Edit: Tiếu Tiếu
Thương Viêm suy tư trong chốc lát sau đó gật đầu: "Hẳn là có thể".
Cho dù phương pháp này không được thì bọn họ cũng không có thời gian.
Thương Viêm ngẩng đầu nhìn ra phía xa.
Mặc dù là đứng ở nơi cao như vậy nhìn xuống, khu rừng này cũng vẫn mênh mông vô bờ không nhìn thấy điểm cuối. Nếu bọn họ muốn đi qua phiến rừng này, không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm do bị hung thú tấn công mà còn hao phí rất nhiều thời gian.
Thậm chí có sống mà đi ra khỏi được hay không cũng chưa biết.
Nơi này so với nơi săn thú trước kia nguy hiểm hơn rất nhiều!
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm được chỗ ở, sau đó các dũng sĩ cùng ta ra ra ngoài nhìn xem, cần phải biết được nơi này có những loại hung thú gì". Thương Viêm cau mày, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trước sau đều không rời khỏi mảnh rừng rậm.
"Được!" Ô Lâm và các dũng sĩ cũng biết khu rừng này không đơn giản, cho nên đều trịnh trọng gật đầu.
Bách Nhĩ nhai nhánh cỏ, hắn nghĩ leo thang quá phiền toái, không biết có thể làm một cái cầu treo để tiện cho ra vào trước hay không, đợi lúc xuất hiện hung thú thì phá cầu treo đi, trực tiếp mở dây thừng là được rồi.
Hơn nữa mùa đông rất lạnh, nhất thiết phải kiếm đủ củi lửa tích trữ rồi mới đào bẫy rập và hố to, nếu không mọi người phải mang vác trèo lên thang gỗ liền mệt chết.
Nhưng mà bây giờ không làm bẫy rập thì buổi tối vẫn rất nguy hiểm....
Bách Nhĩ nhai nhánh cỏ, lơ đãng nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên Mạn Đạt kêu lên một tiếng, che hai mắt lại: "Bách Nhĩ, ngươi ngươi ngươi, ngươi sao có thể như vậy!"
Hả?
Bách Nhĩ lấy lại tinh thần, nhìn thấy Mạn Đạt mặt đỏ bừng, đôi tay bịt kín hai mắt đứng một bên dậm chân.
"Làm sao__"
Bách Nhĩ nói được một nửa liền im bặt, lúc này mới cảm giác được dáng ngồi của mình dường như là "cởi mở" quá mức, sau khi mồ hôi lạnh đi nơi đó vẫn luôn bị gió lùa vào, lạnh căm căm.
(Lâu lâu quên mất mình mặc váy thôi mà =)))))
Một ánh mắt đảo qua rồi lại mặt không đổi sắc quay đi, Thương Viêm cõng Bố Cát tiến lên, mọi người cũng bắt đầu đi theo xuống núi.
Bách Nhĩ hai má đỏ chót nhanh chóng ngồi dậy, sửa sang lại váy da thú sau đó đi theo phía sau Thương Viêm.
Xem ra về sau phải làm váy dài một chút, như vậy mới không bị gió lùa mát rượi. Chi bằng làm thành quần đi, đi đường không bị cỏ cắt vào da nữa.
Nhưng mà một khi sửa dài quá sẽ không còn lí do để Thương Viêm thấy được trong lúc lơ đãng nha....
Rốt cuộc nên chọn thế nào đây.... Haiz, thật rối rắm!
(Móa ơiiiiiii)
Mọi người xuống núi được nửa đường, Ô Xu - nữ nhi năm tuổi của Hắc Thạch bỗng nhiên kéo kéo tay a phụ, nhút nhát sợ sệt nói: "A phụ, nơi đó có sơn động".
Thanh âm của Ô Xu nho nhỏ, rất trong trẻo, mang theo thẹn thùng còn có chút e sợ, nhưng mà lời của nàng đối với mọi người giống như sấm đánh giữa trời quang, làm mọi người đều sững lại.
Sơn động?!
Mọi người nhìn theo ngón tay nhỏ của nàng, liền nhìn thấy ở vị trí giữa sườn núi bên phải bọn họ có một cái sơn động. Nó nằm dưới một vách đá chênh vênh, nhưng lối ra của sơn động lại có một khoảng đất bằng.*
*Có lẽ gần như là thế này.
Địa thế đặc thù của sơn động khiến hung thú không có cách nào công kích mọi người từ phía trên hay phía sau, chúng không thể nhảy từ trên vách đá xuống cho nên mọi người chỉ cần phòng bị ở trước sơn động là tốt rồi, có thể nói sơn động này có vị trí tuyệt hảo!
"Thật tốt quá, Ô Xu, đôi mắt của ngươi thật lợi hại! " Mạn Đạt xoa đầu Ô Xu, cài đóa hoa dại lên tóc nàng.
Ô Xu thẹn thùng cúi đầu, lúc sau mới trộm đưa tay lên sờ hoa dại trên tóc, hơi hơi cười lên.
"Ta cảm thấy sơn động này rất tốt, chúng ta liền ở lại đây đi, được không?"
"Đúng vậy, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta mau qua nhìn xem thôi!"
"Thật tốt, buổi tối không cần sợ hung thú nữa rồi, ta buồn ngủ quá...."
Mọi người hưng phấn lẩm bẩm, cuối cùng đồng loạt nhìn sang Thương Viêm, chờ hắn ra quyết định.
Bọn họ nhận định Thương Viêm là tù trưởng của bộ lạc mười mấy người này, vậy nên chuyện quan trọng như chọn doanh địa tất nhiên phải nghe ý của Thương Viêm. Hơn nữa, bọn họ tín nhiệm Thương Viêm, không chỉ là tam cấp chiến sĩ lực lượng cường đại, mà còn có kinh nghiệm phong phú để bọn họ tồn tại.
Thương Viêm gật đầu, nhìn con sông xuyên qua rừng rậm ở dưới chân núi nói: "Nếu sơn động này đủ lớn, chúng ta liền ở đó vượt qua mùa đông".
Sơn động ở giữa sườn núi, nơi này không có cây không có cỏ, căn bản sẽ không có hung thú tới săn mồi. Hơn nữa cũng cách khá xa con sông, hung thú dã thú không đến đây uống nước. Đây là một chỗ rời xa nguy hiểm, rất tốt.
Nghe được quyết định của Thương Viêm, mọi người vui vẻ hoan hô.
"Chúng ta đi xem sơn động thôi!"
Mạn Đạt kích động nhảy nhót, bỏ qua mỏi mệt, cả người dường như tràn ngập sức lực!
Những người khác cũng là như thế, phát hiện ra sơn động đối với họ mà nói giống như một liều thuốc trợ tim vậy!
Bách Nhĩ mỉm cười đi theo mọi người hướng về sơn động.
Đi vào mảnh đất trống trước sơn động, Bách Nhĩ phát hiện nơi này khá rộng, xem ra có đủ chỗ để đốt lửa.
"Sơn động nhìn qua rất lớn!" Ô Lâm tán thưởng nói.
Xác thật!
Mọi người ngẩng đầu nhìn, cửa sơn động cao gấp đôi một người trưởng thành, chiều rộng cũng là như vậy, so với sơn động của bọn họ trước kia còn to hơn. Chuyện không tốt duy nhất chính là sơn động rất tối, chỉ có thể nhìn thấy tình hình ở gần cửa, sâu thêm chút thì hoàn toàn không rõ.
Tìm được sơn động, mọi người đều thực vui sướng, Hắc Thạch cao hứng hôn trán Ô Xu rồi buông nàng xuống, chờ nàng đứng vững liền cùng Ô Lâm nắm chặt vũ khí, ý muốn xông vào.
"Từ từ!" Bách Nhĩ vội vàng ngăn cản.
"Bách Nhĩ, có chuyện gì sao?" Ô Lâm hỏi.
"Trời sắp tối rồi, có chuyện gì chờ chúng ta trở ra rồi nói sau đi". Hắc Thạch nhìn sắc trời, có hơi sốt ruột.
Lúc này Hồng thảo và hai tỷ muội Điềm Nha, Khổ Ương đã dựa theo phân phó của Bách Nhĩ tìm về một ít cỏ khô, củi khô, đặt trên mặt đất.
Bách Nhĩ mở mồi lửa ra, rất nhanh, một đống lửa cháy lên tại cửa sơn động, sau đó đem tro bụi bao trùm lên trên, ngay lập tức một trận khói đen bốc cao.
"Mau lấy lá cây quạt khói vào trong sơn động". Thương Viêm lĩnh hội được ý tứ của Bách Nhĩ, nói với các dũng sĩ.
"Được".
Các dũng sĩ cầm lá cây lớn, ra sức quạt khói.
Chỉ chốc lát sau, trong động bay ra từng đợt tiểu phi thú màu đen*, còn có từng bầy tiểu bò thú nối đuôi nhau bò ra, chi chít rậm rạp, chỉ nhìn một cái các nữ nhân đã nổi da gà.
*tiểu phi thú này là dơi á, còn tiểu bò thú là côn trùng đại loại như sâu rết gì gì đó. Chắc mọi người đều liên tưởng được ha.
Đại khái là hun khoảng nửa giờ, trong sơn động không còn thứ bò ra nữa Bách Nhĩ mới dập tắt đống lửa đi, sau đó đổi một vị trí khác ngoài sơn động nhóm lại một lần: "Bây giờ các ngươi có thể vào xem, nhưng mà ta nghĩ tốt nhất vẫn nên cầm theo đuốc".
"Thì ra là như thế này". Ô Lâm và Hắc Thạch bội phục nhìn Bách Nhĩ: "Như vậy quá tốt rồi, lúc nãy những loại tiểu bò thú kia đều sẽ cắn người, một ít còn có độc nữa. Bây giờ đã đuổi đi, tối nay chúng ta an toàn rồi".
Mọi người đều cảm thấy Bách Nhĩ cực kì thông minh.
