Xích Vĩ khiêng trên vai một con cự thứ thú!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Xích Vĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thấy Bách Nhĩ đứng bên người Thương Viêm, hắn khinh thường nhếch khóe môi đi tới, ném cự thứ thú xuống đất.
"Bách Nhĩ, đây là cự thứ thú hôm nay Xích Vĩ săn được. Bây giờ ngươi có thể giải trừ khế ước với Xích Vĩ rồi chứ?" Bạch Linh mỉm cười đi tới nói, kín đáo nhìn đồ vật mà Bách Nhĩ và Thương Viêm đang ôm trong ngực. Sau khi phát hiện bên trong không hề có con mồi nào, mắt Bạch Linh sáng rực lên, ý cười càng sâu.
Thứ ngu xuẩn, vậy mà bỏ Xích Vĩ để chọn Thương Viêm. Đi theo hắn, đến thịt cũng không có mà ăn ấy chứ!
(Ụa chứ má muốn sao? Nhường cho rồi còn nhiều chuyện thế.)
Bách Nhĩ vừa lòng gật đầu. Con cự thứ thú này khá tốt, nhưng mà không biết là Xích Vĩ tự mình săn hay là tiểu đội hai ba mươi người kia cùng nhau săn?
Ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Bách Nhĩ làm bộ không thấy ánh mắt trào phúng của Bạch Linh, cười rộ lên nói: "Được. Ngay bây giờ, ta tuyên bố, ta và Xích Vĩ không còn có khế ước nữa!"
Người trong bộ lạc huýt sáo rầm rộ, hơn phân nửa là vui mừng thay Xích Vĩ. Nói cho cùng, Bách Nhĩ sao có thể xứng với Xích Vĩ chứ?
Nghe Bách Nhĩ nói xong, Bạch Linh vui vẻ kéo tay Xích Vĩ không chút kiêng dè, nàng chớp chớp mắt, có vẻ nghịch ngợm đáng yêu: "Xích Vĩ, chúng ta bây giờ có thể ở bên nhau rồi đúng không?"
Xích Vĩ liếc nhìn Bách Nhĩ, phát hiện hắn quả nhiên đang nhìn Thương Viêm tức khắc cảm thấy ghê tởm. Hai người bọn họ không biết đã ở bên nhau bao lâu rồi, thân là bạn lữ khế ước của mình lại thân mật với nam nhân khác như vậy.
May mà bây giờ đã giải trừ khế ước.
Xích Vĩ nắm ngược lại tay Bạch Linh, vừa thâm tình vừa bá đạo nói: "Đương nhiên. Ta - Xích Vĩ tuyên bố, hai ngày sau sẽ cùng lập khế ước với Bạch Linh. Hai ngày này, ta nhất định nỗ lực săn thú sau đó tổ chức một nghi thức lập khế ước!"
Người trong bộ lạc vui vẻ chúc mừng bọn hắn, cũng bày tỏ sẽ trợ giúp việc săn thú cũng như thu thập đồ ăn và củi lửa, lúc cử hành nghi thức cũng sẽ hỗ trợ.
Tù trưởng Cự Ba vừa lòng gật đầu.
Vài người ôm trái cây đứng phía sau trao đổi ánh mắt một cái xong. Ô Lâm tiến lên, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Bách Nhĩ, ngươi không sao chứ?"
Xích Vĩ vừa mới giải trừ khế ước với Bách Nhĩ, quay người một cái đã lập khế ước với Bạch Linh rồi, đây chính là nhục nhã cực kì lớn!
"Ta thì có thể bị làm sao được?" Bách Nhĩ hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm quan tâm của bọn họ. Bản thân hắn còn đang hân hoan vuốt vuốt con cự thứ thú đây này, thật sự không tồi nha: "Thương Viêm, mau đào tinh hạch của nó ra đi!"
Thương Viêm hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay: "Được".
Bạch Linh tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, bỗng nhiên đảo mắt, nàng buông tay Xích Vĩ thè lưỡi cười: "Ta qua đó nói chuyện với Bách Nhĩ, ngươi đi về trước đi".
"Ngươi tìm hắn làm gì?" Xích Vĩ không kiên nhẫn nhíu mày.
