• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ui.........”

Bách Nhĩ nhe răng, dùng tay che lại cái mông đang đau, nước mắt giọt ngắn giọt dài.

Đồ lừa đảo!

Lừa dối! Tất cả chỉ là lừa dối!

Rõ ràng là đau muốn chết!

“Vậy ngươi có thích không? Bớt giả vờ đi, hôm qua ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm bổn hệ thống đau đầu quá thể”. Một giọng nói bao gồm sự ghét bỏ khinh thường xuất hiện trong đầu Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ mặt đỏ hồng: “Thích thì thích thật, nhưng đau cũng là thật mà”.

Hệ thống có thể làm da mình trắng trắng mềm mềm thì hẳn là cũng có thể làm cho nơi đó của mình bớt đau chứ nhỉ? Nghĩ vậy, Bách Nhĩ lập tức hỏi: “Hệ thống yêu dấu ơi, tiểu bạch bạch à, ngươi có thể loại bỏ đau đớn giúp ta không? Như vậy thì kí chủ của ngươi mới toàn tâm toàn ý đi thăng cấp được có đúng không? Nếu nhiệm vụ hoàn thành tốt thì cấp bậc của ngươi càng cao, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất có mặt mũi hay sao?”

“Nếu thế thì....cũng tốt”. Hệ thống suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Chỉ cần cấp bậc của ta cao hơn ta sẽ phản công Tiểu Hắc!”

Bách Nhĩ nhịn cười muốn chết, không ngờ tên nhóc này còn muốn làm công cơ đấy!

“Phải phải phải, cấp bậc của ngươi chắc chắn sẽ cao hơn nó, cứ giao cho ta đi. Ừm...mông ta....”

“Chậc! Phiền chết được”. Hệ thống mất kiên nhẫn: “Bản hệ thống giúp ngươi giảm giá trị đau đớn xuống là được chứ gì?”

Bách Nhĩ nghe hệ thống nói vậy thầm nghĩ quả nhiên là tố chất thân thể có thể điều chỉnh và khống chế, ví dụ như cảm giác đau, độ mẫn cảm các thứ.

Qua chừng năm giây, mông hắn quả nhiên không đau nữa, Bách Nhĩ dùng giọng nói ngọt nị reo lên: “Ôi bé cưng, ta yêu ngươi chết mất!”

“Huệ....” Hệ thống lại xù lông chạy biến.

Bách Nhĩ bò dậy đi về hướng cửa sơn động, nhìn một hồi cũng không thấy Thương Viêm và các chiến sĩ đâu, chỉ thấy các nữ nhân đang hong khô thịt săn được trước đó.

Lại nhìn xem ánh nắng mới phát hiện đã là buổi chiều, mặt hắn không khỏi đỏ lên.

“Bách Nhĩ, ngươi tỉnh rồi à? Ấy?” Mạn Đạt trừng lớn đôi mắt chỉ chỉ trên người hắn: “Nhiều vết đỏ quá nha!”

Editor: Viêm ca có thêm biệt danh mới: Viêm Cẩu.

Bách Nhĩ xấu hổ quẹt mũi, làm bộ như không nghe thấy mọi người cười thầm.

“Ọt.....ọt.....” Một chuỗi thanh âm truyền tới từ bên cạnh.

Bách Nhĩ quay đầu nhìn, hóa ra thanh âm phát ra từ bụng ngũ sắc mao thú đang cuộn tròn một cục ở góc bên kia.Có lẽ là đói bụng rồi nhỉ?

Nghĩ ngợi một chút, Bách Nhĩ đi đến cởi dây trói mõm của nó ra sau đó cầm ống trúc đưa đến gần: “Uống nước đi”.

Có thể là cảm nhận được nước mát lạnh nên ngũ sắc mao thú có phản ứng, nó chậm rãi mở mắt, vói mõm vào trong ống trúc bẹp bẹp uống nước, cái mõm cứng rắn gõ lên ống trúc nghe bộp bộp.

Uống chừng nửa ống ngũ sắc mao thú mới dừng lại.

“Phù.... Thiếu chút nữa khát chết thú rồi!” Ngũ sắc mao thú nghĩ mà sợ.

Bách Nhĩ cười nhẹ, khẽ vươn tay sờ đầu nó. Ngũ sắc mao thú cả người toàn lông xù, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài mà nói, nó thật sự giống một con phượng hoàng xinh đẹp.

Editor: Xin lũi nhưng mà trong mắt em nó chỉ là một con gà năm màu thui:)))))

Ngũ sắc mao thú lắc lắc đầu.

Đỉnh đầu của bản thú rất tôn quý, thú hai chân không xứng được sờ!

“Tên thú hai chân đáng giận kia, có giỏi thì thả bản thú ra, bản thú cắn chết ngươi!” Ngũ sắc mao thú phẫn nộ né tránh, nhưng cho dù nó có cố thế nào cũng không ném cái tay trên đầu ra được. Cuối cùng, nó ngược lại còn không hiểu sao bất giác phát ra âm thanh hừ hừ từ trong cổ họng. Bởi vì nó cảm thấy, có chút thoải mái...

Editor: cái đồ chim thiếu nghị lực!!!! Nói chứ anh ơi sờ em nữaaaaa!

Đầu ngũ sắc mao thú ngày càng thấp, dần dần dựa qua hướng Bách Nhĩ, cọ cọ.

“Ui đúng rồi, chỗ đó đó, ngứa quá..... Woa, thoải mái ghê, mạnh thêm tí đi....” Ngũ sắc mao thú kêu loạn cào cào, nó cũng không rõ mình kêu cái gì. Nó bại trận rồi! Nó đã mất lý trí dưới móng vuốt của thú hai chân này rồi!

Đáng giận, gãi thoải mái quá hà!

Tên thú hai chân này sao mà biết gãi ngứa vậy nhỉ? Ngay cả mẹ nó còn không biết nên gãi ở đâu, gãi thế nào đâu. Cứ thường xuyên mổ trọc đầu nó cũng không tìm được nơi đúng nữa.

“Ừm, nếu có thể bắt tên thú hai chân này về để hắn chuyên gãi ngứa cho bản thú thì tốt rồi....” Ngũ sắc mao thú thoải mái đến mức cứ mãi hừ hừ.

Tay Bách Nhĩ dần dần đi xuống, bất tri bất giác tiếp cận yết hầu của nó, ngón tay chậm rãi siết chặt.

“Ặc....” Ngũ sắc mao thú kêu thảm một tiếng.

Giết thú rồi!!

Trên mặt Bách Nhĩ vẫn treo nụ cười ấm áp như cũ nhưng lại có chút gì đó nguy hiểm.

Chỉ thấy hắn đến gần bên tai ngũ sắc mao thú nói gì đó: “Con chim thúi nhà ngươi vừa nói cái gì? Muốn bắt ta về sao, hửm?”“Khụ khụ khụ khụ khụ, chuyện gì đây, tên thú hai chân đáng giận này dám tóm yết hầu của bản thú! Đúng đó thì sao? Bản thú chính là muốn bắt ngươi về để gãi ngứa đó, ai bảo ngươi gãi thoải mái vậy làm gì. Hừ, nếu không phải tại tên thú hai chân kia thì bản thú cũng không bị trói đâu. Có bản lĩnh thì ngươi thả bản thú ra, chúng ta đơn đả độc đấu này!” Ngũ sắc mao thú lục cục kêu la, phẫn nộ đập cánh trên mặt đất, ngẩng đầu oai vệ, đôi mắt như chuông đồng trừng Bách Nhĩ.

Editor: Giao diện giống gà thì chớ, đến tiếng kêu cũng giống nốt thế này thì sao mà tưởng tượng ra được cái dáng vẻ như phượng hoàng được đây????

“Vậy sao? Ngươi muốn cùng ta đơn đấu?” Bách Nhĩ nhướng mày, tay dùng lực siết cổ nó, cười lạnh: “Sao ta phải đồng ý chứ?”

