Thậm chí cô còn có một ít cố chấp, nếu cô đã coi trọng, đã muốn một thứ gì đó thì phải tìm mọi cách có cho bằng được.
Ví dụ như chuyện cô rất thích Thẩm Thụ Diệc, cô thật sự thích kiểu người có học thức như anh, cũng thật sự thích gương mặt kia, vì thế cô cảm thấy vẫn còn có hy vọng thì cô sẽ cố hết sức nỗ lực một phen.
Cho nên nếu cô đã có thể vứt hết mấy tính tình khó ưa của mình để tới IZ thì cô cũng có thể không do dự chút nào mà tự tiến cử mình vào vị trí trợ lý về mảng sinh hoạt cho Thẩm Tại.
Việc này thì có là gì chứ, vừa có thể có được thiện cảm lại vừa có thể tiếp cận được Thẩm Thụ Diệc, sao lại không làm.
"Thẩm tổng, tôi thật sự có thể làm được, tôi có thể chịu khổ, hơn nữa trí nhớ của tôi rất tốt, các sở thích và yêu cầu ngày thường của anh tôi đều có thể nhớ kỹ rất nhanh."
Bên trong xe yên lặng, Thẩm Tại bình tĩnh mà nhìn cô, cảm xúc đã từ ngoài ý muốn trở thành hồ nghi, bởi vì cô hiện tại đang tự tiến cử mình với Trần Siêu khác hoàn toàn so với những gì mà ba cô đã từng nói về cô.
Thịnh Văn Ngôn thấy anh không có phản ứng gì thì lại hỏi: "Sao vậy ạ? Anh không tin sao? Tôi nổi danh ở trường là dựa vào trí nhớ đó, không phải quá khen đâu mà tôi còn từng đạt được giải thưởng nhờ vào nó luôn."
Tuy đã từ rất lâu, nhưng đúng thật là vậy.
À, chính là hồi học tiểu học, năm lớp 5 cô được giải quán quân từ cuộc thi thơ cổ đó!
"Được rồi vậy anh yêu cầu phải có những kỹ năng gì? Như này đi, tôi lại nói với anh một chút về ưu điểm của tôi ——"
Mắt thấy người phía trước vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện, Thẩm Tại nâng tay lên, ngăn lại: "Cô có thể chịu khổ, đúng không?"
Mắt Thịnh Văn Ngôn sáng lên rồi gật đầu.
Thẩm Tại dựa vào ghế xe, dường như đang như cười: "Nếu như vậy, cô cứ thử xem sao."
Buổi tối 7 giờ, bọn họ đã tới nhà hàng.
Đối phương đã đến từ sớm, nhìn thấy Thẩm Tại tiến vào thì rất quen thuộc mà tiến tới chào hỏi.
Thịnh Văn Ngôn và Trần Siêu cùng đứng ở phía sau, sau khi Thẩm Tại ngồi xuống thì bọn họ mới ngồi xuống theo.
"Thẩm Tại, sao đi bàn việc mà còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp thế, cậu như này là không phúc hậu rồi." Người đàn ông mặc áo sơmi đen đối diện nhìn chằm chằm Thịnh Văn Ngôn, hài hước nói.
Thẩm Tại cũng không để ý lời trêu chọc của anh ta, chỉ nói: "Trợ lý mới."
"Hả?"
Thịnh Văn Ngôn nhớ lại xem trợ lý của những người khác nên trông như thế nào, sau đó cô phối hợp mà đứng lên, đưa cho người đó tấm danh thiếp mà Trần Siêu in cho cô: "Xin chào Dương tổng, tôi là trợ lý mới tới của Thẩm tổng, anh cứ gọi tôi...... Tiểu Thịnh là được rồi."
"Tiểu Thịnh? Cậu tìm được người ở đâu thế?" Dương Khiêm Hoà nói, "Gần đây tôi cũng đang tìm trợ lý, sao tôi lại không chiêu mộ được mấy cô trợ lý đẹp như vậy nhỉ. Thẩm Tại, chẳng lẽ trợ lý này của cậu tuyển ở trường học à?"
Thẩm Tại và Dương Khiêm Hoà đã quen nhau từ lâu, trừ quan hệ hợp tác ra thì hai người vẫn có mối quan hệ bạn bè tương đối tốt, cho nên anh cũng biết người này nói chuyện không quá tập trung cho lắm.
Anh nhàn nhạt nhìn rồi nói: "Nói chuyện chính đi."
Dương Khiêm Hoà nhận được ánh mắt này của anh liền thu liễm lại, ho nhẹ một tiếng: "Ai da không muốn tâm sự sao...... Được rồi được rồi, nói chuyện chính nói chuyện chính."
Không bao lâu sau đồ ăn liền được mang lên bàn ăn.
Thời điểm này bụng của Thịnh Văn Ngôn đã đói đến thầm thì kêu gào nhưng nhìn thấy Thẩm Tại vẫn đang nói chuyện với người ta, Trần Siêu cũng đang nói chuyện với người khác, thế cho nên hai người căn bản liền không ăn.
Mọi người bận như vậy, nếu cô mà ăn uống thoả thích một mình thì không phải phép cho lắm nhỉ?
Vì thế Thịnh Văn Ngôn cũng không động đũa, tuy rằng nghe không hiểu gì nhưng vẫn giả bộ chuyên chú nghiêm túc.
"Ăn cơm đi."
Cô đang giả bộ đến quáng cả mắt thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên quay đầu lại.
Thịnh Văn Ngôn: "Dạ?"
Thẩm Tại nhìn chén đũa của cô: "Không đói bụng sao?"
Thịnh Văn Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại rằng người này còn đang nói chuyện với người khác tại sao giây tiếp theo lại nói với cô thế này, cô sửng sốt, theo bản năng nói: "Có hơi......"
"Vậy cô ăn đi, không cần nhìn nữa đâu."
Thịnh Văn Ngôn ngốc ngốc, "Mọi người đang nói chuyện mà."
Thẩm Tại: "Cô có nghiêm túc nghe không?"
"Đương nhiên có ạ!"
Cô giả bộ chưa đủ rõ ràng sao!
Thịnh Văn Ngôn đang cố gắng biểu đạt sự nghiêm túc của mình, chợt thấy Thẩm Tại cười một cái, rất ngắn ngủi, nhưng đúng thật là có cười.
Nói thật ra anh cười rất đẹp, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại không có tâm trạng thưởng thức vì nụ cười này làm cho cô rất chột dạ.
"Bụng cô kêu rồi kìa." Lúc Thẩm Tại ngồi bên sườn cô rồi nói câu này với cô, giọng anh không lớn, trừ cô thì cũng không có ai khác nghe được.
Thịnh Văn Ngôn theo bản năng che bụng lại: "......"
Thật hay giả đó?!
"Tôi không có thói quen ngược đãi không cho nhân viên ăn cơm, cô cứ tùy ý đi." Khi Thẩm Tại nói câu này thì thần sắc anh nhàn nhạt, phảng phất như nụ cười ngắn ngủi vừa rồi không tồn tại.
Thịnh Văn Ngôn hiếm khi không biết nói gì: "...... À."
Thẩm Tại nói xong lại nói chuyện với người khác, ánh mắt Thịnh Văn Ngôn dừng ở trên người anh hai giây, cầm lấy đũa, yên lặng gắp thức ăn.
Hức...... Ăn ngon thật.
Tới gần 10 giờ bữa tiệc này mới kết thúc.
Thịnh Văn Ngôn đứng dậy tranh thủ đi WC, lúc trở về, phía sau đột nhiên có người chụp vai cô lại.
"Ha, Tiểu Thịnh."
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Dương Khiêm Hoà: "Dương tổng."
"Vừa rồi cô đưa danh thiếp của cô cho tôi nhưng tôi còn chưa đưa của tôi cho cô đâu."
(1) Dương Khiêm Hoà tên là Khiêm Hoà, nhưng cười lên không có một chút khiêm tốn nào cả mà tràn đầy hương vị loè loẹt.
(1) Dương Khiêm Hoà: Trong đó 谦和 (Khiêm Hoà) có nghĩa là khiêm tốn nhã nhặn.
Anh ta đưa danh thiếp ra, nháy mắt phải, "Gọi điện thoại cho tôi, lần sau chúng ta lại...... Tâm sự chuyện công việc."
Thịnh Văn Ngôn đã từng thấy việc đời nhiều như vậy, sao có thể thật sự không hiểu rõ như những cô gái vừa mới tốt nghiệp chứ.
Chậc, vừa thấy bề ngoài này đã thấy đúng là người chuyên đi thông đồng rồi.
Thịnh Văn Ngôn âm thầm trợn trắng mắt, nếu là bình thường thì cô đã sớm nổ pháo độc mồm ác miệng rồi, nhưng cô vừa mới xây dựng hình tượng một nữ nhân viên hăng say trong công việc nên sao có thể lỗ mãng như vậy.
Vì thế cô mỉm cười, vươn tay nhận tấm danh thiếp kia, nhưng vừa định nói lời khách sáo thì tấm danh thiếp trên tay đột nhiên bị người ta rút ra.
"Cô ấy là thực tập sinh, không có khả năng nói chuyện công việc với cậu đâu." Không biết Thẩm Tại đã xuất hiện ở phía sau bao giờ, anh đem tấm danh thiếp kia tùy tay ném vào thùng rác bên cạnh, thờ ơ nói: "Làm chuyện thừa."
Dương Khiêm Hoà: "Ôi cái người này, sao lại làm chuyện thừa, thực tập sinh cũng cần rèn luyện mà."
"Người của công ty tôi, cậu lại tới rèn luyện hộ sao?"
Dương Khiêm Hoà: "Quan hệ của chúng ta là như thế nào chứ, việc gì phải phân chia như vậy làm gì......"
Thẩm Tại mặc kệ anh ta, bảo Thịnh Văn Ngôn, "Xuống lầu lấy xe đi."
Thịnh Văn Ngôn: "Tôi lái sao?"
"Trần Siêu uống rượu rồi."
"À......"
Thịnh Văn Ngôn lấy chìa khoá rồi đi.
Dương Khiêm Hoà nhìn bóng dáng kia dần đi xa, chưa đã thèm mà khoác lấy vai Thẩm Tại, "Này cậu làm cái gì đấy hả, tôi chỉ đưa tấm danh thiếp thôi mà, cũng không đào cô ấy, cậu gấp cái gì chứ."
Thẩm Tại nhíu mày, ghét bỏ mà nhìn anh ta một cái: "Cậu muốn làm gì tôi lại không biết?"
"Nói xem tôi có thể làm gì nha?"
Thẩm Tại nói: "Chỉ là một cô gái thôi, thu tâm tư của cậu đi."
Dương Khiêm Hoà vừa nghe đã không vui: "Có ý gì chứ? Tớ đã 31 mùa hoa rồi đấy!"
"Đi đây."
"Này......"
——
Đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời Thịnh Văn Ngôn đi làm tài xế xe cho người khác, sau khi chạy xe đến cửa khách sạn xong, đợi một hồi mới thấy Thẩm Tại và Trần Siêu ra.
"Để tôi gửi địa chỉ nơi ở của Thẩm tổng cho cô, cô đưa ngài ấy về." Trần Siêu vẫn chưa ngồi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa xe nói.
Thịnh Văn Ngôn: "Anh không lên xe sao?"
"Tôi về nhà trước, đi hướng ngược lại."
"Thì ra là vậy."
"Lái xe cẩn thận đấy." Trần Siêu nhìn cô cảnh cáo một cái, lại nói, "Còn nữa, những nội dung công việc trước kia của trợ lý Lâm tôi sẽ về gửi cho cô luôn."
"Vâng thưa trợ lý Trần!"
Thẩm Tại đã ngồi ở sau, hôm nay anh uống không nhiều cũng không ít, nhưng đối với Thịnh Văn Ngôn chỉ tới xem hoàn toàn không uống ngụm nào nên vẫn ngửi thấy mơ hồ có chút mùi rượu.
Thịnh Văn Ngôn nhập địa chỉ vào hướng dẫn xong rồi khởi động xe.
"Thẩm tổng, nhà anh ở Đồng Nguyệt Loan sao, tôi có người bạn cũng ở đây đó."
"Ừm."
Thịnh Văn Ngôn nhìn kính chiếu hậu, nói: "Chỗ đó cũng không tệ lắm, vị trí rất đẹp, tôi rất thích, lúc trước tôi còn bảo ba tôi mua một căn...... À Thẩm tổng, quan hệ của anh và ba tôi là bạn bè tốt sao? Nhưng mà tôi thấy tuổi tác của hai người cũng cách nhau khá xa mà."
Thẩm Tại cũng không nói tiếp, nhưng Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn không để bụng, tự mình nói, "Ba tôi nói anh rất lợi hại, rất có mắt đầu tư, còn trẻ đã vậy còn không dựa vào người nhà mà xây dựng được sự nghiệp lớn như vậy, ông ấy nói tôi nên học tập anh. Tôi cảm thấy cũng đúng, ở chỗ anh chắc chắn tôi có thể học được rất nhiều thứ."
"Những gì mà học được về cách đầu tư thì tính là cái gì, kỹ năng mà giáo viên dạy trong trường đều là giả thôi, ra ngoài đi theo anh thực tập mới có thể hiểu cái gì mới là thật. Tôi thấy anh thật sự quá lợi hại, nếu năm 30 tuổi tôi cũng có thể làm được như anh, tôi liền cảm thấy tôi......"
"Yên lặng."
Thịnh Văn Ngôn đang thao thao bất tuyệt định đưa ra vô số lời khích lệ đa dạng cho Thẩm Tại thì bị nghẹn, thiếu chút nữa bị sặc.
Thẩm Tại ngước mắt, ngữ khí hơi tạo áp lực: "Khi lái xe không cần nói chuyện."
Thịnh Văn Ngôn khép miệng ngay lập tức.
Này, khích lệ cũng không nghe sao, tôi còn chuẩn bị vài trang bản thảo rồi đấy!
Thẩm Tại: "Còn nữa, đợi lát nữa tới nơi thì cô có thể lái xe về, sáng mai tới đây đón tôi là được."
"...... Được ạ, mấy giờ vậy?"
"7 giờ."
"?"
7 giờ! Gà trống còn chưa gáy đâu đấy!!!
Sắc mặt Thịnh Văn Ngôn đen lại ngay lập tức, chỉ thấy trong kính chiếu hậu, người đàn ông ngồi ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi nói: "Nhớ đúng giờ, tôi không thích đến trễ."
——
7 giờ là cái khái niệm gì chứ?!
Từ nhà cô lái xe tới nhà Thẩm Tại mất khoảng hai mươi phút, cô rửa mặt trang điểm phải đến nửa tiếng, vậy không phải 6 giờ cô đã phải dậy rồi sao?
6 giờ?!
Trong mấy năm giáo dục ép buộc cô còn chưa dậy sớm như vậy bao giờ đâu!
Thịnh Văn Ngôn về đến nhà rồi hùng hùng hổ hổ ném chìa khoá xe của Thẩm Tại lên bàn trà, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn đèn treo cổ trên trần nhà: "Ông chủ của một công ty vì sao lại phải dậy sớm như vậy chứ......"
"Tiểu thư cô đã về rồi sao, cô đã ăn cơm chưa?" Đúng lúc này, dì giúp việc trong nhà đi tới.
"Ăn qua rồi ạ." Thịnh Văn Ngôn hỏi, "Ba con đâu?"
"À, sáng nay ông ấy vừa đi Pháp rồi."
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra: "Pháp?"
"Vâng, phu nhân ở nhà hơi buồn cho nên Thịnh tổng đưa bà ấy đi chơi, nói là hai tuần sau sẽ về. Cô không biết sao?"
"Con nào biết chứ." Ngay lập tức biểu cảm của Thịnh Văn Ngôn có chút khó nói, đứng dậy liền đi tới hướng cầu thang.
Đúng thật là cô không biết gì về hành tung của ba, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Người ba này của cô, dù là trước kia hay bây giờ đều coi trọng tình yêu nhất. Từ khi còn nhỏ cô đã nhận ra, đứa con gái này là cô có rất ít ký ức được làm bạn với ông ấy. Sau khi mẹ cô mất, cô liền thấy người bên cạnh ông ấy thay đổi thành một người phụ nữ khác, vẫn là mãi một năm trước ông ấy ổn định với Điền Kiều rồi mới kết hôn.
Trở về phòng xong, Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng tháo trang sức ra rồi đi rửa mặt, cuối cùng rúc vào ổ chăn.
Mệt mỏi một ngày, hơn nữa ngày nay còn không thể nghịch điện thoại, cho nên giờ phút này cô chỉ nghĩ tới việc lướt Weibo một cách vui vẻ.
Nhưng mà, nhìn thời gian...... Sắp 12 giờ rồi.
Thịnh Văn Ngôn kêu rên một tiếng, ngày mai thật sự 6 giờ đã phải rời giường sao, có nên làm bậy hay không nhỉ.
Theo đuổi người ta cũng quá mệt mỏi rồi......
Hay bỏ cuộc nhỉ!
Ting ——
Đúng lúc này, điện thoại có tin nhắn tới, là Lâu Ngưng gửi qua WeChat.
【 Hình ảnh 】
【 Hôm nay có người thấy Thẩm Thụ Diệc ở hiệu sách! Chụp lén đó! Chia sẻ cho người chị em đấy nhé 】
Thịnh Văn Ngôn chấn động, click mở ảnh, phóng đại, phóng đại......
Trong ảnh, người nam sinh mặc áo hoodie trắng đang cầm mấy quyển sách, mặt mang nụ cười trò chuyện cùng người bên cạnh.
Ô ô ô...... Thật là đáng yêu mà.
Đáng yêu như vậy, cô không bỏ cuộc được rồi.
Thịnh Văn Ngôn nhắm mắt, khi mở mắt ra thì ánh mắt như đuốc, giống như đã hạ quyết tâm lớn gì đó ——
Sau đó liền đặt chuông báo thức lúc sáu giờ.
Vì Thẩm Thụ Diệc!
6 giờ ngày mai! Tôi có thể! Tôi có thể!