" Đương nhiên rồi!" Mạn Đạt vô cùng đắc ý, Bách Nhĩ là bằng hữu của hắn đó, làm sao không thông minh cho được, hắn cũng đã thông minh như vậy rồi, hừ!
Hồng Thảo canh lửa, nướng thịt, trên mặt mang nụ cười: "Bách Nhĩ thật lợi hại, nhưng mà trước kia ta thật sự là không biết đầu óc hắn thông minh đến thế đấy".
"Đúng vậy, nếu như Bách Nhĩ lúc trước cũng như thế này thì chắc chắn Bạch Linh không so được.... "
"Đừng nhắc tới Bạch Linh, ta chán ghét nàng!"
"Ta cũng vậy!"
Bách Nhĩ chống cằm ngồi bên cạnh đống lửa. Bởi vì sự kiện gió thổi mát rượi lúc chiều cho nên hiện tại hắn buộc phải khép hai chân lại giống như nữ hài tử, đồng thời đem hai cái đùi nghiêng qua một bên, như vậy sẽ không bị lộ nhưng rất mệt.
Ừm, ngày thường hắn không có chú ý các dũng sĩ ngồi thế nào, Thương Viêm lại ngồi như thế nào. Không biết Thương Viêm ngồi xuống có thể bị lộ hàng hay không?
Nếu như có, thế thì...
"Ngươi nghĩ gì đấy?" Một đạo thanh âm trầm thấp hồn hậu vang lên bên người Bách Nhĩ, mang theo khàn khàn gợi cảm.
Bách Nhĩ bị dọa giật mình, lúc phục hồi lại tinh thần liền cảm giác được Thương Viêm đang ngồi bên cạnh hắn.
Đây thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh mà!
Bây giờ chẳng phải là hắn có thể xem Thương Viêm ngồi thế nào sao??
Hì hì hì.
Bách Nhĩ không hiểu sao lại hưng phấn lên, có chút chờ mong lại có chút ngượng ngùng.
Ai da~
Nếu lỡ thấy thứ gì không tốt sẽ không mọc mụn lẹo chứ?
Như vậy thì thật là ngượng ngùng nha....
Bách Nhĩ đỏ mặt cúi đầu, mặt đối diện với đống lửa, nhưng mà đôi mắt đã len lén liếc sang bên cạnh, tròng mắt xoay chuyển, bộ dáng trông như sau khi uống rượu mang theo hơi men.
Ta ngó, ta ngó, ta ngó ngó ngó....
Hửm?!
Trời mé!
Bách Nhĩ không dám tin dùng sức chớp chớp mắt, cứng đờ như bị sét đánh nhìn chằm chằm nơi đó.
Sao mà không giống như tưởng tượng gì hết vậy?
Thì ra dưới váy da thú còn có một cái "quần tam giác"!
(Cười chết quá má ơi (≧∇≦)/)
Không sai, có thể là bởi vì các dũng sĩ phải săn thú, thường xuyên chạy nhảy lung tung cho nên váy da thú của họ rất ngắn, do váy da thú không có tính co dãn, dài quá thì sẽ giống như váy ôm vậy, rất gò bó khó hoạt động. Nhưng váy da ngắn như vậy lại không có tác dụng bảo hộ, vì thế các dũng sĩ sẽ làm một miếng da thú hình tam giác bao bộ phận dùng để sinh dục lại. Vừa bảo vệ bộ phận quan trọng nhất vừa giảm bớt trở ngại cho vận động.
Bảo hộ nơi đó là quan trọng nhất.
Ở hoang dã, không có gì so được với sinh tồn và sinh sản.
Một bàn tay bỗng nắm lấy cổ Bách Nhĩ, xoay đầu hắn trở về.
"Ngươi muốn sao? Ta giúp ngươi tìm da thú về, làm một cái". Thương Viêm nói.
____
Lời của tác giả:
Thương Viêm: " Ngươi muốn à?
Bách Nhĩ: Muốn muốn muốn, muốn cái sh*t ấy chứ muốn!
____
Bách Nhĩ bị nắm cổ, hắn mấp máy miệng, cuối cùng vẫn là yên lặng cúi đầu.
Hắn muốn nói ta muốn muội ngươi!
Nhưng mà lại không dám.
Mọi người sau khi ăn xong vào sơn động nghỉ ngơi, nơi này rất lớn, bọn họ chỉ có mười chín người, không cần tiến vào quá sâu. Hơn nữa nói cho cùng, bọn họ còn không biết trong sơn động như thế nào. Bách Nhĩ nghĩ, nếu sau này làm đuốc hoặc là mấy cây nến, lại làm mấy cái giá cắm ở hai bên sơn động thì chất lượng cuộc sống chắc chắn được nâng lên. Giả dụ như sơn động đủ lớn và chịu lực tốt, bọn họ có thể tạc ra mấy cái phòng để mọi người có không gian riêng tư.
Cho dù sợ sơn động bị sập không thể tạc cũng có thể dùng cây khô cỏ khô vây làm tường, phân chia thành phòng nhỏ nha.
Mọi người vây quanh đống lửa, cảm giác buồn ngủ chậm rãi kéo đến, ai nấy đều thấy mệt mỏi.