Thân thể ngũ sắc mao thú cứng đờ.

Nó đối diện với tên nhóc thú hai chân này, nó thấy hắn mở miệng ra!

Nó nó nó, nó nghe được tên thú hai chân không lông trắng trẻo này nói chuyện!

Nó có thể nghe hiểu lời thú hai chân không lông nói!?

Mẹ ơi, lỗ tai ta hư rồi!

Không đúng!

Tên nhóc thú hai chân không có lông này hình như cũng có thể nghe hiểu lời bản thú nói?

Chẳng lẽ hắn cũng là ngũ sắc mao thú sao? Cũng bị bắt tới đây rồi bị nhổ sạch lông trên người ư?

Nếu là vậy thì đáng thương quá đi, hu hu hu.

Editor: con gà năm màu này hết cứu rồi. Đần quá!!!

Ngũ sắc mao thú lắc lắc đầu, hai con mắt hoàn toàn trợn trắng. Đầu nó quá tải rồi, lượng thông tin nhiều quá.

Sau nửa ngày, ngũ sắc mao thú mang vẻ mặt đồng cảm dùng đầu cụng cụng Bách Nhĩ, trong ánh mắt là vẻ đồng bệnh tương liên, an ủi nói: “Thì ra ngươi cũng là ngũ sắc mao thú. Ta cho rằng bị nhổ mất thải mao đã rất thảm rồi. Thật không ngờ ngươi còn bị nhổ sạch lông như vậy, thật là đáng thương. Đúng rồi, mau cởi dây trói đi, ta mang ngươi bỏ trốn sau đó tìm mẹ ta tới cắn chết đám thú hai chân xấu xa này!”

Nó vốn dĩ muốn nói là “thú hai chân không lông xấu xa” nhưng sợ sẽ tổn thương lòng tự trọng của ngũ sắc mao thú không lông trước mắt cho nên liền sửa lời.

Haiz.

Nó thật là một con thú biết săn sóc mà.

Bách Nhĩ trợn trắng mắt nhìn con chim ngốc này, khinh thường nói: “Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem, ta giống ngươi chỗ nào hả? Có nhổ sạch lông cũng không như vậy đâu. Chim ngốc!”“Đúng là không giống”. Ngũ sắc mao thú nhìn móng vuốt của đối phương, hoàn toàn không sắc bén mạnh mẽ như mình.

Editor: Hệ thống có bán thuốc bổ não không nhể? Con chim này cần một lô.

“Vậy ngươi không phải ngũ sắc mao thú! Nhưng sao ngươi có thể nghe hiểu bản thú nói gì?” Ngũ giác mao thú xù lông cảnh giác.

Bách Nhĩ lười nói lời vô nghĩa với con chim ngốc này: “Ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn. Một, bị ta giết chết. Hai, ta ngồi trên người ngươi, bảo ngươi bay đi đâu thì ngươi bay đi đó”.

Tròng mắt ngũ sắc mao thú đảo một vòng: “Được, ngươi cởi trói chân cho ta trước đi”.

“Xùy, được rồi”.

Cởi thì cởi.

Bách Nhĩ nhìn bộ dạng của con chim ngốc này là biết tỏng nó muốn chạy trốn rồi.

Ngũ sắc mao thú bị dây mây rắn chắc trói suốt cả đêm, hai chân đã bị hằn một vòng màu tím. Bách Nhĩ nhanh nhẹn cởi bỏ dây mây vứt sang một bên.

Dây mây được cởi bỏ, ngũ sắc mao thú đột nhiên đứng lên, cô cô ca ca kêu loạn cào cào, đắc ý dạt dào nhìn Bách Nhĩ từ trên cao: “Ha ha ha ha, đồ thú hai chân không lông ngu ngốc, không ngờ được chứ gì? Ha ha ha, bản thú lừa ngươi đó! Bản thú phải trốn đây!”

Vừa kêu la, ngũ sắc mao thú vừa kéo đôi cánh gãy lạch bà lạch bạch chạy về phía cửa sơn động>

“A!” Mọi người thấy ngũ sắc mao thú muốn chạy đều sợ hãi hét lên, nhao nhao chạy theo muốn bắt nó lại.

Thế nhưng có một thân ảnh nhanh hơn bọn họ nhiều, đó chính là Bách Nhĩ.

Trời ơi, Bách Nhĩ sao lại có thể chạy nhanh đến vậy?

Tại thời điểm mọi người còn chưa phản ứng lại kịp, Bách Nhĩ đã chạy tới túm lấy cái cánh của ngũ sắc mao thú, dùng sức kéo...

“Cô caaa....” Ngũ sắc mao thú kêu rên, thanh âm bén nhọn như phá cổ mà ra.

Hai cánh của nó vốn dĩ đã gãy, qua một ngày tình huống càng trở nên tệ hơn, bỗng nhiên bị Bách Nhĩ kéo như vậy làm nó đau đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Editor: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Phải vậy em nó mới ngoan...

Một chân đạp lên cổ ngũ sắc mao thú, Bách Nhĩ khoanh tay trước ngực, cười cười.

“Còn muốn chạy không? Dám gạt ta hửm?”

“Có tin ta nướng ngươi không?”

Đầu bị người ta dẫm lên, ngũ sắc mao thú ấm ức mắt rưng rưng, người run bần bật.

Hu hu hu, sao ngay cả tên nhóc thú hai chân không lông này cũng đáng sợ vậy chứ?

Mẹ ơi, ta không thấy được mặt trời của ngày mai rồi!Gương mặt của thú hai chân không lông nhìn lúc ngược sáng thiệt đáng sợ mà, tự dưng nó chạy trốn làm gì chớ? Bây giờ hối hận còn kịp không vậy?

“Bách Nhĩ?”

Thanh âm của Thương Viêm xuất hiện ngay bên cạnh, trong ôn nhu có chứa lẫn chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt dần nhiễm một ít màu đỏ dục vọng, yết hầu khô khốc.

Xem ra tiểu bạn lữ của hắn cũng không có suy nhược đến vậy, mới đó đã hồi phục thể lực, có thể đánh ngã được ngũ sắc mao thú rồi.

Hắn còn tưởng tiểu bạn lữ phải nghỉ ngơi mấy ngày cơ.

Như bây giờ mà nói, thật sự quá tốt....

Ánh mắt Thương Viêm cực kỳ nguy hiểm, khóe miệng mang theo nụ cười không rõ ý, giống như sư tử nhìn chằm chằm dê con muốn vồ lấy ngay lập tức.

Editor: gõ F để giải cứu Bách Nhĩ:)))))))

“Uiii...” Bách Nhĩ chợt thấy người lạnh thấu.

Xem ra hắn thật sự hư rồi, bị Thương Viêm làm đến hư. Nếu không bây giờ là ban ngày sao hắn lại thấy lạnh chứ? Phải bồi bổ thôi!

Editor: Chữ hư này là hư trong khí hư, không phải hư theo nghĩa kia. Kính xin các vị cô nương hoàng hoa khuê tú không hiểu lầm.

Các dũng sĩ sáng sớm ra ngoài săn thú cũng đã trở lại, thu hoạch cực kỳ phong phú, mang về tận mười hai con mồi lớn.

Bách Nhĩ đi qua lau mồ hôi cho Thương Viêm, nhìn thấy mấy dấu cắn hồng hồng tím tím, còn có dấu móng tay liền đỏ mặt.

Không phải chứ trời? Đây là do hắn cào đấy à? Hắn không biết tối qua mình dã man vậy luôn đó....

Thương Viêm cười cười sờ mặt tiểu bạn lữ, sau đó sắc mặt đột nhiên trở thành lạnh lẽo, hắn kéo ngũ sắc mao thú trở về sơn động trói chặt hai chân, nói con chim đang chôn mình trong cánh kia bằng thanh âm thị huyết: “Giết quách nó đi, ta lại bắt cho ngươi một con tiểu phi thú khác, nó quá không nghe lời”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK