"Chuyện về bà ngoại của em… Dạo gần đây tôi hay tự hỏi vì sao bà lại phải làm thế.”
Kiều Ngô tựa vào sofa, hai chân vắt chéo, nói với tôi: “Chắc chắn là vì bà lo lắng cho em, muốn chọn một đứa cháu rể tử tế.”
Nghe vậy, lòng tôi thực sự rất chua xót.
Tôi ở với bà từ khi còn rất nhỏ, có thể nói bà là người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Niềm nuối tiếc lớn nhất của bà trước khi qua đời có lẽ là không thể nhìn thấy tôi bước vào lễ đường.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ý của Kiều Ngô chính là lý do khiến anh mất ngủ nhiều đêm chắc chắn có liên quan đến tôi.
"Sếp, em xin lỗi, em thực sự không…”
Không đợi tôi nói xong, Kiều Ngô đã chen ngang: “Em không cần phải xin lỗi. Dù sao tôi cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.”
Gì cơ? Wtf!?
Tôi không hiểu. Anh thì có trách nhiệm gì trong chuyện này được cơ chứ?
Chẳng lẽ, anh cũng thầm mến tôi sao?
Tôi đang rơi vào trầm tư kiểu cổ điển thì lại nghe Kiều Ngô nói: “Ầy, đàn ông xuất sắc như tôi, đến cả người đã mất cũng phải lôi kéo về làm cháu rể cho bằng được. Tôi thực sự cũng rất hổ thẹn vì sự ưu tú đến kiệt xuất của bản thân.”
Anh nói xong, tôi cạn lời không biết nên đáp thế nào cho thoả cái lòng tự luyến ấy, cuối cùng đành giơ ngón cái lên, “Sếp, sếp có thể nghĩ được như vậy, thực sự quá anh minh, quá tinh tường.”
Ừ thì cũng anh minh, cũng tương tình đấy. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu lý do vì sao Kiều Ngô lại bảo tôi dọn đến nhà anh ở.
"Nghĩa là bây giờ chúng ta phải yêu nhau đắm đuối trước mặt bà em. Bà em ở đây, thấy chúng ta quấn quít không rời thì sẽ an tâm, không còn xuất hiện trong mơ nữa.”
Tôi trợn mắt, há hốc mồm, "Nhưng hai chúng ta đâu có hẹn hò đâu.”
Kiều Ngô cụp mắt, day trán nói: “Ý tôi là giả vờ thôi.”
"Sếp định lừa cả bà em à?"
Tôi vừa hỏi thế, cả hai đều bất ngờ đến ngây người.
Thật chẳng đâu vào đâu.
Thấy tôi do dự, Kiều Ngô ngồi bên cạnh cầm bật lửa châm một điếu thuốc rồi nói: "Bà em đã mất vẫn còn phải nghĩ ngợi, nhọc lòng vì chuyện của em. Là cháu gái bà, em cũng phải khiến bà an tâm một chút chứ?”
Hành động thiết thực nhất cho việc giúp bà an tâm, là chuyển tới sống chung với Kiều Ngô.
Nghĩ đến đây, mặt tôi lại bất giác đỏ ửng lên.
Thấy tôi vẫn có vẻ do dự, Kiều Ngô khoanh tay trước ngực, hỏi: "Thế em có cách nào tốt hơn không?”
Không.
Tất nhiên là không.
Kiều Ngô không thấy tôi nói gì thì vỗ tay đánh bộp một cái rồi nói: “Chuyện này quyết định như vậy nhé. Đêm nay em ở lại đi.”
Gương mặt Kiều Ngô lộ vẻ mệt mỏi, có lẽ anh muốn nghỉ ngơi sớm.
Tôi nhanh chóng đáp lời: "Hôm nay không được đâu ạ."
Tôi lắc đầu, "Em còn có rất nhiều đồ ở nhà. Để em về nhà lấy rồi mai…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị Kiều Ngô cắt ngang. "Trong nhà tôi có, đủ để tối nay em dùng.”
Kiều Ngô dẫn tôi đến phòng ngủ dành cho khách.
"Chăn, ga, gối tôi mới mua, em có thể yên tâm ngủ thoải mái. Trong tủ có đồ lót dùng một lần, vài bộ đồ ngủ mới nữa.”
Sau đó, anh lại đẩy cửa phòng vệ sinh bên cạnh ra. Các loại đồ vệ sinh cá nhân đều có đầy đủ, ngay cả mấy cái nhãn mác cũng chưa cắt nữa.
"Mấy thứ này em cứ dùng thoải mái. Còn thiếu gì thì mai tôi cho em nghỉ, về nhà dọn đồ sang.”
Chuyện này… cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?
Mấy thứ này cứ như thể được chuẩn bị từ trước ấy.
Tôi nhìn chằm chằm Kiều Ngô, một ý nghĩ vẩn vơ lại hiện lên: Không lẽ anh đã lên kế hoạch dụ tôi vào ở từ lâu rồi?
Không kìm lòng được, tôi hỏi anh.
Kiều Ngô nghe thế thì như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, “Em hỏi thế là có ý gì? Em cho rằng tôi thích em thật đấy à?”
Ngay cả giọng nói của anh cũng có vài phần bất ổn.
Chẳng giống dáng vẻ điềm tĩnh, nghiêm túc lúc nãy tí nào.
Tôi cũng không ngờ sếp tôi lại có lúc ngại ngùng, xấu hổ như thế.
"Ý em không phải vậy…"
"Vậy thì tốt, bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết chuyện của bà em, biết chưa?”
“Vâng…”
Trông Kiều Ngô có vẻ mệt mỏi, vừa xoay người đi ra ngoài, không biết anh nghĩ gì đột nhiên lại quay đầu nhìn tôi rồi nói: “À, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta ở nhà, em “thiếu đứng đắn” với anh một chút cũng không sao."
"DẠ?"
"Ở công ty thì tế nhị một tí nhé.” Kiều Ngô ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở nhà… càng gần gũi càng tốt, nhé.”
Kiều Ngộ rời đi một lúc lâu rồi tôi mới phản ứng lại. Lời anh vừa nói khiến tôi nhớ lại hành động ma xui quỷ khiến của mình lúc trên xe.
Tôi “Awww” một tiếng rồi ngã sụp xuống giường, lấy chăn che mặt kín mít.
Ôi!! Giá mà anh đừng nói gì.
Mất mặt chết đi được!!
Đêm nay tôi ngủ thế nào đây?