• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đây ngoại trừ Lâu Ngưng ra, thì hầu hết mọi người có mặt đều là bạn nhậu, đương nhiên Thịnh Văn Ngôn sẽ không thông báo cho họ về việc mình đi thực tập tập ở IZ. Cho nên khi Thẩm Tại đột nhiên gọi trên cô, nhất thời ai cũng mê mang.



Thịnh Văn Ngôn vốn đã ngà ngà say, nhưng nghe được giọng nói của anh thì tỉnh táo hơn một chút, lập tức đứng lên: “Có!”



Mọi người: “…”



Sắc mặt anh lãnh đạm: “Ra đây.”



“Ồ!” Cô vỗ nhẹ vào chân Lâu Ngưng ra hiệu bảo cô ấy nhường đường. Sau khi đi ra khỏi khe hở, cô đứng lung lay bên cạnh anh: “Sếp Thẩm, sao anh còn chưa đi?”



Thẩm Tại cụp mắt nhìn cô: “Câu này tôi nên hỏi cô mới đúng.”



Giọng điệu cô ậm ừ, chợt nhớ đến tin nhắn WeChat mình đã gửi: “À, bởi vì bọn họ giữ tôi lại nên tôi không về được…”



Mọi người có mặt ở đây: “…”



Có chuyện này à?



“Tôi về ngay đây, ngay bây giờ, tôi đi lấy xe.”



Cô xiên xiên vẹo vẹo lách qua bên cạnh, Thẩm Tại chặn lại hỏi: “Cô như vậy mà còn muốn lái xe?”



“Ồ vâng…” Thịnh Văn Ngôn ngừng bước: “Tôi uống nhiều thật.”



Thẩm Tại bất lực với dáng vẻ này của cô, nhưng nhìn thấy mọi người trong phòng đều uống rượu, cũng không mong đợi có người đưa cô về: “Đi với tôi.”



“Làm cái gì ạ?”



“Đưa cô về.” Nói xong, anh nhìn Thẩm Thụ Diệc: “Đưa Vân Nghê về nhà an toàn.”



Thẩm Thụ Diệc chậm rãi gật đầu.



Thẩm Tại rời đi, mang theo Thịnh Văn Ngôn tung ta tung tăng sau mình.



Đợi cả hai đi xa, khu ghế dài mới bắt đầu oanh tạc.



“Mẹ, chuyện gì đây? Hai người đó có gì với nhau à?”



Thẩm Vân Nghê tức giận nói: “Đừng nói bậy, chú út của tớ không có liên quan gì đến cậu ta!”



“Thế sao Thẩm Tại lại đưa cậu ấy về nhà? Chú ấy cũng không bảo là sẽ đưa cháu gái về?”



Thẩm Vân Nghê nghẹn nghẹn biện hộ: “Thịnh Văn Ngôn là cấp dưới của chú út, cậu ta, cậu ta thực tập ở công ty chú ấy nên chăm sóc một chút cũng không có gì lạ.”



“Cấp dưới? Thiệt hay giả vậy? Lâu Ngưng, Thịnh Văn Ngôn đi thực tập á?”



Lâu Ngưng: “Liên quan gì tới mày, ai về nhà nấy đi, ai muốn đưa người về thì đưa về, tao đi đây.”



“Ây ây, đừng đi mà ——“



Lâu Ngưng rời đi, lúc đi ngang qua Thẩm Thụ Diệc, vỗ vai cậu ta: “Không tồi, có bạn gái rồi, khá là tốt.”



Thẩm Thụ Diệc cau mày: “Bạn gái gì cơ ——?”



“Cô Bạch rất xinh đẹp, vô cùng hợp với cậu. Văn Ngôn nhà chúng tôi thì không được, người như cậu ấy hold sao lại, đúng không?”



“…”



Lâu Ngưng mặt lạnh rời đi, sắc mặt cậu ngưng trệ.



Thẩm Vân Nghê không chú ý đến sắc mặt của anh mình, kéo anh rồi nói: “Anh, đi thôi, chúng ta đưa chị Niệm Lôi về trước.”



——



Bên ngoài quán bar, một tay Thẩm Tại nắm cánh tay Thịnh Văn Ngôn, còn tay kia cầm điện thoại.



Thịnh Văn Ngôn: “Sếp Thẩm, anh làm gì vậy? Không đi sao?”



Thẩm Tại: “Gọi cho bố của cô.”



“… Hả? Không cần đâu.”



Thẩm Tại: “Cô còn biết sợ?”



Cô trở tay nắm lấy tay anh, ý đồ muốn lấy điện thoại: “Đừng gọi, đừng gọi, tôi yên lặng về nhà là được!”



Anh lợi dụng vóc dáng cao ráo, không để cô chạm vào điện thoại dù là một chút.



“Alo.”



Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia hỏi: “Thẩm Tại, có chuyện gì vậy?”



Anh liếc mắt nhìn cô, người kia lay lay cánh tay anh, không ngừng dùng khẩu hình miệng nói: Xin anh.



Dáng vẻ này của cô trông thật đáng thương, khóe miệng anh nhàn nhạt cong lên: “Hôm nay ra ngoài xã giao, Văn Ngôn uống hơi nhiều. Bây giờ tôi đưa con gái anh về, lát nữa mọi người chăm sóc một chút.”



Cô ngừng hành động lại, ngoài ý muốn nhìn anh.



Thịnh Thiên Hoà: “Hả? Thế à? Vậy làm phiền cậu rồi. Sau khi về nhà, cậu gọi dì giúp việc, dì ấy sẽ đến giải quyết.”



Thẩm Tại ngừng lại: “Không có ai ở nhà?”



“Tôi đưa Điền Kiều về quê. Vậy Văn Ngôn làm phiền cậu.”



Tút tút tút——



Cuộc gọi đã kết thúc, Thẩm Tại nhìn vào màn hình, quay đầu muốn nói với cô, nhưng người này đã hiểu: “Bố tôi không có ở nhà phải không?”



Anh gật đầu.



Thịnh Văn Ngôn mỉm cười: “Biết ngay mà, mấy ngày nay tôi không có gặp ông ấy. Tôi yên tâm rồi, về nhà không bị mắng ~”



Cô gái trước mặt bật cười, nhưng sự mất mát không được che lấp hoàn toàn.



“Bố cô thường xuyên vắng nhà?”



“Ừ, cũng bình thường mà, tâm trí của ông ấy đều dành cho mẹ nhỏ cả rồi, mà mẹ nhỏ của tôi thích đi du lịch khắp nơi, cho nên ông ấy thường xuyên đi cùng.”



Đến đây Thẩm Tại vỡ lẽ ra, tại sao Thịnh Thiên Hoà lại không giáo dục tốt Thịnh Văn Ngôn? Có lẽ người này vẫn chưa làm điều đó.



“Chú út.”



Thẩm Vân Nghê và Bạch Niệm Lôi cũng đi ra, tầm mắt của cô ta dừng trên bàn tay đang nắm tay Thẩm Tại, trong lòng hơi khó chịu.



Thẩm Tại: “Về sớm một chút.”



Thẩm Vân Nghê hừ nhẹ: “… Cháu biết rồi.”



Nói xong, Thẩm Thụ Diệc cũng lái xe đến. Thẩm Vân Nghê mở cửa ra, hai người ngồi vào.



”Chú út, tụi cháu đi trước.” Thẩm Thụ Diệc nói



Thẩm Tại: “Ừ.”



Trước khi đạp ga, cậu liếc mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn.



Hiển nhiên cô đã uống quá nhiều, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ngập nước, mỹ miều, nhưng lại quá quyến rũ. Thẩm Thụ Diệc đột nhiên cảm thấy nghèn nghẹn, không dám nhìn thêm, trực tiếp đạp chân ga.



Xe của Thẩm Thụ Diệc đã đi xa, một lúc sau, tài xế của Thẩm Tại cũng lái xe tới.



“Ngồi vào thôi.”



Thịnh Văn Ngôn ơ một tiếng, ngồi vào hàng ghế sau.



Trên đường đến nhà họ Thịnh, Thịnh Văn Ngôn cứ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Thẩm Tại nhìn cô vài lần, nghĩ thầm người này cũng khá ổn sau khi uống nhiều rượu.



Nhưng ý niệm này mới vừa lóe lên, đột nhiên nghe người bên cạnh hỏi: ”Thẩm Tại, vừa nãy anh có nhìn thấy cô gái đó không?”



“Sao?”



Cô gọi thẳng tên họ của anh là chuyện ngoài ý muốn.



Thịnh Văn Ngôn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nói: “Là cô gái ngồi trên xe Thẩm Thụ Diệc, mặc đầm trắng đó.”



Thẩm Tại thấy cô say quá rồi nên không muốn so đo với cô, hỏi: “Thế nào?”



“Cô ấy xinh hơn tôi phải không?”



Thẩm Tại: “…”



“Có phải đẹp hơn tôi không?”



Người này sau khi say rượu, sẽ luôn rối rắm về một chuyện.



Thẩm Tại nhíu mày: “Không để ý nữa.”



“Không để ý, có nghĩa là không đẹp đúng không? Vậy… Tại sao không thích tôi?” Cô chợt quay đầu lại, nước mắt rơi đầy mặt.



Anh sửng sốt: “Cô…”



“Tại sao lại không thích tôi hu hu hu hu!” Cô lẳng lặng nhìn anh rồi đột nhiên khóc lớn.



Thẩm Tại giật mình vì sự thay đổi bất ngờ này, chờ sau khi phản ứng lại, tài xế đã đưa hộp khăn giấy qua.



”Anh có cần không?”



“Cảm ơn.”



Anh cầm lấy và đưa cho Thịnh Văn Ngôn.



Tuy nhiên người vừa nãy say xỉn nhưng rất đàng hoàng bây giờ lại đẩy tay anh ra, nước mắt giàn giụa, vô cùng tủi thân… ghé vào đùi anh.



Thẩm Tại: “…”



Cô khóc rất thảm thiết, thậm chí anh có thể cảm nhận rõ ràng nước mắt thấm qua quần, làm ướt một mảng.



”Tại sao chứ? Tôi đẹp như vậy, tại sao lại không thích tôi? Mọi người không ai thích tôi cả, bố tôi không thích tôi, ông bà nội cũng không thích tôi. Không ai thích tôi cả hu hu hu hu! Sao cứ mặc kệ tôi vậy —— “



Ban đầu anh nghĩ cô khóc là vì thất tình, nhưng sau khi nghe kỹ, anh nhận ra liên quan đến tình yêu thì ít, mà về gia đình thì khá nhiều.



Rất lâu trước kia, khi Thẩm Tại đang học ở nước ngoài có quen biết với Thịnh Thiên Hoà, năm đó anh mới mười bảy tuổi. Lúc ấy người bên cạnh ông vẫn là Lý Tiểu Phán, mẹ ruột của Thịnh Văn Ngôn.



Mặc dù chênh lệch về tuổi tác, nhưng Thẩm Tại là người trưởng thành sớm, có lý tưởng từ khi còn trẻ, cho nên theo chân hai vợ chồng bọn họ có rất nhiều thứ để nói.



Có lẽ phụ nữ chu đáo, biết cách quan tâm đến thanh niên choai choai, cho nên anh thân thiết với Lý Tiểu Phán hơn Thịnh Thiên Hòa.



Năm đó anh cãi nhau với bố mình, bị cắt hết chi phí sinh hoạt, là Lý Tiểu Phán đã phát hiện ra đầu tiên và giúp đỡ anh. Sau đó, cũng là bà, hỗ trợ vô điều kiện, cho anh mượn vốn để gây dựng sự nghiệp.



Có thể nói, mối quan hệ giữa anh và vợ chồng nhà họ Thịnh còn tốt hơn cả gia đình.



Tiếp nữa, Lý Tiểu Phán qua đời. Nắm ấy, anh cũng đặc biệt trở về Trung Quốc để dự tang lễ.



Xem như đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái đang học tập ở trong nước của bà ấy. Trước đó, bà có cho anh xem ảnh, cứ luôn khoe rằng con gái mình rất xinh.



Mà tang lễ năm ấy, Thịnh Văn Ngôn mười hai tuổi, mặc lễ phục đen, giày da đen, quỳ trước linh cữu, cô khóc đến nỗi quỳ cũng không vững. Khắc sâu vào ký ức của anh.



Tham gia tang lễ xong, anh trở về Mỹ.



Sau này, Thịnh Thiên Hòa thỉnh thoảng có việc đến Mỹ, hai người cũng sẽ gặp nhau, nhưng không có Lý Tiểu Phán, hai người nói chuyện ngày càng ít, nhưng sau đó Thịnh Thiên Hoà có bạn gái mới.



Thẩm Tại vội gây dựng sự nghiệp nên cũng không liên lạc với ông. Cho đến hai năm sau, anh lên đường trở về nước.



Thật ra về Thịnh Văn Ngôn, anh đã từng nhận lời.



Khi đó Lý Tiểu Phán nói, sau này sẽ cho con gái sang Mỹ học đại học, còn nói anh hãy giáo dục cô thật tốt.



Trong lòng anh, bà như một người quý nhân và không thua kém gì chị gái ruột, vì vậy anh tự nhiên đồng ý. Chỉ là không ngờ, bà chưa chờ được con gái vào đại học đã rời trần thế.



Sau này Thịnh Văn Ngôn cũng không qua Mỹ du học, nhưng theo bản năng, anh nhớ mãi chuyện này. Lúc Thịnh Thiên Hòa mở miệng nhờ vả, anh đã yêu cầu cô đến IZ và đặc biệt chăm sóc cô.



“Ai nói với cô là không ai thích cô?” Cô khóc vô cùng lớn, làm Thẩm Tại nhớ tới cô gái nhỏ trong đám tang năm đó, lòng trắc ẩn nổi lên.



Thịnh Văn Ngôn cọ cọ đủ nơi trên đùi anh, nước mắt, phấn nền dính một mảng. Nhưng cô không có hề kiêng dè, nức nở nói: “Chẳng ai yêu tôi cả, bố chỉ yêu mẹ nhỏ, ông bà chỉ yêu đứa cháu không tồn tại trong bụng mẹ nhỏ…”



“Có người yêu cô.”



“… Sao?”



“Mẹ cô rất yêu cô.”



Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra, tiếng khóc ngừng lại, nhưng chỉ ngừng được vài giây, cô lớn tiếng gào lên: “Mẹ tôi không thích tôi, bà không sinh được con trai nên bị bọn họ nói… Bà nhất định không thích nên mới bỏ tôi đi sớm như vậy — “



Thẩm Tại khẽ thở dài, đỡ cô dậy khỏi đùi mình. Khi mở miệng, giọng điệu anh nhẹ nhàng hiếm thấy: “Mẹ cô thật sự rất nhớ cô, cái này tôi biết.”



“Anh biết gì…”



“Tôi đã thấy, bà chưa bao giờ nghĩ cô thua một đứa con trai, bà nói cô thông minh và tri kỷ. Lúc bà ấy nói về cô thì cực kỳ vui vẻ.”



“… Thật à?”



“Tôi nói dối cô làm gì? Cô hẳn đã biết, quan hệ của tôi và bố mẹ cô rất tốt.”



Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng trên lông mi, ướt át.



Thẩm Tại nhìn đống hỗn độn trên đùi của mình rồi lại nhìn người trước mặt khóc đến mức trôi lớp trang điểm, anh bất đắc dĩ bật cười: “Thịnh Văn Ngôn, mặc dù người đã qua đời, nhưng cô phải nhớ kỹ, bà ấy rất yêu cô. Cho nên đừng nói chưa từng có ai yêu mình.”



“…”



“Được rồi, lau nước mắt đi. Lớn rồi còn khóc thành như vậy, không biết xấu hổ à?”



Anh rút vài tờ khăn giấy rồi đưa cho cô, nhưng cô không nhận, chỉ lặng lẽ nhìn anh vài giây, cụp mắt xuống, đột nhiên bò trở lại trên đùi anh.



Anh cho rằng cô muốn khóc tiếp, nhưng khi cụp mắt xuống thì thấy cô chỉ yên lặng nằm đó, lau nước mắt.



”Tôi biết rồi.” Cô nói khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK