• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiếu Tiếu

“Thơm quá!” Điềm Nha ngửi một hơi xong liền bị bạn lữ kéo đi, có vẻ như là đang ghen tị.

“Ấy, Bách Nhĩ, cánh tay của ngươi trắng hơn ta nha!”

Mạn Đạt ngạc nhiên mở to mắt, hắn để cánh tay mình sát lại chỗ Bách Nhĩ. Quả nhiên là tay Bách Nhĩ trắng hơn vài tone, gần như trắng ngang Ô Xu. Mọi người đều biết vì Ô Xu còn nhỏ thường xuyên ở trong doanh địa mới có thể trắng.

Nhưng mà sao Bách Nhĩ cũng trắng như vậy?

Đến đây mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.

Lúc vừa nhìn thấy, bọn họ đã cảm thấy Bách Nhĩ có thay đổi, trở nên đẹp hơn, nhưng lại không biết vì sao.

Bây giờ nghe Mạn Đạt nói Bách Nhĩ trắng hơn bọn họ mới thông suốt. Sau khi nhìn một cái.... quả nhiên rất trắng nha!

Điềm Nha và Khổ Ương hâm mộ: “Bách Nhĩ trắng lên rồi, thật là đẹp! Trắng giống như Bạch Linh vậy”.

Từ trước tới nay các nữ nhân đều rất hâm mộ Bạch Linh, không chỉ vì nàng giỏi thu thập mà còn vì nàng lớn lên đẹp, da cũng trắng. Rõ ràng là mọi người cùng nhau đi thu thập nhưng Bạch Linh lại không bị đen!

Các nàng đâu biết rằng Bạch Linh là nữ chính trong tiểu thuyết. Có hào quang nữ chính tất nhiên sẽ không bị đen do phơi nắng rồi!

Vừa rồi ở trong sơn động Bách Nhĩ không chú ý đến chuyện màu da của mình có thay đổi. Dù sao xung quanh đều tối đen, ánh lửa có chiếu tới cũng chẳng rõ ràng, với điều kiện như vậy mà nhìn ra được gì mới lạ.

Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?

Bách Nhĩ vừa vui vẻ vừa nghi hoặc.

Bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên một giọng shota đầy ngạo kiều, giống hệt như đang hất cằm nói ra: “Hừ, đương nhiên là bản hệ thống cho ngươi một chút phúc lợi rồi. Tiểu Hắc đã nói không thể cứ mãi nghiêm khắc với ký chủ được, có đôi lúc phải cho chút ngon ngọt. Giống như dạy con nít vậy, đánh một cái cho một cục kẹo”.

Bách Nhĩ cười rộ lên, nói trong đầu: “Tiểu Bạch ơi, ngươi tốt quá đi, ta yêu ngươi muốn chết luôn, muah muah muah~”.

“Ngươi, ngươi gớm quá! Yêu gì mà yêu? Nhân loại làm sao mà xứng với hệ thống được? Ngươi đừng nghĩ lung tung nữa, ta chỉ yêu mình Tiểu Hắc thôi!” Hệ thống xù lông, nói xong liền chạy biến.

Phụt.



Bách Nhĩ ở trong lòng cười ha hả.

Biết được da trắng lên là nhờ hệ thống, Bách Nhĩ hoàn toàn yên tâm, hân hân hoan hoan.

“Bách Nhĩ, làm sao trắng lên được vậy? Tắm một cái là được hả?” Mạn Đạt lén lút hỏi.

Hắn không dám lớn tiếng bởi vì các dũng sĩ đều không muốn da mình trắng hơn, bọn họ cảm thấy càng đen càng tốt, như vậy dã thú khó phát hiện ra, cũng không sợ nắng.

Chỉ là hắn muốn được trắng một chút nha..... Mạn Đạt nhìn cánh tay đen nhẻm của mình, thở dài một hơi.

Haiz.

Ta cũng rất muốn trắng như Bách Nhĩ mà.

Bách Nhĩ bật cười: “Có thể là do ta tẩy sạch bùn đất trên người đó”.

“Thì ra là vậy! Ta cũng phải tắm rửa!” Mạn Đạt siết tay.

Hồng Thảo cùng tỷ muội Điềm Nha đã đem viên đá màu nâu và răng thú cột lại với nhau, nhìn thành phẩm rất là vừa lòng.

“Bách Nhĩ, lại đây”. Hồng Thảo vẫy tay.

Bách Nhĩ đi qua, vừa định hỏi chuyện gì thì cổ đã bị đeo cái gì đó lên. Cúi đầu nhìn, hóa ra là dùng dây mây quấn thành vòng cổ, bên trên treo một cái răng thú, còn có.....

Hai viên đá nhỏ màu nâu đỏ?!

Bách Nhĩ buột miệng thốt ra: “Cục đá nhỏ này nhặt ở đâu thế?”

“Làm sao vậy Bách Nhĩ?” Hồng Thảo hoảng sợ vì phản ứng quá lớn của Bách Nhĩ, ngay sau đó cười rộ lên: “Ta nhặt được ở chỗ cách sơn động khá xa, có phải rất đẹp không? Nơi đó còn nhiều lắm! Nhưng mà cái hố đó có dấu chân của dã thú, còn có vết móng vuốt rất sâu, chắc là do hung thú đào ra. Không biết nó có phát hiện được chỗ chúng ta không nữa.....”

Hồng Thảo lo lắng nói.

Bách Nhĩ kích động nắm hòn đá nhỏ trên vòng cổ, hắn cảm thấy nó rất giống quặng sắt!

Quặng sắt đó!

Có quặng sắt thì có thể luyện sắt, chế tạo dao, rìu, cung tiễn và vũ khí!

Chỉ cần có đao bọn họ sẽ chặt được cây mà không cần tốn sức đi nhặt cành cây. Có cuốc, bọn họ có thể khai khẩn đất trồng đồ ăn. Có sắt, khi đối kháng với hung thú càng thêm nhẹ nhàng.

Đến lúc làm ra cung tiễn cho dù là lão người già hay nữ nhân đều có thể dùng nó công kích từ xa, cống hiến một phần sức mạnh.

Bách Nhĩ kích động đến mức mặt đỏ bừng, tháo vòng cổ xuống vui mừng nói: “Hồng Thảo, ngày mai ngươi dẫn ta và Thương Viêm đến đó đi, cục đá này chắc là sẽ rất hữu dụng. Ha ha ha ha!”

Bách Nhĩ nhịn không được cười ra tiếng.

Quá tốt rồi!

Ban đầu hắn còn rầu chuyện khai khẩn đất trồng đây, không ngờ lại phát hiện quặng sắt, thật là buồn ngủ gặp chiếu manh mà! Quặng sắt này chôn sâu dưới đất không dễ phát hiện, may nhờ có con hung thú đó đào chúng nó ra.

“Được, ngày mai ta dẫn các ngươi đi”. Hồng Thảo thấy Bách Nhĩ vui vẻ vì cục đá mình nhặt về như vậy tức khắc cười gật đầu.

Mắt nhìn của Bách Nhĩ và nàng đúng là tốt như nhau, nàng đã nói Bách Nhĩ chắc chắn sẽ thích cục đá này rồi mà.

Biết được sự tồn tại của quặng sắt, trong lòng Bách Nhĩ đã có ý tưởng.



Chờ luyện được sắt sẽ làm cuốc, bắt đầu đào bẫy rập.

“Đám bò thú và tiểu phi thú này thật đáng ghét”. Âm thanh trong trẻo của Ô Xu truyền tới.

Bách Nhĩ quay đầu, chỉ thấy Ô Xu cầm cây gậy đứng cạnh con mồi hôm qua các dũng sĩ săn được quơ quàng qua lại, nàng cố gắng đuổi mấy loại tiểu phi thú giống như ruồi bọ đi. Chẳng qua là chúng nó nhiều quá, Ô Xu đuổi được bên này thì bên kia lại bị bu kín.

Hắc Thạch xoa đầu Ô Xu: “Vất vả cho Ô Xu rồi. A phụ lập tức lấy lá cây gói thịt lại mang đi chôn, như vậy ngươi không cần đuổi nữa, ha ha”.

“Vâng!” Ô Xu thở phào nhẹ nhõm.

Từ từ! Dùng lá cây bao lại á?

Quả nhiên, các dũng sĩ không hẹn mà cùng đem thịt con mồi đặt trên lá cây bao lại sau đó đào hố chôn xuống.

Bách Nhĩ biết ở hoang dã không có muối, cũng không có tủ lạnh, thịt ăn không hết chỉ có thể học theo dã thú đem chôn. Dù là thịt chôn lâu rồi không ăn được hay là dạ dày có chịu được không bọn họ cũng chẳng lo lắng gì. Bởi vốn dĩ hệ tiêu hóa của bọn họ rất mạnh mẽ, có ăn thịt thối thì vẫn không sao.

Nhưng mà như thế thì thật sự không ổn!

Bách Nhĩ thở dài, phải nhanh chóng tìm được muối, có muối rồi thì có thể làm thịt khô, như vậy đến mùa đông không lo thiếu thịt ăn.

Muối......

Muối trong đất mặn kiềm chắc chắn không thể ăn, chỗ này lại không gần biển, biết tìm muối ở đâu đây?

Bỗng nhiên ánh mắt Bách Nhĩ sáng lên, nhớ ra rồi, lúc nhỏ hắn có từng ăn một loại quả gọi là quả axit clohidric, bên ngoài có phủ một lớp muối màu trắng, bên trong thì chua lòm. Không biết ở đây có hay không, nhưng mà dã thú cũng cần bổ sung muối mà nhỉ? Ngoài liếm khoáng thạch ra liệu có loài nào dựa vào trái cây để bổ sung không?

Editor: quả này chắc chỉ là hư cấu thôi đó mọi người ơi. Tra không có thấy.

Cái suy đoán này có khả năng nha!

Bách Nhĩ vuốt cằm, gật gù.

Ừm, ngày mai nhờ Thương Viêm dẫn hắn vào trong rừng rậm xem xem.

Chờ Bách Nhĩ phục hồi tinh thần lại, các dũng sĩ đã chôn thịt xong.

Nắng ở hoang dã rất lớn, cũng độc. Bách Nhĩ chỉ đứng gần cửa động một lát váy da thú lẫn đầu tóc đều đã khô.

“Hồng Thảo, da thú chôn ngày hôm qua có thể lấy ra rồi đó”. Bách Nhĩ nghĩ tới, vội vàng nói.

“À à”. Mấy người phụ nhân hưng phấn chạy tới bên cạnh hố to, các dũng sĩ cũng tò mò đi theo. Không cần các nữ nhân ra tay bọn họ cũng đã đào lớp đất trên mặt hố ra.

Bùn đất dần được đào ra, ngay lập tức một mùi tanh tưởi xộc ra, thối đến mức mọi người đều quay đầu đi.

“Thúi quá đi!” Ô Xu bịt mũi nói.

Bách Nhĩ có hơi hối hận, hắn quên mất còn phải xử lý da thú nên mới đi tắm rửa, bây giờ cả người đã thơm ngào ngạt, cũng không thể lại bị hun cho ám mùi thối được!

Trên da thú có rất nhiều thịt nát và máu, còn có một tầng mỡ. Sau khi ngâm với nước tro và đất mặn kiềm, thịt nát và mỡ xảy ra thay đổi, hơn nữa thịt để qua một ngày đã bị hư thối nên mới thối như vậy.

Hồng Thảo thấy Bách Nhĩ muốn động tay vào liền vội vàng ngăn cản: “Bách Nhĩ, ngươi đứng đó hướng dẫn là được, vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ, đừng làm dơ người!”

“Đúng vậy, để chúng ta làm là được rồi!” Điềm Nha nháy mắt cười hì hì nói.



“Vậy được”. Bách Nhĩ cũng không khách sáo, đứng bên cạnh chỉ huy: “Ô Lâm, các ngươi lấy da thú lên đi”.

Ô Lâm cùng vài người nắm một tấm da thú kéo lên, ném xuống đất, hoài nghi nhìn nó.

Vừa dơ vừa thối như vậy còn dùng được sao?

Bọn họ không cảm thấy gì, vốn dĩ da thú của bọn họ không dùng được. Nhưng của Thương Viêm là da thực thảo thú đó, nếu làm hư thì đáng tiếc lắm.

“Mở ra đi”. Bách Nhĩ nhìn mà cũng có chút thấp thỏm.

Cách xử lý da thú này hắn cũng chỉ xem trên mạng thôi, bản thân hắn còn chưa có thực hiện lần nào cả!

Hồng Thảo cố chịu mùi thối nồng nặc đi tới mở tấm da thú ra. Sau khi tay chạm vào da thú nàng liền ngây ngẩn.

“Mềm quá!”

Sao lại như vậy nhỉ?

Tấm da này chắc là của thú chân ngắn nhỉ? Nàng còn nhớ rõ thú chân ngắn có lông rất dài đấy!

Hồng Thảo kích động duỗi tay sờ da thú bóng loáng, quả nhiên là mềm mại hơn so với trước kia nhiều! Tuy là không thể dùng để mặc trên người nhưng cũng có thể trải ở chỗ ngủ, như vậy là đủ rồi!

Điềm Nha cũng duỗi tay xoa xoa, sau đó cũng kích động: “Thật sự mềm hơn rất nhiều đó! Hắc Thạch, tấm da của thú chân ngắn này dùng được!”

“Cái gì?” Hắc Thạch kinh ngạc, hắn không màng dơ thối tiến lên sờ thử, thật sự rất mềm, không còn cứng như đá nữa, tấm da thú này bây giờ đã mềm đến mức có thể gấp lại rồi!

Các dũng sĩ nhìn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt khiếp sợ. Ngay cả da thú chân ngắn còn mềm được, vậy thì mấy tấm da thú của bọn họ chắc chắn cũng.....

Mọi người gấp gáp đi tìm da thú của mình, sau khi sờ một cái đều mừng như điên.

Thật sự trở nên mềm rồi!

“Làm, làm sao được vậy??!” Mọi người ngơ ngẩn đứng cạnh da thú, môi run rẩy, kinh ngạc cực kì.

Thế nhưng Bách Nhĩ lại có chút không hài lòng: “Xem ra còn chưa đủ mềm, ta muốn chúng nó mềm hơn cơ. May mà ta đoán trước được nên chuẩn bị thêm cả não”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK