"Chúng ta... kết thúc đi."
Khi Lang Phong nói câu này, Châu Kỳ Sâm vừa đẩy cửa phòng y tại khách sạn Duyệt Quốc, thậm chí bọn họ còn chưa nói với nhau câu nào.
Châu Kỳ Sâm dừng chân, cúi đầu nhìn chai rượu vang cầm trong tay. Trước đó Lang Phong gửi tin nhắn hỏi anh có muốn gặp nhau vào tối thứ ba không, với lại y cũng không nói rõ là hẹn đi ăn hay hẹn ngủ với nhau, cho nên anh không ngờ được.
Vài giây sau, anh đã tiêu hóa được sự thật này, ngước mắt lên mỉm cười nhìn Lang Phong, "Vậy uống một ly đã."
Hình như Lang Phong rất thích rượu vang ngọt, đặc biệt là Riesling do Đức sản xuất. Châu Kỳ Sâm chưa từng uống loại rượu này trước khi gặp y, nhưng trước khi đến đây hôm nay, anh đã suy nghĩ và cất công đặt mua ở cửa hàng của một người bạn. Anh nghĩ, giường có thể không lên, cảm mến có thể không thành người yêu, nhưng rượu thì không thể không uống. Từ một góc độ nào đó mà nói, hai năm gần đây anh đã sống một cuộc đời theo chủ nghĩa khoái lạc nhất.
Khi thấy anh cười, Lang Phong quay mặt đi, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ. Y thích nhất là nụ cười của Châu Kỳ Sâm, kiểu nào cũng thích, kín đáo, suồng sã, chòng ghẹo, khó hiểu, hờ hững. Cho nên tại thời điểm này, y đã thốt ra khỏi miệng lời mình đã ấp ủ rất lâu, y không gượng nổi trước nụ cười của anh. Sau một lát, y hỏi: "Anh đồng ý không?"
Châu Kỳ Sâm đi vào bếp lấy dụng cụ mở rượu, cởi áo khoác, mở chai rót ra hai ly rượu, anh và Lang Phong mỗi người một ly. Căn phòng rất yên tĩnh, chất lỏng tinh khiết va chạm vào thành ly, khiến Lang Phong nhớ đến buổi tối lần đầu tiên hai người gặp nhau ở nhà Phương Hạo. Khi ấy, Châu Kỳ Sâm pha cocktail một mình trong quầy bar, y chỉ uống một ly Margaritan đơn giản, nhưng Châu Kỳ Sâm lại cho gấp đôi Tequila vào đó. Thật ra y thấy rồi, cũng uống rồi, nhưng y không vạch trần. Có lẽ bắt đầu từ giây phút đó, y đã quá dung túng cho dục vọng của bản thân cũng như với người đàn ông trước mặt.
Sau khi làm xong tất cả những hành động này, Châu Kỳ Sâm mới nói: "Còn không đồng ý gì nữa, cứ theo ý cậu đi." Anh không níu kéo cũng nằm trong dự đoán của Lang Phong, dù vậy khi thật sự nghe anh nói như thế xong, Lang Phong vẫn cảm thấy khó chịu. Chỉ là đau dài không bằng đau ngắn, y càng khó chịu thì chứng tỏ quyết định này vẫn lý trí nhất, chính xác nhất. Bọn họ gặp nhau sáu, bảy lần; lên giường ba lần, nói ít cũng ít, mà bảo nhiều cũng nhiều. Sau buổi nói chuyện hôm đó, y cũng hiểu còn dây dưa nữa thì vẫn sẽ không có kết quả, hai bên đều chịu tổn thương.
Lúc này Lang Phong mới nhận ly rượu, hai người không đi về phía giường mà ngồi xuống sô pha.
Y lên tiếng, "Anh không hỏi nguyên nhân sao?"
Châu Kỳ Sâm nói: "Cậu không muốn tiếp tục, đây còn chẳng phải nguyên nhân à?"
Lang Phong nhìn vào mắt anh, nói: "Tôi không muốn tiếp tục không phải vì không còn hứng thú, mà là ngược lại."
Châu Kỳ Sâm uống thêm rượu, tác dụng của cồn bốc lên trong nháy mắt, vào lúc như này rồi mà anh vẫn nói đùa được, "Cậu yêu tôi rồi à?" Sau khi nói xong, anh mới nhận ra đùa cợt chuyện này không hay cho lắm, nhưng muộn rồi.
Lang Phong không so đo với anh, vẫn nói tiếp dựa theo kế hoạch của mình, "Chưa thể nói là yêu, nhưng tôi rất thích anh." Y ngẩng đầu lên, tròng mắt đen trong veo chan chứa tình cảm mãnh liệt chẳng giấu giếm. Lang Phong sợ Châu Kỳ Sâm cười, còn Châu Kỳ Sâm thì sợ ánh mắt của y. Bên trong đôi mắt y cất giấu vẻ bình tĩnh bày mưu nghĩ kế, còn có cả sự sắc bén bộc trực.
"Anh cũng nhìn ra rồi, anh cũng có cảm giác đó, bởi vì tôi đang cố gắng thể hiện ra. Nhưng tôi không nhận được tín hiệu tương tự. Không phải nói chúng ta không hòa hợp nhau về mặt thể xác, tôi cảm thấy chúng ta rất ăn nhịp, đây cũng vừa khéo là vấn đề. Tôi muốn nhiều hơn, anh không cho được nhiều hơn, cho nên chúng ta... vẫn nên chấm dứt ở đây thôi. Anh đồng ý thì chúng ta có thể làm bạn tiếp, dù sao hai ta cũng có nhiều bạn chung, không muốn gặp thì sau này vẫn có thể phải gặp." Y nói xong những suy nghĩ trong lòng, sau đó mới quay mặt sang, quan sát phản ứng của Châu Kỳ Sâm.
Nhưng anh ngồi im, có vẻ tương phản so với thói quen bình thường của anh, dường như đang tiêu hóa lời y nói.
Lang Phong đợi rất lâu, đợi hơn một phút lận nhưng Châu Kỳ Sâm vẫn trầm tư. Đến lúc này, kịch bản chuẩn bị sẵn đã được diễn xong, y mới có cơ hội tiêu hóa những gì vừa xảy ra. Châu Kỳ Sâm là người như vậy, anh có thể chú ý tới loại rượu y thích uống, sau đó có lòng mang đến một chai, nhưng khi làm tình thì lại không hề dịu dàng với y, cũng không bộc lộ quá nhiều tâm tư với y. Mọi người nói anh cởi mở, nhưng thật ra anh trái ngược hẳn với từ này. Chính sự thoải mái, tự nhiên trong từng cử chỉ nhỏ ấy lại như từng nhát dao cứa vào trái tim Lang Phong.
Một lát sau, ly rượu vang trong tay Châu Kỳ Sâm đã cạn thấy đáy, anh nâng ly đặt xuống, giơ tay cởi hai cúc trên cùng áo sơ mi của mình.
"Một lần cuối cùng, làm không?" Anh hỏi Lang Phong.
Lang Phong giơ tay túm lấy cổ tay đang gỡ đến cúc thứ ba của anh, cản động tác của anh lại, "Không làm."
Châu Kỳ Sâm nói với y, "Cậu đang kiềm chế ham muốn."
Lần này Lang Phong không nghe theo anh, "Thà thế mới tốt, làm thì khiến cả tôi và anh đều khó chịu."
Châu Kỳ Sâm thấy y khăng khăng thì cài lại cúc áo. Lần nào vào những thời điểm như thế này, Lang Phong cũng thể hiện sự logic và lý trí khác hẳn người thường của mình, kiểu lý trí khiến bản thân anh cảm thấy thua kém. Vốn dĩ anh đã có nhiều tâm sự, định uống thêm một ly nữa, nhưng sau cùng anh vẫn quyết định thôi. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, anh cũng đã nhận được đủ rồi.
Khi ra khỏi khách sạn của Lang Phong, cổ họng anh trào lên dư vị của rượu vang, vừa ngọt vừa chát, giống như tình cảm phức tạp và ngắn ngủi giữa hai người họ.
Thật ra Lang Phong nói ra câu kết thúc không nằm ngoài dự liệu của anh. Ngay từ khi mới bắt đầu, hết thảy mọi thứ phát triển với Lang Phong đều giống như món quà chất lượng có hạn sử dụng mà trời cao ban tặng cho anh, bây giờ đột nhiên kỳ hạn đã đến. Không phải anh không muốn kết thúc mà anh không ngờ nó lại kết thúc nhanh như vậy. Cũng không phải anh không có cảm giác với y. Thế nhưng ngay từ khi bắt đầu, anh đã biết hai người họ không hợp, Lang Phong thích anh có lẽ là vì bị bề ngoài kín đáo sâu sắc của anh thu hút, ít nhiều anh cũng có thể đoán được. Thế nhưng bóc lớp da này đi, sau khi biết rõ được thứ bị che giấu kín đáo, anh cảm thấy y nhất định sẽ đánh mất hứng thú, cũng nhất định sẽ rời bỏ anh.
Lang Phong không kể quá nhiều về gia đình mình, thế nhưng có những chuyện không cần nói ra thì vẫn có thể thấy được. Từ biểu cảm khi nhắc tới Lang Dật, ảnh chụp cả gia đình trong phòng, thi thoảng nhóm chat gia đình trên WhatsApp lại liên tục nhảy ra tin nhắn, đến cả trạng thái của y cũng thể hiện được chút ít. Vài câu nói thôi là anh hiểu, từ vài lần gặp mặt anh cũng cảm nhận được, nếu như dùng một từ định nghĩa quan hệ gia đình của Lang Phong, có lẽ đó là từ "bình đẳng". Chẳng những giữa Lang Phong và Lang Dật mà còn giữa Lang Phong và bố mẹ y, thậm chí có thể suy luận ra giữa cả y và người yêu của y.
Nhưng cả đời này anh không thể viết ra nổi hai chữ ấy, cho dù là với bố mẹ, với Dư Tiêu Viễn hay với Bạch Tử Duật. Anh hoặc là luôn ngước lên ngưỡng mộ, sùng bái, theo đuổi và tìm kiếm; hoặc là cúi đầu xuống nhẫn nại, chịu khinh bỉ và coi thường. Cuộc sống của Lang Phong từ khi sinh ra đã gắn liền với lái tự động, vững vàng đi qua tầng bình lưu, nhưng còn anh... giữa sóng gió tàn ác, anh không thể tự điều chỉnh được góc độ nhìn nhận cuộc sống của bản thân.
Chung quy thì... bọn họ không cùng một kiểu người.
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Tác giả có lời muốn nói:
Từ chương sau sẽ chỉ là Present.