Dự án của công ty tôi yêu cầu phải có cuộc đàm phán với công ty đối tác. Địa điểm đàm phán lại nằm ở thành phố lân cận. Với tình hình dịch bệnh như hiện tại, phải linh hoạt sửa đổi việc di chuyển bằng tàu cao tốc sang một phương án khác. Công ty đã thuê hẳn một chiếc xe, hộ tống riêng chúng tôi đến địa điểm đàm phán.
Công ty còn rất chu đáo, biết đường đi xa xôi nên đã đặt trước khách sạn ở thành phố kia.
Một ngày trước khi khởi hành, Kiều Ngô vùi đầu bận rộn sửa sang lại các giấy tờ cần thiết. Tôi lại giống như đứa trẻ háo hức trước một chuyến du lịch, nhét một đống đồ ăn vặt vào vali.
Kiều Ngô thấy thế thì nói: "Em thực sự đi du xuân đấy à?”
"Đi đường mất hơn năm tiếng lận. Em đem nhiều đồ ăn, đến lúc đó nếu sếp đói bụng… thì cũng đừng hòng xin em.”
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tập hợp theo thời gian đã thống nhất từ trước, lên xe, xuất phát.
Xe công ty tôi thuê rất hiện đại, vị trí phía trước được thiết kế hết sức rộng rãi, hàng đầu tiên còn có một cái bàn nhỏ, đặt một bộ chén trà cùng khăn giấy, vừa nhìn đã thấy VIP.
Nhưng chỗ ngồi phía sau cũng giống mấy loại xe buýt thông thường khác thôi.
Vị trí thoải mái đương nhiên là dành cho mấy vị cấp cao của công ty, tôi theo đồng nghiệp chen chúc phía sau, ngồi ở hàng ghế gần cuối, sát bên cửa sổ.
Trương Viễn lên xe, đứng ở cửa nhìn quanh một hồi.
Có một chị cùng bộ phận tôi thấy thế thì gọi: “Viễn Viễn, chỗ bên cạnh Tiểu Mộng còn trống, cậu vào ngồi cùng cô ấy đi.”
Bộ phận chúng tôi rất nhiều người đã nhìn ra ý tứ của Trương Viễn đối với tôi, luôn cố ý phối hợp để “đẩy thuyền”.
Họ nhiệt tình đến nỗi dường như chỉ cần thuyền chúng tôi ra khơi thì cả công ty sẽ được tăng lương ấy.
Tôi ngại, không thể từ chối thẳng thừng, nhưng Trương Viễn lại là người không biết nhìn mặt đoán ý. Nghe thấy chị đồng nghiệp kia nói thế liền tìm ra ngay chỗ ngồi của tôi, tươi cười tiến đến.
"Chỗ đó có người ngồi rồi.”
Một giọng nam truyền đến, ngăn cản bước chân của Trương Viễn.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Kiều Ngô không biết đã lên xe từ lúc nào, trên người anh mặc âu phục thẳng thớm, hơi cúi người để đầu không đụng vào trần xe.
Mạnh Na đi phía sau anh, nghe anh nói vậy thì cả người như cứng đờ. Cô ấy giật giật khóe miệng, nói: “Kiều tổng, chỗ ngồi của ngài ở đằng trước kia.”
"Để lão Trần ngồi phía trước đi, dạo này hình như phó giám đốc hay bị đau thắt lưng.”
Lão Trần chính là phó tổng giám đốc công ty chúng tôi, năm nay đã 49 tuổi. Có thể coi là người lớn tuổi nhất trong đoàn công tác lần này.
Nói xong, Kiều Ngô bước tới đặt mông ngồi bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói: “Nhân viên này có vẻ rất gầy, tôi ngồi đây cũng tương đối thoải mái.”
Khóe miệng tôi giật giật. Lý do này, hời hợt như thế thì ai mà tin được?
Quả nhiên, Mạnh Na cũng nghe ra cái lý do nói cho có lệ này, hằn học liếc nhìn tôi một cái, quay đầu ngồi xuống bên cạnh lão Trần.
Tôi cảm thấy Mạnh Na rất không ưa tôi rồi đấy.
Thành thật mà nói, tôi cũng mong đợi Kiều Ngộ có thể ngồi bên cạnh tôi.
Nhưng xét theo lý trí, tôi vẫn cảm thấy trước mặt đồng nghiệp, tôi và Kiều Ngô giữ một khoảng cách nhất định thì sẽ hợp lý hơn.
Không phải vì tôi nghĩ cho anh, mà đơn giản là vì cuộc sống chốn công sở của tôi.
Hiện tại tôi và Kiều Ngô chỉ là đối tác, sự tồn tại của tôi chỉ có ý nghĩa giúp anh tránh đi vài cơn ác mộng. Đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết hoàn toàn, chúng tôi vẫn sẽ trở lại trạng thái sinh hoạt như ngày xưa vốn thế.
Bây giờ nếu mọi người đều cảm thấy tôi và Kiều Ngô có quan hệ gì đó không bình thường, vậy đến khi cuộc sống chúng tôi bình ổn trở lại thì phải đối mặt với mọi người thế nào đây?
Nghĩ như vậy, tôi ngồi dịch về phía cửa sổ, cách xa anh một chút. Tôi ôm túi nhỏ đúc đầy đổ ăn vặt, kiên quyết vạch rõ ranh giới với Kiều Ngô.
Kiều Ngô liếc mắt nhìn tôi, lại như đọc được hết tâm tư giấu kín của tôi, anh than: “Anh đói bụng quá.”
Anh đói ư?
Anh đói rồi sao?
Anh đói thì liên quan gì đến tôi?
Tôi không trả lời, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Sau đó, Kiều Ngô nói bằng âm lượng đủ để cả cái xe này nghe rõ mồn một từng chữ từng từ: “Lưu Mộng! Tối qua em mở tủ lạnh lấy socola của anh đấy nhé! Đừng tưởng anh không biết, mau cho anh một viên đi.”
Anh dứt lời, mọi người trên xe đều ngạc nhiên há hốc mồm, có người còn đứng nhổm lên nhìn chúng tôi.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít vào một hơi thật đầy của phó tổng giám đốc.
Cố ý! Chắc chắn là cố ý!
Tôi không ngờ Kiều Ngô còn có thể thâm độc đến như vậy.
Anh cho tôi vào nhà để giúp anh nghỉ ngơi thoải mái là giả, anh trả thù tôi quấy rầy giấc ngủ của anh mới là thật.
Tôi nghiến răng ken két, cầm túi đồ ăn ném vào ngực anh, gằn từng chữ: “Đấy! Của anh tất! Anh ngốn hết luôn đi!”