• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆

Vài ngày sau đó, Châu Kỳ Sâm trải qua cuộc sống ngày và đêm đảo lộn. Lang Phong cũng phải điều chỉnh lại giờ giấc, y toàn tán dóc với anh đến nửa đêm. Buổi tối đầu tiên, Lang Phong nằm ở bệnh viện một đêm cùng anh. Sáng hôm sau, y vốn định ở lại thêm, nhưng Châu Kỳ Sâm nhờ cô y tá Tiểu Từ giúp đỡ, cương quyết mời y về. Anh cũng rất biết cách làm khó dễ, Lang Phong có một cái tật đó là quá lịch sự trước mặt người ngoài, anh tự mình khuyên thì sẽ không có tác dụng, nhưng nếu là một nhân viên y tế mà Lang Phong không quen biết gì mở lời, 80-90% là y sẽ đồng ý.

Tiểu Từ cũng rất thông minh, không cần Châu Kỳ Sâm nói rõ thì cô vẫn hiểu anh đang thương anh đẹp trai kia đã 48 tiếng mà vẫn chưa về nhà. Vậy nên đối mặt với Lang Phong cứ khăng khăng đòi ở lại phòng bệnh, Tiểu Từ hắng giọng, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nói với y, "Anh cứ ở đây mãi thì không được đâu, bệnh nhân cũng cần thời gian nghỉ ngơi chứ ạ, trước đó anh Châu đã không ngủ chút nào rồi, bác sĩ mà biết lại nói anh ấy đấy."

Khi đó Lang Phong ồ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn xách áo về nhà ngủ. Châu Kỳ Sâm phớ lớ, còn đang mừng thầm vì anh đã bắt được hai mạch Nhâm Đốc của đối phương, kết quả còn chưa mừng được bao lâu, anh lại nhận được tin nhắn WeChat của Lang Phong: Em quấy rầy anh nghỉ ngơi sao?

Sau đó lại có thêm một tin nữa: Vậy mai em lại đến được không?

Châu Kỳ Sâm mới đột nhiên nhận ra, Lang Phong tưởng là thật. Anh vội vàng gọi điện cho y để xóa bỏ hiểu lầm, "Không phải đâu, chỉ là anh xót em hai ngày liền không được ngủ trên giường, ngủ ở đây thì sao thoải mái được chứ. Em muốn đến thì ngủ một giấc đi rồi hẵng tới, em không đến anh còn ngại chán đây này."

Lang Phong nghe thấy câu này thì mới yên tâm, y cũng không bận tâm nếu là hiểu lầm thật, thoải mái nói sáng mai mình lại tới nữa.

Tối ngày hôm ấy, y lại gọi điện thoại cho em gái Lang Dật, hỏi cô phục hồi thế nào rồi. Y lại không tránh được bị Lang Dật hỏi tới chuyện đối tượng hẹn hò, bây giờ bố mẹ không ở bên cạnh, Lang Dật dùng tiếng Anh tí tởn hóng hớt đủ thứ chuyện từ anh trai. Lang Phong cũng không giấu giếm, kể hết cho cô nghe quá trình từ khi quen nhau cho đến khi tìm hiểu, sau đó y cũng kể luôn cả chuyện Châu Kỳ Sâm đang nằm viện, dù sao hai hôm trước y cũng bỏ Lang Dật ở bệnh viện này để bay đến một bệnh viện khác. Lang Dật cười y thấy sắc quên ruột thịt, thế nhưng Lang Phong lại không hùa theo cô, còn nghiêm túc nói với cô rằng: Anh xin lỗi vì chỉ ở bên em hai ngày trong kỳ nghỉ một tuần, thế nhưng em có anh, có bố mẹ và cả Daniel; còn anh ấy chỉ có anh thôi.

Câu này của y khiến Lang Dật trở nên im lặng. Sau khi im lặng, cô thu lại câu nói đùa trước đó, nhẹ nhàng nói: Evan, tối hôm nay em cũng sẽ cầu nguyện vì hai anh.

Có lẽ lời cầu nguyện của Lang Dật đã được nghe thấy rồi. Một tuần sau phẫu thuật, Châu Kỳ Sâm thông qua tất cả mục kiểm tra, thuận lợi ra viện. Lang Phong xin nghỉ một tuần vì tình hình khẩn cấp trong nhà, sau đó lại xin nghỉ thêm một tuần nữa do có việc riêng, y vẫn luôn ở Bắc Kinh cùng anh. Lần đầu tiên y theo Châu Kỳ Sâm về nhà anh——Nhà anh không lớn, là một căn hộ quy củ một người sống, phòng khách hơi bừa bãi, đồ đạc rất ít, phòng ngủ lại có vẻ cao cấp hơn, đặt một chiếc giường đôi cực rộng.

Trong tuần đầu tiên, về cơ bản anh vẫn cần nằm trên giường, Lang Phong giúp anh dọn dẹp phòng ốc, hai người ở nhà Châu Kỳ Sâm gọi thức ăn ngoài, cùng nhau xem phim, còn tán dóc uống rượu với nhau. Bây giờ Châu Kỳ Sâm đã có thể uống chút rượu. Chạng vạng, anh sẽ mở cửa sổ ra, đứng bên cửa châm một điếu thuốc rồi thong thả hút. Mỗi lần như thế này, anh luôn để bộ não của mình được trống rỗng, nhắc nhớ bản thân rằng bất cứ chuyện gì cũng đều cần vừa phải thôi——Cho dù là thuốc lá, rượu hay tình dục, và cả Lang Phong nữa.

Từng giây từng phút mỗi ngày qua, hai người đều kè kè bên nhau, số lần cọ xát đến tóe lửa đếm không hết, nhưng ngại việc nghiêm túc tuân theo lời dặn dò của bác sĩ, Lang Phong không dám để anh cử động quá mạnh, hai người chỉ có thể dùng tay vội vã giải quyết. Dù là như vậy, bầu không khí cũng dâm dục đến cực điểm. Lang Phong cởi hết cúc áo của anh, tay dính gel bôi trơn, nằm nghiêng tuốt dương v*t của hai người, răng y mút lấy cổ anh, chậm rãi day cắn da thịt nơi đó, thi thoảng y còn xoa nắn lưng và ngực anh. Vành tai và tóc mai của hai người vấn vít vào nhau, Lang Phong vừa mới cắt tóc, những sợi tóc dày và cứng cứ cọ vào má khiến anh ngứa ngáy. Hai người khẽ giọng tâm tình với nhau, đa phần là Châu Kỳ Sâm ghẹo y, Lang Phong chỉ đáp lại rất ngắn gọn. Cụ thể là nói gì thì đầu óc anh trống rỗng, anh cũng không nhớ rõ nữa. Anh chỉ nhớ rõ mùi hương kem dưỡng sau khi cạo dâu của đối phương, hơi thở của y rất ấm áp, sau đó anh run rẩy xuất tinh khi được mùi hương này bao trùm xunh quanh.

Dư vị lên đỉnh qua rồi thì sẽ tới khoảnh khắc vô cùng thân mật, Châu Kỳ Sâm không lạ lẫm gì cảm giác lên đỉnh, nhưng anh lại rất xa lạ với sự dịu dàng thân mật sau đó. Lang Phong sẽ gác đầu lên vai anh, tay đặt bên hông anh, chậm rãi vuốt ve da anh. Một lát sau, ngón tay y lại chuyển sang bắp đùi anh, sau đó Châu Kỳ Sâm lại bị y kích thích nổi lên ham muốn, do đang dưỡng thương nên hai người không tiện thả ga hết mức.

Bọn họ nhớ lại buổi tối ngày đầu tiên quen nhau, Châu Kỳ Sâm hỏi y rằng có phải đã chấm anh ngay từ lần gặp đầu tiên không, Lang Phong nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói——Đúng là y bị thu hút, thế nhưng thứ khiến y chú ý hơn cả vẫn là khí chất của anh, cảm giác ấy rất khó nói. Y lại bổ sung thêm một câu, hơn nữa sau buổi tối ngày hôm ấy, chúng ta đều không hôn nhau, vậy nên em luôn nhớ lại ngày hôm đó.

Châu Kỳ Sâm nghiêng đầu, vuốt ve tai và sườn mặt y, hôn y một cái, "Tiếp viện cho em trước, phần còn lại ghi nợ."

Lang Phong cũng xoay đầu sang, đôi mắt có hồn nhìn thẳng vào anh. Một lát sau, y mới nói: "Chẳng qua tối hôm ấy, anh có nói một câu mà em thấy không đúng, anh nói em 'khuôn sáo cứng nhắc'. Em còn cảm thấy ngược lại, tín ngưỡng khiến em tự do, nó không phải sự ràng buộc, có thứ này rồi em làm gì cũng đều rất chân thực."

Châu Kỳ Sâm gật đầu, tiếp đó anh nghe thấy Lang Phong nói: "Sau này mỗi khi trước chuyến bay, em sẽ nghĩ tới anh, sẽ luôn cầu nguyện cho anh, chúc chuyến bay của anh và em đều thuận lợi, như vậy em sẽ rất yên tâm."

Châu Kỳ Sâm đáp ừ, lòng hiếu kỳ khiến anh đột nhiên đặt câu hỏi: "Em cầu nguyện thế nào vậy?"

"Anh chỉ cần nói 'Dear God', sau đó nói điều anh nghĩ... Chỉ cần anh thành tâm, chỉ cần mục đích không đơn thuần vì bản thân mình thì đều được." Lang Phong nhìn anh, nói: "Thật ra anh cũng làm được mà."

Châu Kỳ Sâm nghe hiểu ý Lang Phong, nhưng anh lại cảm thấy có phần không thật, cười nói: "Thượng Đế không nhận ra anh là ai đâu." Anh tự nhận mình là người theo trường phái thực tế, nếu như cầu nguyện có tác dụng thì sự đau khổ mười mấy năm qua trong cuộc đời anh đều trở nên công cốc.

Nhưng bây giờ Lang Phong rất nghiêm túc, giọng y trầm tĩnh, y dán bên tai anh nói rành rọt, "Ông trời biết đó, trời cao biết tất cả mọi chuyện."

Như người ta hay nói, Châu Kỳ Sâm là người có hốc mắt sâu, chỉ một câu nói bình thường nhưng lại khiến cổ họng anh tắc nghẹn. Sau này anh mới hiểu, cảm xúc anh trải qua khi ấy có thể khái quát bằng một câu "lay động linh hồn". Giống như anh một thân một mình xông xáo ba mươi hai năm qua, rồi bỗng dưng đến một ngày, có một âm thanh nói cho anh biết——Mọi cơn sóng dữ, mọi câu chuyện, mọi vất vả, mọi nguyên nhân, diễn biến và kết quả mà bạn đã trải qua, mọi lý do hai người yêu nhau đều đã được chứng kiến, ngài biết cả đấy.

Anh không biết dáng dấp của Thượng Đế ra sao, thế nhưng khi nhắm mắt tối hôm ấy, anh đã từ từ xoay người lại trong phạm vi hoạt động mà bác sĩ cho phép, vững vàng ôm chặt lấy bả vai Lang Phong từ phía sau.

Vài ngày nữa lại trôi qua, anh đã có thể chậm rãi xuống giường đi lại như bình thường, nhưng vẫn không thể vận động mạnh. Anh cũng nghĩ đến chuyện Lang Phong nợ anh bốn lần, nhưng giờ đâu thể thực hiện được. Cho nên hôm đó sau khi tắm xong, Lang Phong nói với anh hãy thử cách khác xem sao, tiếp đó y mở tủ tìm được một cái gậy rung được cất trong phòng ngủ của Châu Kỳ Sâm. Y dùng ngón tay và lưỡi nới rộng cho anh rồi nhét gậy rung vào cửa sau của anh, điều chỉnh tốc độ trung bình, bước tiếp theo y cúi đầu xuống mút lấy dương v*t đang cương của anh. Cái gậy rung này đúng là của Châu Kỳ Sâm, nhưng từ trước tới nay anh chưa dùng trên người mình bao giờ. Tình hình hiện tại hoàn toàn là kết quả của việc Lang Phong dùng vẻ mặt nghiêm túc dụ dỗ ép anh.

Châu Kỳ Sâm cũng tự nhận bản thân giàu kinh nghiệm, trừ khi trói anh lại ba tháng không cho phép anh làm tình, nếu không hai chữ "bắn nhanh" hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến anh. Nhưng vào giây phút Lang Phong cúi đầu xuống ngậm dương v*t đã cương hẳn của anh, cả người anh mềm nhũn, anh không thể chịu được mà thúc thẳng vào cổ họng y. Anh dỗ Lang Phong, nói y khó chịu thì phải nhả ra ngay, nhưng Lang Phong không từ chối mà chỉ chuyên tâm mút vào nhả ra, đôi mắt vẫn luôn ngước lên nhìn anh. Chỉ cảnh tượng này thôi đã khiến Châu Kỳ Sâm không chịu nổi, lại thêm gậy rung đang không ngừng ma sát vào điểm G của anh, anh không trụ được nổi năm phút. Sau khi lên đỉnh, cơ thể anh như thể bị xách ra khỏi nước, ngoại trừ câu "Đệt mợ" thì anh không thốt lên được câu nào nữa.

Lang Phong nhìn anh, dương v*t trong quần y đang căng trướng rất nhức nhối, bấy giờ y mới cởi quần mình ra. Châu Kỳ Sâm bảo y bôi gel bôi trơn vào, anh sẽ dùng chân tuốt cho y bắn ra, Lang Phong nói chỉ cần không đâm vào rút ra là được, y sợ anh vận động mạnh. Cho dù vào những lúc như này rồi, y vẫn luôn giữ chừng mực và nguyên tắc. Sau đó Châu Kỳ Sâm nói để anh thổi kèn cho y, vì thế anh nằm xuống rồi bảo Lang Phong đứng ở đầu giường, anh ngẩng đầu lên bú sâu cho y. Ban đầu Lang Phong chỉ chọc vào rất nông, là Châu Kỳ Sâm dùng tay đẩy dương v*t của y vào sâu cổ họng mình. Tư thế này trông có chút cưỡng chế, Lang Phong đứng, chịch vào miệng anh giống như một công cụ phát tiết tình dục, còn anh nằm yên mặc y chi phối, sức lực quá chênh lệch. Nếu là trước đây, anh sẽ không đề nghị làm như vậy——Tư thế này anh cũng từng thử rồi, nhưng lần nào anh cũng ở phía trên. Nhưng hôm nay làm cùng Lang Phong, anh lại vì y mà phá lệ. Nhìn thấy anh rỉ ra nước mắt sinh lý do bị thúc vào rút ra nhiều lần, yết hầu lăn lên lăn xuống làm động tác cố gắng nuốt lấy, đã mấy lần Lang Phong định dừng lại, rút dương v*t của mình ra để anh nói chuyện, y muốn hỏi han anh. Nhưng Châu Kỳ Sâm lại chủ động nói: "Em đừng có dừng, nếu cần dừng thì anh sẽ nói cho em biết." Anh vẫn ưa thích những trận làm tình ồ ập như vũ bão. Anh không dịu dàng với Lang Phong, lại càng không dịu dàng với bản thân mình.

Cuối cùng Lang Phong một tay nắm cằm anh, một tay nắm cổ anh, y thúc dương v*t vào sâu cổ họng anh, sau đó hiếm khi thấy y chửi tục một tiếng rồi bắn ra. Khoái cảm tràn tới quá nhanh, y rút ra muộn quá nên một nửa tinh dịch bắn ra đều phun thẳng vào trong miệng Châu Kỳ Sâm, nửa còn lại bắn lên mũi và mắt anh.

Giọng Châu Kỳ Sâm khàn khàn, một tiếng cười nghèn nghẹt bật ra khỏi cổ họng anh, sau đó anh mở mắt ra nhìn Lang Phong. Cuối cùng vẫn là Lang Phong lấy khăn mặt, quỳ xuống mép giường nói: "Nhắm mắt lại nào."

Châu Kỳ Sâm nghe lời y nhắm mắt lại, sau đó chiếc khăn mặt ẩm được áp lên mặt anh. Lang Phong tỉ mỉ lau mắt, mũi và cả gò má cho anh nữa. Sau khi lau xong, y cúi đầu xuống hôn lên môi anh.

"Cảm ơn anh." Lang Phong ghé vào tai anh khẽ nói.

Châu Kỳ Sâm không lên tiếng——Anh phát hiện ra dù có dùng khăn mặt lau như thế nào đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể lau khô được khóe mắt ẩm ướt của anh. Anh coi như đây là cảm giác đa sầu đa cảm sau khi quan hệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK