Edit: Tiếu Tiếu
"Lúc trước là bao nhiêu điểm?" Bách Nhĩ hỏi.
"9999".
"Giá cả rớt có hơi nhiều đấy". Bách Nhĩ xấu hổ.
Hệ thống thở dài một hơi, thanh âm là của shota nhưng lại ra vẻ ông cụ non: " Haiz, cũng hết cách rồi. Mười mấy năm không có ký chủ đổi đồ vật, còn không đổi nữa thì hết hạn mất".
Bách Nhĩ: "...... "
Hệ thống lấy lại tinh thần, bỗng nhiên trở nên cảnh giác: "Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, có phải là muốn thăm dò ta hay không? Hừ, mơ đi! Tiểu Hắc nói nhân loại các ngươi rất am hiểu lừa gạt cảm tình của hệ thống, tra nam!"
"......."
"Tra nam!" Hệ thống bắt chước bộ dáng phun nước miếng "Phi" một tiếng rồi chạy.
Bách Nhĩ ở trong đầu vươn bàn tay Nhĩ Khang*: "Từ từ, ngươi còn chưa nói cho ta biết làm sao kiếm điểm tích lũy mà!"
*Đây nè mọi người.
"Nấu ăn để hệ thống gửi về hành tinh mẹ, sau khi kiểm định sẽ cho ra điểm tích lũy tương ứng". Một thanh âm khác bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Bách Nhĩ, là một giọng nam lạnh thấu xương: "Xin chào, ta là hệ thống Tiểu Hắc".
Ngược cẩu.
Hệ thống ngược cẩu.
Ta không làm người nữa, hu hu hu.
Bách Nhĩ che mặt khóc thút thít.
(Ai rồi cũng phải ăn cẩu lương thôi!)
" Bách Nhĩ, ngươi cứ ngồi yên nãy giờ chẳng nhúc nhích, đang nghĩ gì đó? Hôm nay chúng ta phải làm cái gì đây?" Mạn Đạt đi tới nói.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút khổ sở". Bách Nhĩ tang thương nói.
Hệ thống cũng có bạn trai, ta còn chưa có, thiệt là khổ sở.
(Editor: Bà. Đúng rồi, là bà đó. Mau đi kiếm bạn trai đi, không thì bạn gái cũng được.)
Bách Nhĩ đứng lên: "Chúng ta hôm nay cứ nhặt củi ở gần sơn động đi, đặc biệt là mấy nhánh cây tốt đó phải nhặt nhiều một chút nha".
"Được". Hồng Thảo và mấy nữ nhân đi tới, gật đầu.
Mùa đông không thể không có lửa được, nhưng mà khi đó bọn họ phải ở nơi sâu trong sơn động, cứ đốt củi lửa mãi cũng không phải cách hay, ai biết có bị ngộ độc cacbon monoxit hay không, dù sao thì nhất định sẽ rất nhiều khói, khó tránh bị sặc.
*Cacbon monoxit có công thức hóa học là CO. Nếu hít phải 1 lượng lớn khí cacbon monooxit vào cơ thể, sẽ gây nên tình trạng thiếu oxi trong máu. Nếu tình trạng đó kéo dài có nguy cơ tử vong rất cao.
Nhưng nếu biến củi thành than thì đỡ khói hơn nhiều.
Hơn nữa chất củi đầy sơn động cũng không đủ dùng ấy chứ. Để bên ngoài lại bị tuyết làm ướt, đốt thành than có thể tiết kiệm thêm nhiều diện tích nha!
Bởi vì đây là nơi hoàn toàn xa lạ, gần đó rất nguy hiểm lại chỉ có một dũng sĩ bảo hộ cho nên mọi người cũng không đi xa, chỉ ở bên cạnh sơn động nhặt củi khô.
Củi ở đây chẳng tốt chút nào, cầm lên xem bên trong đều bị sâu mọt đục rỗng cả, loại như này đốt chẳng được bao lâu, nhưng mà có còn hơn không.
"Được rồi, mọi người đừng đi xa nữa, từng này cũng đủ đốt một buổi tối, đi xa thêm nữa nguy hiểm lắm, ta cũng sợ sẽ dẫn hung thú dã thú tới". Bách Nhĩ lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói.
Trong ngực hắn ôm một bó củi, đến gần những người khác.
Hôm nay nóng quá nhỉ? Là khí hậu mùa thu tiêu chuẩn nha, sáng sớm và tối muộn gì có hơi lạnh nhưng giữa trưa lại nắng gắt, còn phơi thêm nữa thì cảm nắng mất.
Khát quá đi....
Buổi sáng sau khi dậy Hồng Thảo nói cho hắn biết, các dũng sĩ ra ngoài săn thú đều cầm theo ống trúc, buổi tối sẽ tiện đường mang ít nước về.
Hồng Thảo nghiễm nhiên đã trở thành người đi đầu trong ba nữ nhân, nghe được lời nói của Bách Nhĩ liền gật đầu: "Được, Điềm Nha Khổ Ương, chúng ta về thôi, đi thêm nữa cũng hơi sợ. Ngươi nhìn xem, dã thú uống nước ở phía dưới có rất nhiều đó".
"Đúng vậy, thật nhiều dã thú, quá dọa người". Điềm Nha nhìn về con sông bên cạnh rừng rậm, bị dọa đến sắc mặt đại biến.
Bọn họ đứng ở chỗ cao, có thể đem tình huống đại khái của rừng rậm thu hết vào trong mắt. Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời lộ ra khỏi mây, thời tiết rất tốt vì thế nhiều dã thú kết bè kết đội chạy ra uống nước.
Mạn Đạt còn nhận ra được một loại dã thú ở trong đó, hắn kích động nhảy lên: "Kia không phải là thực thảo thú sao? Thịt của nó ăn ngon nhất trong các loại dã thú đó! Thịt mềm, nướng xong thơm ngào ngạt luôn. Bách Nhĩ, răng của ngươi cũng cắn được đấy!"
"Ha ha ha ha, răng của Bách Nhĩ bằng quá rồi, cần phải mài nhọn một chút nha". Hồng Thảo ôn nhu cười.
"Ai da quá tốt rồi, không ngờ ở đây còn có thực thảo thú, loại dã thú này khó tìm lắm!"
"Đúng vậy, ta cũng chỉ ăn qua một lần. Là vào mùa đông mấy năm trước Gia Á săn cho ta!"
"Hì hì hì, bởi vì Gia Á đưa thịt thực thảo thú cho ngươi cho nên ngươi mới lập khế ước với hắn có đúng không?"
"Ai da Khổ Ương! Đáng ghét...."
Những người khác hi hi ha ha đùa giỡn, cũng thật vui vẻ. Đến khi nhớ lại hương vị tươi ngon của thực thảo thú, mọi người không nhịn được chảy nước miếng.
Hửm?
Nơi này cách rừng rậm quá xa hơn nữa bị nắng chói mắt cho nên Bách Nhĩ cũng không thấy rõ Mạn Đạt chỉ vào con dã thú nào, đành phải nhờ hệ thống giám định.
Có điều phải thất vọng rồi, hệ thống cũng có phạm vi giám định, nơi này cách rừng rậm xa quá nên màn hình cũng không hề hiện ra thông tin về đồ ăn gì.
Bách Nhĩ ôm bó củi vừa trở về vừa tùy ý nói: "Mạn Đạt, thực thảo thú thật sự ăn ngon vậy à?"
Quá nóng, nóng đến mức Bách Nhĩ muốn lè lưỡi tản nhiệt, tiếc là nước miếng đều sắp khô cạn cả rồi, môi cũng bong da, hắn sợ há miệng thì sẽ mất nước càng nhanh.
Bách Nhĩ ôm bó củi, chân bước nhanh trở về, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
Phải về nhanh thôi, hắn cảm thấy đầu có hơi choáng, có thể thật sự là phơi nắng quá lâu rồi.
"Đúng vậy, thực thảo thú ăn rất ngon, da thú cũng rất tốt, lông dài lắm, vừa dày vừa ấm. Nó nhiều lông hơn những loại dã thú khác, chúng ta đều rất thích...."
"À".
Lông dài, còn dày......
Bách Nhĩ nghĩ ngợi đến hơi xuất thần, không chú ý một cái liền cảm thấy chính mình mất thăng bằng, cả người lăn xuống dưới!
"Bách Nhĩ!"
Hắn nghe thấy tiếng hô kinh hoảng của Mạn Đạt, còn có tiếng hét chói tai của mấy người Hồng Thảo.
Bách Nhĩ bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, nháy mắt tỉnh táo lại. Nhưng mà tình hình lúc này không cho hắn nghĩ nhiều, chỉ có thể chọn dùng tay bảo vệ đầu để tránh đụng vào đâu đó rồi mất mạng.
Hắn còn chưa "ngủ" với Thương Viêm nữa, nếu cứ chết đi như vậy thì quá xui xẻo, hắn không cam lòng chút nào!
Tay chân có thể gãy, cổ thì không được gãy!
Đệch.
Triền núi dài vô cùng, tuy rằng không phải quá dốc nhưng vẫn có độ nghiêng nhất định, Bách Nhĩ giống như viên đá liên tục lăn xuống phía dưới.
Mạn Đạt và Hồng Thảo ném củi trong tay đi, thất tha thất thểu đuổi theo. Nhưng mà Bách Nhĩ là lăn xuống nên bọn họ không có cách nào đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Nhĩ lăn đến chỗ đất bằng rồi rơi vào trong một cái khe suối.
"Hu hu hu, Bách Nhĩ, Bách Nhĩ!" Mạn Đạt khóc lóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
"Chúng ta mau đi xem Bách Nhĩ thế nào, nếu ở đó rất sâu thì phải làm sao đây, Bách Nhĩ sẽ không bị thương chứ? Lỡ như có độc thú thì sao? Vì sao không nghe thấy thanh âm của Bách Nhĩ?!"
Hồng Thảo sắc mặt trắng bệch, lôi kéo Mạn Đạt dìu nhau xuống triền núi, chạy tới bên cạnh khe suối đi xuống tìm.
"Phù, may quá...." Thấy Bách Nhĩ nằm ở bên trong, đầu cũng không bị chảy máu, chỉ là cánh tay và đùi bị trầy da vài chỗ, Hồng Thảo thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bách Nhĩ vẫn còn may mắn, trước kia rất nhiều người ngã xuống như vậy đều đụng đầu vào đá mà chết.
Chỉ thấy đầu Bách Nhĩ ngâm trong khe suối, còn may là không có nước cũng không có đá lớn, bùn đất tương đối mềm xốp.
Mạn Đạt khóc lóc nhảy xuống lay cánh tay Bách Nhĩ: "Bách Nhĩ, Bách Nhĩ, ngươi không sao chứ?"
Bách Nhĩ vẫn không nhúc nhích, cũng không rên một tiếng.
Hồng Thảo nhanh chóng lật Bách Nhĩ lại: "Hắn ngất đi rồi!"
Lúc này hai tỷ muội Điềm Nha và Khổ Ương cũng xuống tới, nghe vậy lập tức nói: "Chúng ta mau mang Bách Nhĩ về đi, hỏi Bố Cát thúc thúc xem nên làm thế nào".
"Ừm, hu hu hu...." Đôi mắt Mạn Đạt hồng hồng.
Bách Nhĩ lớn lên nho nhỏ gầy yếu, không cần đến Mạn Đạt, ba nữ nhân đã nâng được hắn lên, Mạn Đạt khóc sướt mướt theo sau.
"Ấy, tay Bách Nhĩ nắm lấy gì đó". Mạn Đạt chú ý đến bàn tay nắm chặt của Bách Nhĩ.
"Có thể là lúc ngã xuống bắt lấy được cục đá hoặc cỏ khô rồi". Mạn Đạt nói thầm, hít hít cái mũi, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hắn là nam nhân mà, sao lại khóc trước mặt nữ nhân chứ, quá mất mặt.....
Trong rừng cây.
Một con thực thảo thú cảm giác được không ổn, nó ngừng uống nước, cảnh giác ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên nó sợ hãi kêu một tiếng, muốn chạy đi.
Chẳng qua là đã chậm rồi!
Một thanh xương cốt sắc bén hung hăng xé gió bay tới, đâm ở trên cổ nó!
Thực thảo thú suy yếu ngã trên mặt đất, bốn cái chân run rẩy nhúc nhích, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Đám dã thú khác đang uống nước bị dọa sợ vội chạy trốn, trong nháy mắt ở bờ sông chẳng còn bóng dáng dã thú nào, chỉ còn lại dấu chân ướt dầm dề và nước sông vẩn đục.
Các dũng sĩ núp ở một bên lúc này mới nhảy từ trên cây xuống hoặc đẩy bụi cỏ ra, vui mừng chạy tới hướng con mồi mình săn được. Có con còn chưa chết do chỉ bắn trúng chân, còn phải đuổi theo.
Con mồi của Ô Lâm là tiêm giác thú, hắn giơ tay thụi mấy quyền vào con thú còn nằm trên mặt đất tru lên kia làm nó chết hẳn, đối với con mồi hôm nay cực kì vừa lòng.
Nhưng mà khi quay đầu nhìn qua kia, phát hiện con mồi của Thương Viêm là thực thảo thú, ngay lập tức hắn cảm thấy tiêm giác thú của mình không thơm nữa.
Ô Lâm hâm mộ nói: "Haiz, nếu ta cũng bắn chuẩn như vậy thì tốt rồi, ta cũng rất muốn săn một con thực thảo thú, thịt chúng nó vừa non vừa mềm Mã Nỗ thích ăn lắm. Vừa rồi rõ ràng có nhiều như vậy, thật là đáng tiếc mà".
" Ừm".
Thương Viêm nhàn nhạt đáp lại, khom lưng rút trường mâu làm từ gai xương trên cổ thực thảo thú ra, khóe miệng không dấu vết cong lên.
Chỉ chốc lát sau, các dũng sĩ khác đều cõng con mồi vui sướng chui ra từ rừng cây.
Thương Viêm vác thực thảo thú lên, gỡ ống trúc xuống: "Lấy đầy nước, về sơn động".
"Chúng ta quay lại rồi!"
"Mã Nỗ, xem ta mang con mồi gì về này!"
"Ô Xu, mau tới uống nước, a phụ mang về cho ngươi một ống trúc này, mau tới đây, ha ha ha ha!"
Các dũng sĩ đều cõng hoặc vác con mồi bò lên trên triền núi, đi đến chỗ đất bằng ngoài sơn động, ai nấy đều mệt toát mồ hôi, thở hổn hển quăng con mồi xuống đất, hoan hô.
Tuy rằng rất mệt nhưng mọi người đều sung sướng vui vẻ, bọn họ đã rất lâu rồi không đi săn được bội thu đến vậy, không ngờ ở đây so với doanh địa trước kia còn nhiều con mồi hơn, đáng tiếc là không tới sớm chút, bây giờ mới biết được bên ngoài doanh địa lớn như thế, cũng rất nhiều con mồi!
Mọi người đều có chút tiếc nuối vì sao không rời đi sớm hơn, không sớm ngắm trúng chỗ này!
Đi theo Thương Viêm và Bách Nhĩ quả nhiên là đúng, ít nhiều gì Bách Nhĩ đã cho bọn họ dũng khí rời bộ lạc nha! Thật sự là phải cảm ơn Bách Nhĩ cho tử tế, đêm nay liền đưa Bách Nhĩ ít thịt đi, hiện tại không an toàn, Bách Nhĩ không thể đi thu thập, chắc là không có đồ ăn rồi.