• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆

Sau khi lên chức y tá trưởng, Lâm Hiểu rất ít khi trực đêm, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Cô đang trên đường đến bệnh viện làm việc thì bỗng dưng nhận được tin nhắn WeChat của Châu Kỳ Sâm, chỉ có vài chữ ngắn gọn: Bọn anh ở bên nhau rồi.

Lâm Hiểu cầm điện thoại nhấn mở dòng tin nhắn này xem đi xem lại, trên đường đi làm miệng cứ tủm tỉm cười, cười đến mức hai gò má cứng ngắc lại. Cô hiểu rõ mọi chuyện, dù chẳng cần đối phương kể thì cô vẫn có thể đoán được chắc chắn Châu Kỳ Sâm là người chủ động đi cứu vãn mối quan hệ. Cô tưởng tượng lời tỏ tình qua điện thoại của Châu Kỳ Sâm, hai người ăn nhịp với nhau, lập tức quyết định bên nhau, cảm giác bầu không khí ngọt ngào như sắp tràn ra từ sáu chữ trên màn hình điện thoại bay tới chỗ cô, nghĩ thế nào cô cũng thấy mừng cho anh.

Yêu một người cần dũng khí, yêu người đồng tính càng cần dũng khí hơn, mà dũng khí phi thường ấy có thể khiến bạn vì người ấy mà chống lại cả thế giới. Bình thường mỗi người chỉ có dũng khí mãnh liệt trong thời niên thiếu, trưởng thành rồi ai suy nghĩ nhiều hơn, e ngại cũng nhiều hơn. Nhưng có những người cần dũng khí suốt cả cuộc đời thì mới có thể gặp được người định mệnh của mình. Lại càng có nhiều người có dũng khí nhưng lại không được may mắn như vậy. Dũng khí của Lâm Hiểu đã kéo dài hai mươi lăm năm, kéo dài đến cái ngày cô mua vé tàu hỏa đến Nam Kinh tỏ tình với Hứa Úy Nhiên - người khi ấy vẫn còn trên danh nghĩa là bạn cô. Khi đó cuộc đời cô đang ở giai đoạn tồi tệ nhất, cô cảm thấy dũng khí của mình đã sắp tiêu hao sạch, cô trút ra những tia dũng khí cuối cùng để đánh cược. Cô cược thắng rồi.

Thế nhưng Châu Kỳ Sâm thì lại kéo dài quá lâu. Từ khi chủ động chào tạm biệt một phần sự nghiệp cuộc đời lẫn đối tượng thầm mến tám năm, cho đến khi come out với người nhà, rồi tới sự lựa chọn ở bên Dư Tiêu Viễn, rồi lại đến khi trở lại Bắc Kinh một mình sau khi chia tay, cho tới hôm nay anh đã thổ lộ tâm tình với Lang Phong. Mỗi khi gặp khó khăn, anh chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, đó là tự tạo ra thêm dũng khí cho bản thân. Lâm Hiểu và anh trở thành bạn bè thân thiết, ngoại trừ vì duyên phận của hai người thật sự đã đến, cùng sự xót xa của cô dành cho anh khi anh nằm viện ba năm trước thì còn có nguyên nhân khác. Đó là cô tìm thấy ở Châu Kỳ Sâm một thứ cô không có. Bề ngoài anh cởi mở, bản tính lạc quan, thế nhưng trong xương tủy lại ẩn náu sự mạnh mẽ không gì có thể bẻ gãy được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hiểu chỉ trả lời bằng một câu ngắn gọn: Tốt quá rồi, hôm nào cho em gặp đấy nhé.

Nhưng khi đặt chân vào phòng bệnh của anh, Lâm Hiểu lại sửng sốt. Bởi vì cô và Châu Kỳ Sâm rất thân nhau nên cô đã báo trước cho anh biết tối nay đến ca trực của mình, do vậy cô gõ cửa phòng bệnh hai lần là đẩy cửa tiến vào. Cô nhìn thấy Châu Kỳ Sâm đang cầm máy tính bảng, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, gương mặt y tuấn tú và chính trực, y mặc áo len đen dệt kim và quần jean. Mặc dù y chỉ ngồi trên ghế nhưng cái ghế lại rất gần giường, đầu y gần như dựa lên bả vai Châu Kỳ Sâm, không cần phải nói cũng nhìn ra quan hệ giữa hai người rất thân mật. Đương nhiên Lâm Hiểu biết đây là ai, cô chỉ không ngờ nhanh như thế đã gặp được người thật.

Châu Kỳ Sâm thấy Lâm Hiểu thì cười, vội giới thiệu, "Lâm Hiểu, đây là Lang Phong."

Lang Phong đứng dậy bắt tay với Lâm Hiểu, sau đó nở nụ cười ôn hòa, nói: "Chào cô, bạn của A Sâm phải không? Gọi tôi Evan là được."

Nếu như tính điểm ấn tượng cho lần đầu gặp gỡ, thang điểm tối đa là 100 thì điểm ấn tượng Lâm Hiểu chấm cho Lang Phong phải là 120 điểm.

Ca tối ngày hôm đó, Lâm Hiểu gõ cửa vào phòng bệnh lần thứ hai. Lúc đi vào, trong tay cô cầm một tập tài liệu và một túi nilon. Lang Phong không có ở đây, Châu Kỳ Sâm nói y đã ra ngoài mua bữa tối. Thức ăn của bệnh viện cũng được lắm, nhưng Lang Phong nói muốn ăn gì đó để chúc mừng buổi tối đầu tiên bên nhau. Châu Kỳ Sâm nghĩ thầm em đừng có mua cái loại Soda khó uống như lần trước là được, nhưng anh không nỡ nói ra khỏi miệng——Lang Phong vẫn rất chú trọng việc ăn uống, anh tin tưởng vào nơi y chọn.

Châu Kỳ Sâm định thần nhìn vào thứ trong túi nilon, khó nén được sự kinh ngạc, "Cái này cũng được trả lại sao?" Là ba tấm thép trong cơ thể anh.

"Phế liệu chữa bệnh đấy, anh có cần không? Không cần thì để bọn em xử lý." Lâm Hiểu nói.

"Thôi bỏ đi, cũng đâu phải trẻ con thay răng, giữ lại làm gì." Châu Kỳ Sâm đáp rất trôi chảy, anh không suy nghĩ nhiều gì cả.

Là Lâm Hiểu chủ động nhắc đến, "Đúng là bên trên có một vết nứt. Anh... sao anh lại nghĩ đến chuyện chụp X-quang? Lần khám sức khỏe cuối cùng mới từ một năm trước thôi mà?"

Châu Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói thẳng ra toàn bộ ngọn nguồn, kể cả sự cố nhỏ khi anh và Lang Phong ân ái ở nhà y. Anh và Lâm Hiểu vốn dĩ cũng chẳng có gì phải giấu nhau.

Lâm Hiểu nghe xong thì trợn to mắt, nói: "Nói vậy thì Evan đã cứu anh một mạng đó." Mặc dù tấm thép gãy không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu thật sự xảy ra, dù không phải lúc anh đang làm nhiệm vụ thì vẫn đủ khiến anh chật vật.

Châu Kỳ Sâm cười gật đầu, "Ừ, anh biết mà."

Lâm Hiểu lấy tài liệu trong túi ra, là ghi chép bệnh án của anh trước đây, toàn là phim chụp X-quang kể từ sự cố rơi máy bay của anh.

"Mấy cái này có giữ lại không?"

Châu Kỳ Sâm nhận lấy xem thử, phần lớn đều là khám ở Bệnh viện số 3 Thâm Quyến. Dư Tiêu Viễn bảo anh đi chụp, mỗi lần ba tấm, mỗi tháng một lần, tổng cộng có 38 tấm. Cứ trước ba tấm lại có một trang giấy màu cam, đó là phiếu ghi chú đặc biệt dành cho việc đặt lịch khám tại khoa Chẩn đoán hình ảnh của Bệnh viện số 3. Nét chữ rồng bay phượng múa gần như không thể nào đọc nổi là của Dư Tiêu Viễn.

Khi Châu Kỳ Sâm lật xem, Lâm Hiểu đứng ngay bên cạnh anh nên cũng nhìn thấy. Làm y tá, cô khá quen thuộc với nét chữ của bác sĩ.

Có lẽ khoảng hơn một phút trôi qua, Châu Kỳ Sâm gập bộp bìa tài liệu, trả lại cho Lâm Hiểu, "Không giữ lại."

Lâm Hiểu suy nghĩ, vẫn nói câu: "Làm tốt lắm." Nói xong cô giơ tay lên, ném cả tập phim chụp X-quang lẫn giấy ghi chú của Dư Tiêu Viễn vào thùng rác.

Đêm hôm ấy, Lâm Hiểu nhận được tín hiệu từ phòng bệnh của Châu Kỳ Sâm gọi cô trong ca trực. Khi đó Lâm Hiểu bị dọa sợ hết hồn, bởi vì dù ba năm trước anh bị thương nặng đến như vậy, đau đến mức toàn thân vã mồ hôi lạnh, ngủ không được yên giấc thì anh cũng rất ít khi chủ động gọi cô. Không chỉ cô, những y tá khác đều cảm thấy Châu Kỳ Sâm là bệnh nhân khiến họ bớt lo nhất, không chỉ ít chuyện, ít kêu đau, ít than khổ mà anh còn có thể trêu ngược lại các cô, kiểm tra phòng anh xong là tâm tình cả ngày của mọi người đều tốt. Cho nên đêm hôm khuya khoắt chợt nhận được yêu cầu từ anh, Lâm Hiểu lập tức đứng phắt dậy. Cô sợ anh xảy ra phản ứng nào đó nghiêm trọng sau phẫu thuật.

Thế nhưng khi vội vã vào phòng bệnh, cô nhìn thấy một chiếc đèn bàn đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ, Châu Kỳ Sâm vẫn ngồi trên giường, biểu cảm hay thần thái của anh đều không có gì bất thường. Nhưng bên cạnh anh, Lang Phong dựa vào ghế và tường ngủ thiếp đi, tư thế ngủ thoạt nhìn không được thoải mái.

Châu Kỳ Sâm khẽ giọng nhờ Lâm Hiểu giúp anh đắp chăn cho Lang Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK