị nghe lải nhải.
Vì thế vào lúc bốn giờ chiều, cô vẫn lái xe đến nhà cũ của nhà họ Thịnh.
Kỳ thật chuyến đi này chẳng qua là đến ăn bữa cơm xong bị phê bình, sau đó nghe ông bà dặn dò mẹ nhỏ cố gắng để sinh được đứa cháu trai, riết rồi cô cũng thành quen.
————
Nhân khẩu của nhà họ Thịnh ít hơn nhà họ Thẩm. Ông bà nội chỉ sinh ra bố cô, mà hiện tại bố cô chỉ có mình cô.
Trên bàn ăn, năm người đã quây quần.
”Điền Kiều, canh này bổ lắm, con uống nữa đi. Bây giờ con gầy quá, cho nên mới không sinh được con trai đấy.” Bà nội Tôn Phái Bình lại bắt đầu mân mê những loại đồ bổ, làm không biết mệt.
Gần đầy Điền Kiêu mập lên rất nhiều, vì lòng yêu cái đẹp nên bà đã lén giảm cân, nhưng lệnh của người lớn không dám không nghe, đành phải nhận lấy húp một ngụm. Đầu lưỡi vừa chạm vào nước canh đặc sệt, bà đã bị mùi vị làm cho sặc, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Tôn Phái Bình thấy vậy liền nói: ”Canh này hơi đắng, con húp từng muỗng thôi là sẽ không thấy khó chịu.”
Điền Kiều cười ngượng: “Dạ.”
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt nhìn, không nói nên lời.
”Đứa nhỏ này, lắc đầu cái gì vậy?” Có lẽ biểu hiện của Thịnh Văn Ngôn quá rõ ràng, Tôn Phái Bình đột nhiên nhìn sang.
Cô lười nhác nói: “Không có gì đâu bà, cứ để thuận theo tự nhiên là được, chứ bà ép người làm gì. Hơn nữa mẹ nhỏ cũng không gầy, béo lên thì có lợi ích gì?”
Bà đặt đũa xuống: “Như vậy rồi mà còn không gầy? So với con mới là không gầy. Con nhìn bản thân mình đi, người mỏng như tờ giấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ bị con giày vò hỏng mất.”
Thịnh Văn Ngôn: “……”
Ai mỏng như tờ giấy, mình đầy đặn quyến rũ, nơi có thịt thì có rất nhiều thịt được chưa?
Tôn Phái Bình: “Còn cái gì mà ép buộc? Nhà chúng ta nhất định phải có một đứa cháu trai, bố con cũng cần một đứa. Nếu không, về sau nhà họ Thịnh sẽ làm sao bây giờ? Cho tuyệt hậu luôn sao?”
Từ nhỏ cô đã nghe những lời này, nhưng dù vậy, nghe đi nghe lại vừa bực mình vừa phiền toái, cô nhịn không được: “Con là đồ trang trí đó, không phải con cháu của nhà họ Thịnh, không phải là con của bố con!”
“Văn Ngôn, con nói chuyện với ai vậy?” Ông nội trầm giọng.
Thịnh Văn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Dù sao ở trong mắt ông bà, con chưa hề tồn tại.”
Tôn Phái Bình: “Đứa nhỏ này, tính tình sao lại như vậy? Quả thật giống y hệt mẹ của cô. Bà nội có nói cô không phải là con của bố cô à? Bà chỉ nói nhà mình cần một đứa cháu trai, cô lớn từng ấy tuổi rồi còn tranh giành tình cảm với em trai chưa sinh.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tranh giành? Con chỉ nói ——”
“Về sau Thịnh thị phải có người chăm lo, cô là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, vậy thì có lợi ích gì?”
Lại nữa, cô không có cách nào để giao tiếp với bọn họ, với lại cãi cọ cũng không có ý nghĩa. Cô hít sâu một hơi, đẩy ghế ra rồi đứng lên: “Con ăn no rồi, mọi người ăn tiếp đi.”
Thịnh Thiên Hòa: “Thịnh Văn Ngôn, ngồi xuống.”
“Con nói con no rồi!” Cô lạnh lùng nói: “Mọi người cứ ở đây ôm ấp cháu trai nhỏ đi! Con không hầu nữa.”
Lúc trước dù hai ông bà cứng đầu hồ đồ có nói gì đi nữa thì cô cũng tai này lọt qua tai kia, nhưng không ngờ hôm nay lại không nhịn được sự tức giận.
Thịnh Văn Ngôn lái xe rời đi, cả đoạn đường đều mưa lớn.
Mặc kệ nhạc mở lớn thế nào, xe chạy nhanh đến đâu, khí tích tụ trong tim vẫn không tiêu tán. Mưa càng lớn, đập vào kính chắn gió, cần gạt nước không kịp làm rõ tầm nhìn.
Thịnh Văn Ngôn đậu xe bên đường, bên tai ầm ầm tiếng vang, cô đập mạnh tay lái: “Fuck.”
Ding——
Đúng lúc này, điện thoại hiển thị một tin nhắn.
Mặt cô không cảm xúc mở WeChat, lại thấy tin nhắn của Thẩm Tại.
Thẩm Tại: [Tuần trước, tôi có bảo cô mang tài liệu về nhà tôi, cô để ở đâu?]
Thịnh Văn Ngôn nhìn tên, chợt nhớ đến dáng vẻ tối hôm qua ở trên xe “cô ghé vào đùi anh khóc bù lu bù loa và anh an ủi cô.”
Cũng nhớ những gì anh nói: Có người yêu thương cô.
Đó là lần đầu tiên cô khóc tới mức như vậy ở trước mặt một người, cũng là lần đầu tiên có người nghiêm túc nói với cô rằng cô có người yêu thương.
Phiền muộn trong lòng cứ như vậy mà tan biến đi rất nhiều.
Cô mím môi trả lời lại: [Trong ngăn kéo thứ hai ở phòng sách.]
Thẩm Tại: [Đã biết, cảm ơn cô.]
Cô im lặng một lúc, cúi đầu gửi tin nhắn cho anh: [Hôm qua tôi làm bẩn quần của anh phải không? Tôi trả anh cái khác.]
Thẩm Tại: [Không cần.]
Thịnh Văn Ngôn: [Chuyện ngày hôm qua, tôi thật sự xin lỗi.]
Thẩm Tại: [Biết là được rồi, về sau uống ít rượu lại.]
Tuy rằng người không ở trước mặt, nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh khi nói lời này, đại khái là cau mày, ánh mắt không hài lòng. Dù bất mãn, nhưng sẽ là kiểu không so đo với con nít.
Không phải lúc nào anh cũng lạnh nhạt khắc nghiệt khiến người ta sợ hãi, anh cũng sẽ có một mặt ấm áp, ấm áp sinh ra cảm giác… An toàn. Giống như tối hôm qua.
Khóe miệng cô hơi cong lên, tâm trạng cũng cảm thấy khá hơn: [Vâng ông chủ.]
Sau một lát, cô lại nghĩ đến chủ đề ngày hôm qua đã nói: [Lúc ấy mẹ tôi thật sự đã nói với anh về tôi sao?]
Thẩm Tại: [Thường xuyên, bà ấy rất hay khen con gái mình trước mặt người khác.]
Thịnh Văn Ngôn: [Khen ngợi tôi?]
Thẩm Tại: [Cô cảm thấy còn gì nữa?]
Năm cô mười hai tuổi, mẹ cô qua đời vì bạo bệnh. Thời gian đã trôi qua rất lâu, khiến cô gần như không nhớ được những kỷ niệm khi còn nhỏ.
Nhưng cô nhớ rõ là mẹ cô không phải là người sẽ khen ngợi cô trước mặt người khác.
Cô cũng nhớ có vài lần bố mẹ cãi nhau về vấn đề tình cảm và những người lớn trong gia đình. Lúc đó cô không hiểu lắm, chỉ cảm thấy mẹ cô không vui khi đối diện với cô nên cô nghĩ rằng bà không thích mình.
Nhưng hóa ra bà luôn khen cô trước mặt người khác?
Bà thật sự rất yêu cô.
Thịnh Văn Ngôn nhìn tin nhắn của Thẩm Tại, hốc mắt tự nhiên nóng lên.
Đột nhiên cô không muốn ở nhà nữa. Cô muốn đến IZ, muốn gặp anh. Loại cảm giác mạnh mẽ này, thật giống như cô là người có giá trị, chỉ anh mới có thể thấy được.
Thịnh Văn Ngôn: [Sếp Thẩm, tôi không muốn nghỉ phép nữa. Ngày mai tôi sẽ đến công ty, khi nào rảnh tôi sẽ viết luận văn, được không?]
Vài phút sau, Thẩm Tại trả lời——
[Được.]
——————
Có lẽ biết cô phải giải quyết chuyện luận văn, trong mấy ngày tới, lượng công việc của cô rất ít. Hầu hết thời gian đều ngồi tại chỗ tra thông tin và lập đại cương.
Đang nghỉ trưa, chuông điện thoại vang lên, cô đưa mắt nhìn, là Dương Thánh gửi hình ảnh.
Mấy ngày nay, anh chàng này cứ như bà mai, hết lần này đến lần khác đều gửi ảnh đàn ông cho cô, dường như muốn dùng chuyện này để an ủi cô “thất tình”.
Thịnh Văn Ngôn đi đến chỗ vắng người, gửi tin nhắn thoại để mắng cậu ta, mắng xong thì tiện tay bấm vào ảnh để xem.
Người trong ảnh có vẻ ngoài trắng noãn, đeo kính, trông như một học sinh ngoan, có lẽ cậu ta dựa theo sở thích của cô mà tìm.
Cô không nói lên lời, điên à… Cứ đeo kính là học bá à? Còn dáng vẻ này, cũng kém xa Thẩm Tại.
Ở đầu dây bên kia, sau khi Dương Thánh nghe xong đoạn trào phúng dồn dập của cô thì cậu ta vẫn chưa có ý định từ bỏ. Gửi lại tin nhắn thoại, hẹn cô ngày mai ra ngoài chơi.
Dương Thánh: [Thứ bảy đi chơi đi, tao không giới thiệu trai đẹp cho mày nữa là được chứ gì? Có rượu ngon thì sẽ chia sẻ ~]
Cô lạnh nhạt từ chối: [Không đi, ngày mai tao tăng ca.]
Dương Thánh: [Mày còn ở IZ làm gì? Vẫn ôm mộng tưởng với Thẩm Thụ Diệc? Cậu ta đến công ty bố mình thực tập rồi, không đến IZ đâu.]
Thịnh Văn Ngôn: [So?]
Dương Thánh: [Đừng có mà so, tao biết mày đang buồn, đừng kìm nén nữa, muốn khóc thì cứ khóc đi.]
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Cuối cùng cô không đồng ý cuộc hẹn của Dương Thánh. Hai ngày cuối tuần cô ở nhà.
Kỳ thật, hai ngày qua, ngoài Dương Thánh ra thì có nhiều người rủ cô đi chơi, nhưng cô cũng không đi, tự nhiên cảm thấy không có nhiều sức lực.
Thịnh Văn Ngôn, ai gọi cũng không ra, mọi người đều đoán rằng lần này cô thật sự không thoải mái, không lâu trước đây còn thề son sắt muốn bắt lấy Thẩm Thụ Diệc, ai mà ngờ được, cậu ta lại có người khác nhanh như vậy.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ vì chuyện này mà thương tâm đau khổ. Thất tình thì phải đi mượn rượu giải sầu mới được.
Không biết thế nào mà hai ngày nay ở nhà, ngoại trừ hơi buồn thì không có gợn sóng nào khác, thỉnh thoảng còn vui vẻ xem phim truyền hình, cô cũng quên bẵng đi mất chuyện kia.
Cuối cùng cô lại nghĩ, chắc là mình quá mạnh mẽ. Chuyện thất tình này, không ảnh hưởng nhiều đến cô.