Tấm ảnh trên bia mộ kia, nụ cười của bà tôi vẫn nhân hậu, hiền hoà như trước nay vốn thế.
Tôi và Kiều Ngô cúi chào bà.
Hai chúng tôi ngồi trên đất, tâm tình với bà về những chuyện đã qua.
"Anh thực sự chưa từng mơ thấy bà em sao?"
Tôi kéo tay áo lau ảnh bà, quay đầu hỏi Kiều Ngộ.
Kiều Ngô mím môi, lắc đầu.
"Vậy làm sao anh biết..."
"Bác sĩ Dương nói cho anh biết."
Tôi lặng yên không nói gì.
Bác sĩ Dương là bác sĩ tâm lý của tôi, là một giáo sư đại học, cả ngày nghiên cứu trí nhớ của tôi như nghiên cứu thí nghiệm trên chuột bạch.
Anh ta chính là người đã nghĩ ra phương án trị liệu cho tôi khi ấy.
Tôi nắm lấy một nhúm cỏ dại bên cạnh mộ bà, nhổ lên rồi vứt sang một góc.
Cứ thế, tôi lại nhổ, rồi lại vứt đi.
Sau đó, tôi nghe được Kiều Ngô nói, "Bà nội quả thật đã từng gặp anh rồi."
Tôi lập tức quay đầu lại, "Không phải anh vừa bảo chưa từng mơ thấy bà em sao?”
Kiều Ngô cong môi, “Ý anh là, gặp ngoài đời ấy.”
Tôi không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Kiều Ngộ tiếp tục nói: "Lúc em mới nhập học đại học, bà đã đến Bắc Kinh. Bà đã gặp giáo viên chủ nhiệm lớp 12 của anh để lấy số điện thoại của anh, sau khi em vào trường thì bà đã hẹn gặp anh một lần.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Lúc ấy, gan tôi có lớn đến đâu cũng không nghĩ đến chuyện xin số điện thoại để được gặp anh trực tiếp.
Tôi hơi sốt ruột, cũng hơi tò mò, hỏi: "Vậy bà, bà nói gì với anh?”
"Bà nói em là đàn em ở trường cấp ba của anh, một mình em ở Bắc Kinh, bà không yên tâm, muốn anh giúp đỡ em nhiều hơn một chút.”
Tôi không biết bà đã từng gặp Kiều Ngô để dặn dò như vậy, mắt tôi mờ đi dưới tầng nước mắt.
Lặng yên hồi lâu, không biết phải nói gì, tôi nghẹn ngào:
“Vậy mà anh cũng không giúp đỡ em.”
"Em thật không có lương tâm. Không phải anh đã cho em vào công ty anh còn gì…”
"Em vào công ty anh là vào bằng thực lực nhé!”
Kiều Ngô bật cười, đưa tay xoa đầu tôi, "Ừ, Tiểu Mộng của anh tuyệt lắm.”
Một lát sau, tôi và Kiều Ngô mới rời đi.
Đi ra được vài bước, tôi quay đầu lại, tình cờ lại bắt gặp khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của bà.
Bà mỉm cười với tôi, nụ cười âu yếm, trìu mến như trước nay vốn thế.
Trên đường về, tôi đột nhiên nhớ đến Mạnh Na, trong lòng cứ thấy cấn cấn.
"Đêm đó, sao anh lại để Mạnh Na dìu về?”
Kiều Ngô thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, "Nếu không như thế, liệu anh có thể tìm lại quá khứ cho em được không?”
Bây giờ, anh nói gì cũng sẽ lái thành vì muốn tốt cho tôi.
"Nhưng mà anh ở cùng cô ấy suốt một tiếng rưỡi lận."
"Anh nói chuyện rõ ràng với cô ấy. Năng lực của Mạnh Na rất tốt, quan hệ cũng rộng, mấy năm gần đây cô ấy đã cống hiến cho công ty rất nhiều. Bỏ qua lý do cá nhân thì để cô ấy làm thư ký mãi cũng không ổn.”
Tôi nhớ đến lời của phó tổng giám đốc, trong lòng lại cảm thấy hơi chua xót.
Tôi mím môi không nói gì.
Kiều Ngô nhìn biểu cảm của tôi, cười khẽ: “Dự án này đàm phán xong xuôi, Mạnh Na rất có năng lực. Anh sẽ điều chuyển công tác của cô ấy tới thành phố T để cô ấy được nắm quyền phụ trách dự án này.”
Kiều Ngô làm như vậy, vừa giải quyết vấn đề tình cảm, lại vẫn giữ cho cô ấy sự tôn trọng cần thiết.
Quả nhiên, tư bản chính là tư bản.
Kiều Ngô nắm lấy tay tôi, cọ cọ ngón tay tôi rồi nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà thôi nhỉ?”
Tôi cong môi, mỉm cười, nói: “Ừm, chúng ta về nhà thôi.”
Hết truyện rồi đó mí mắ. =)))