Tôi ôm ảnh bà ngoại, khóc lóc một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ai lại đến phòng tôi vào giờ này cơ chứ?
Tôi bước xuống giường mở cửa, không ngờ lại là Kiều Ngô.
“Sếp, trễ vậy rồi, sao sếp lại tới đây?”
Không phải bây giờ anh nên cùng Mạnh Na mây mưa trăng gió hay sao?
Tôi hơi buồn ngủ, thẳng thừng hỏi một câu: “Nhanh như thế đã xong rồi á?”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt anh tối sầm lại.
Tôi giật mình nhận ra mình vừa nói nhăng nói cuội, vội vàng chữa ngượng: “Ý của em là, sếp tỉnh nhanh vậy sao?”
“Ừ, anh đương nhiên phải khác cái người vô tâm nào đó, thấy bạn trai mình đi cùng một cô gái khác mà vẫn có thể ngủ say khò khò chảy cả nước miếng.”
Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến, tâm tình khó ở trong tôi lại bùng lên, bốc cháy luôn được.
Rõ ràng là anh có lỗi trước kia mà.
"Nếu như sếp không có chuyện gì khác thì mời sếp về phòng, em phải nghỉ ngơi.”
Tôi lạnh lùng muốn đóng cửa, nhưng Kiều Ngô đã lại chặn cửa, hai mắt anh đỏ au như chưa tỉnh rượu, anh ghé tai tôi, gằn từng chữ: “Lưu Mộng, đôi khi anh rất hoài nghi, liệu em có thực sự thích anh hay không?”
Anh nói xong, tôi ngây người, giống như bị điểm huyệt vậy. “Anh nói gì cơ?”
Kiều Ngô nhìn thẳng vào mắt tôi, “Thẳng thắn nói một tiếng thích anh, khó khăn đến vậy à?”
Bí mật vốn nên chôn vùi đột nhiên bị vạch trần, tôi hơi bất ngờ, lùi lại nửa bước, “Là bà em nói cho anh biết à?”
Kiều Ngô vẫn nhìn tôi, chậm rãi lắc đầu, “Cho đến bây giờ, anh thực lòng chưa hề mơ thấy bà em.”
Trái tim tôi bắt đầu đập điên cuồng, ý thức cũng hỗn loạn mơ hồ. Tôi cố đè nén trái tim mình lại. Vừa định hỏi Kiều Ngô làm thế là có ý gì thì anh lại nắm chặt vai tôi, nói: “Tiểu Mộng à, đã ba năm rồi, chúng ta cũng nên làm lành đi thôi.”