"Ngày mai ngươi sẽ biết". Bạch Linh cười thần bí.
Ha ha, nàng muốn đưa cho Bách Nhĩ chút lễ vật nha. Ai bảo hắn tham lam muốn một con cự thứ thú làm chi.
- --Ghi cre đi quý ngài Truyenfull---
Đối với việc Bạch Linh tới gần, mọi người đều biểu hiện thái độ không chào đón. Nhưng mà Bạch Linh chỉ cười ôn nhu, mang theo vài phần xin lỗi: "Bách Nhĩ, rất xin lỗi ngươi. Ta cũng không nghĩ tới Xích Vĩ lại gấp gáp lập khế ước với ta như vậy, nếu như có xúc phạm đến ngươi, ta xin lỗi ngươi. Đây là bạch hoa thảo hôm nay ta thu thập được, ngươi lấy về ăn đi, cứ xem như một chút bồi thường".
Bạch Linh lấy ra một mớ cây màu xanh lục nhìn tươi non trơn bóng, quả thực là không tệ.
Nhưng mà Bách Nhĩ vừa thấy loại cây này, trong đầu liền vang lên một trận âm thanh tích tích chói tai, giống như là tiếng cảnh báo!
Đồng thời một hàng chữ màu đỏ nổi lên trước mắt.
Bách Nhĩ vừa thấy dòng chữ này liền điên tiết.
Đây không phải bạch hoa thảo mà là vô căn thảo, cho dù ăn kiểu gì cũng có độc cả!
Mạn Đạt sát lại gần, đôi mắt trừng lớn nhìn kĩ cái cây kia, thì thầm bên tai Bách Nhĩ: "Nàng sao lại có lòng tốt đem bạch hoa thảo cho ngươi ăn, bạch hoa thảo này nhìn qua rất tươi non.... "
Bách Nhĩ đảo mắt, bạch hoa thảo và vô căn thảo giống nhau như vậy sao? Ngay cả Mạn Đạt cũng không phân biệt được ư?"
Bạch Linh thì sao? Nàng rốt cuộc là không biết đây là vô căn thảo, hay là....
Nàng ta cố ý?
Bách Nhĩ mặt không đổi sắc đối mắt với Bạch Linh, quả nhiên bắt được ánh mắt có chút không tự nhiên của nàng.
Ha ha.
"Nhiều bạch hoa thảo như vậy, thật là cảm ơn ngươi. Bạch Linh, ngươi đúng là người tốt nha". Bách Nhĩ cảm kích cười, nhận lấy bạch hoa thảo.
Thấy Bách Nhĩ không có phát hiện, Bạch Linh cũng trấn định lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười xán lạn: "Không có gì. Nếu như ngươi ăn không hết cũng có thể chia cho Thương Viêm bọn họ ăn nha!"
"Bách Nhĩ, Bạch Linh hôm nay sao lại tốt đến mức chia bạch hoa thảo cho ngươi ăn vậy nhỉ?" Mạn Đạt vừa khẩy khẩy khúc củi vừa lẩm bẩm, hừ hừ nói: "Ta thấy nàng nhất định không có ý tốt, ngươi cẩn thận một chút".
"Không sao". Bách Nhĩ hơi mỉm cười, khóe miệng gợi lên một nụ cười thâm sâu.
Không ngoài dự đoán thì nàng đang muốn " trêu ghẹo" Mình một chút mà thôi. Nguyên tác chẳng phải viết như vậy sao? Nữ chính nghịch ngợm đáng yêu, thường xuyên chọc ghẹo vai phụ, như vậy càng trở nên ngây thơ hoạt bát không phải sao ~
Ha ha.
Bách Nhĩ bỏ mấy tảng đá vào đống lửa, cố ý đẩy đến chỗ lửa cháy mạnh nhất để chúng nó một bên bị lửa than hun nóng, một bên có nước nhỏ xuống từ giá nướng, phát ra âm thanh tư tư.
"Ngươi đang làm gì vậy Bách Nhĩ?" Mạn Đạt tò mò hỏi.
Bách Nhĩ lấy ra một ít trái cây màu tím, cười nhét vào trong miệng Mạn Đạt, bị đứa nhỏ hay tò mò này hỏi mà sợ: "Ây da ngươi ăn cái gì đi Mạn Đạt, đừng hỏi nhiều như vậy".
"Ha ha, đúng đó Mạn Đạt. Mau ăn đi". Bố Cát cười tủm tỉm nhìn Bách Nhĩ, ánh mắt hiền từ: " Bách Nhĩ, cảm ơn thịt của ngươi, còn có tinh hạch trân quý của cự thứ thú. Chúng ta thật sự không biết báo đáp ngươi thế nào nữa ".
Bố Cát thở dài.
Xem ra bọn họ đều hiểu lầm Bách Nhĩ, đứa nhỏ này rất được. Vừa biết thu thập vừa cần mẫn, đối xử với mọi người đều tốt lại còn thích cười. Căn bản không giống như lời người khác nói.
Thương Viêm xé một khối thịt đã nướng chín xuống, lấy lá cây lớn bọc lại, đưa tới trước mặt Bách Nhĩ.
Thấy thịt nướng vàng óng còn nóng hầm hập, Bách Nhĩ nhìn Thương Viêm lộ ra vẻ khó xử: "Đây là cho ta sao? Có hơi nhiều quá rồi..."
Một khối này ít nhất cũng mười cân đó!
(Mới biết 2 cân bên đó bằng một cân bên mình. Nên là Viêm ca chỉ đưa năm cân thịt nướng thôi. Dù vậy thì nó vẫn nhiều bỏ mẹ =))))
Nhìn lại thịt trên giá nướng, còn khoảng năm cân. Đây là để ba người Thương Viêm cùng nhau ăn.
Thịt cự thứ thú còn dư lại phải giữ đến mùa đông mới ăn.
"Đây là thịt của ngươi". Thương Viêm chỉ nói một câu, không có giải thích dư thừa.
Bách Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ.
Ở hoang dã, đúng thật là ai mang đồ ăn về thì có quyền ăn nhiều hơn, thậm chí là ăn hết. Đây là chuyện không ai có thể chỉ trích.
Nhưng mà Bách Nhĩ thật sự không có khẩu vị. Không có muối rất là khó ăn, hơn nữa nướng như vậy thịt sẽ bị dai, càng khó cắn hơn. Chỉ cần bỏ thêm một chút muối là sẽ trở nên cực kì ngon miệng rồi.... Bách Nhĩ liếm liếm môi, có chút ai oán.
Khi nào mới có được muối đây?
"Ta chỉ cần một chút là được rồi, còn lại ngươi ăn đi". Bách Nhĩ khoa tay múa chân, hắn xé ra một khối khoảng nửa cân, phần còn lại đưa tới trước mặt Thương Viêm.
Thương Viêm sửng sốt một chút.
Bố Cát và Mạn Đạt cũng ngây ngẩn, do dự một lúc rồi nói: " Bách Nhĩ, ngươi có biết hay không....".
"Hả?" Bách Nhĩ quay đầu.
"Cảm ơn". Thương Viêm bỗng nhiên mở miệng đánh gãy đối thoại, cầm lấy thịt bắt đầu ăn.
Mạn Đạt nhìn ca ca đang ăn thịt, lại nhìn Bách Nhĩ đang ăn rau, rối rắm nhỏ giọng hỏi a phụ: "A phụ, lẽ nào Bách Nhĩ không biết chiến sĩ không thể nhận thịt của á nam cho sao? Á nam đưa thịt cho chiến sĩ chính là biểu hiện thích người ta, mà nếu chiến sĩ nhận lấy nghĩa là muốn lập khế ước với á nam kia nha".
(Viêm ca: Đừng thắc mắc, cứ gọi anh dâu là được!)
Á nam chính là giống như Bách Nhĩ. Thân thể mang đặc điểm của nam nhưng không thể chiến đấu mà chỉ có thể thu thập, thể lực yếu kém.
Bách Nhĩ không biết đến sự rối rắm của Mạn Đạt, sau khi ăn no liền dùng một cành cây khều ra mấy cục đá đã được nung hơi đỏ lên. Hắn kẹp đá thả vào trong bồn gỗ, nước trong bồn lập tức sôi trào luộc chín đám rau xanh làm chúng nó cuộn tròn thành một mớ lộn xộn, nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Trên đá có mỡ nhỏ xuống, thả vào liền tản ra một chút mùi của thịt, ngửi cũng khá là thơm.
Bách Nhĩ vớt rau ra, đổ hết nước trong bồn, sau đó dùng nước mới rửa sạch sẽ mớ rau này, bày ở trên một cái lá cây lớn.
"Bách Nhĩ, đây là gì vậy?" Mạn Đạt hít hít cái mũi: "Thơm quá à".
" Không có gì. Là bạch hoa thảo và chút rau dại hôm nay hái được mà thôi. Bạch Linh tặng bạch hoa thảo cho ta, ta cũng muốn đưa cho nàng một ít để cảm ơn thôi". Bách Nhĩ cười híp mắt.
Mạn Đạt bĩu môi, không vui nói: "Sao ngươi ngốc thế? Bọn họ ăn hiếp ngươi như vậy, cho ngươi chút bạch hoa thảo là chuyện nên làm mà!"
"Để ta đi với ngươi đi". Thương Viêm đứng lên.
"Không cần đâu, ta sẽ trở về nhanh thôi". Bách Nhĩ xua xua tay, bưng cái lá cây lớn trong tay đi về hướng chỗ ở của Xích Vĩ, hắn chắc chắn Bạch Linh cũng đang ở đó.
Quả nhiên, Bạch Linh đang cùng mẹ con Xích Vĩ thân thiết ăn thịt nướng ở đó. Nhìn thấy Bách Nhĩ đi tới, Bạch Linh có chút cảnh giác, a mẫu Xích Vĩ xụ mặt không vui.
"Ngươi tới làm gì?"
Bách Nhĩ cúi đầu, đáng thương cắn môi, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, run rẩy nói: "Đây là rau hôm nay ta hái được. Ta tới cảm ơn Bạch Linh đã cho ta bạch hoa thảo, ta và Thương Viêm bọn họ ăn, ăn rất ngon...."
(Má ơi diễn như ảnh đế luôn mà.)
"Ngươi ăn rồi?" Bạch Linh đứng lên, thanh âm có hơi kích động: "Ăn có ngon không?"
"Ăn rất ngon. Cảm ơn ngươi, ngươi thật sự rất tốt bụng". Bách Nhĩ ngẩng đầu, cười nói.
Bạch Linh ôn nhu cười, vuốt vuốt tóc: " Ngươi thích là được, hi vọng Thương Viêm bọn họ cũng thích ".
Xích Vĩ ngước cằm: "Các ngươi không ăn thịt cự thứ thú sao? Thương Viêm chỉ cho ngươi ăn rau à? Ha ha, xem ra hắn cũng chẳng ra gì".
"Ai da, chắc chắn là Bách Nhĩ ăn nhiều thịt rồi nên mới muốn ăn chút rau thôi, có phải không Bách Nhĩ? Nào, để xuống đi, ta nhất định sẽ ăn, đang đúng lúc ta thấy không thoải mái vì ăn hơi nhiều thịt đây. Ấy, đây là loại rau nào vậy?" Bạch Linh cười tủm tỉm nói, cẩn thận đánh giá đám rau Bách Nhĩ mang tới.
Trong này sẽ không phải là độc thảo nàng đưa cho hắn chứ?
Bách Nhĩ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Đây đều là rau ta hái.... Xin lỗi Bạch Linh, bạch hoa thảo ngươi hái ăn ngon quá, chúng ta đã ăn hết..."
"Không sao, ngươi thích ăn ta thấy rất vui". Bạch Linh nghe được không có độc thảo liền yên tâm cầm lấy nếm thử, ánh mắt sáng lên: " Ai da, loại rau này mùi vị cũng khá ngon đó ".
Hừ, không biết Bách Nhĩ làm thế nào mà đám rau này ăn ngon thật, mềm hơn lúc trước nàng ăn nhiều. Xem ra phải hỏi cách làm từ chỗ Bách Nhĩ mới được.
(Mày khoải!!!)