• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆

Sau cuộc làm tình ngày hôm đó, lòng Châu Kỳ Sâm cũng rất rối bời, có thể nói là không chào mà đi, anh bị vướng bởi phép lịch sự cơ bản nên mới để lại mẩu giấy, giải thích cho y rằng mình bị lệch múi giờ——Lấy cái cớ này cũng hơi vụng về, lừa người khác còn được chứ chắc gì đã lừa được Lang Phong.

Chuyện làm tình với người lạ, Châu Kỳ Sâm biết mình thành thạo hơn Lang Phong nhiều. Dục vọng là dục vọng, mỗi lần anh có thể ngủ với những người khác nhau, nhưng anh chỉ yêu duy nhất một người suốt tám năm, còn chưa từng nắm tay hay hôn người ấy, tất cả mọi thứ đều chôn giấu trong lòng. Sau năm hai mươi lăm tuổi, chỉ khi được nghỉ phép về nhà anh mới có thể tìm người giải trừ dục vọng, phụ thuộc vào khoảng thời gian anh phải kiềm chế. Dựa theo kinh nghiệm của mình, anh là người phân chia rạch ròi giữa tình yêu và tình dục. Cho dù sau khi rời khỏi quân đội, chuyển sang hàng không dân dụng, có thể tự do kiểm soát thời gian và tinh lực của bản thân, anh vẫn không thể hoàn toàn thoát ly khỏi tư tưởng này, ngoại trừ mối tình không có kết quả với một người ở Thâm Quyến ra, bẵng đi hơn hai năm, anh chưa yêu ai khác.

Nhưng anh và Lang Phong lại không phải người lạ. Lang Phong dẫn anh đi hẹn hò quang minh chính đại ở bên ngoài, bước tiến triển tới ngày hôm nay của hai người họ, có thể nói là trên mức bạn giường rồi. Anh cũng nhìn ra đường lối của Lang Phong, hẹn hò, tìm hiểu cảm xúc của nhau, sau khi tìm hiểu mà thấy phù hợp thì lên giường, tìm hiểu về cơ thể nhau, sau đó ở bên nhau, củng cố tình yêu. Lang Phong là người rất chú trọng trật tự, về mặt tình cảm hai người vẫn chưa tiến xa đến mức đó, cho nên thật ra ngày hôm ấy không hẳn y muốn đưa anh về, những điều này Châu Kỳ Sâm có thể nhìn ra được. Thế nhưng vào thời khắc sau cùng, y đã buông lỏng phòng tuyến, không chỉ đưa anh về nhà mà còn để anh chịch mình.

Thế nhưng người buông lỏng phòng tuyến không chỉ có Lang Phong. Y là buông lỏng phòng tuyến cơ thể, khi tình cảm còn chưa đến nơi đến chốn, y đã cởi bỏ quần áo. Nhưng Châu Kỳ Sâm là buông lỏng phòng tuyến cảm xúc. Quần áo cởi ra còn có thể mặc lại được, có làm hay không cũng chỉ là một chữ. Nhưng một khi lớp phòng bị cho sự rung động bị gỡ xuống thì không thể giả vờ được nữa. Cho dù là khi đang làm tình hay là sau đó, anh đều cảm giác mình bị bắt thóp, tất cả điểm yếu đều bị phơi bày, đây không chỉ là vấn đề về tư thế. Mấy lần sau, Châu Kỳ Sâm đều cảm thấy ánh mắt Lang Phong nhìn mình rất khác thường.

Một ngày sau hôm anh không chào mà đi, Lang Phong gửi tin nhắn WeChat cho anh, hỏi: Chuyến bay hôm nay của anh thế nào?

Hôm đó đúng là Châu Kỳ Sâm có chuyến bay, khi hạ cánh anh mới đọc được, mấy tiếng sau anh mới trả lời y, nói là thời tiết rất tốt, bay vẫn ổn vân vân và mây mây, nói chung nội dung cũng chẳng có gì. Anh cũng không đành lòng cho Lang Phong ăn bơ.

Bọn họ câu được câu chăng trò chuyện, vốn tưởng rằng chuyện không chào mà đi cứ thế trôi qua, nhưng một ngày sau, vào đêm anh dẫn theo Phương Hạo bay đến Thượng Hải, anh lại nhận được điện thoại của Lang Phong.

Đó là lần đầu tiên khi không có chuyện gì mà Lang Phong lại gọi cho anh, trước đó hai người chỉ gọi nhau khi có mục đích rõ ràng, hoặc là báo đến muộn vài phút vào ngày hẹn, hoặc là có việc gì khác.

"Hôm đó sau khi anh đi, tôi hơi không yên tâm, sau đó... anh không sao chứ? Tôi sợ cú ngã đó mạnh quá, chẳng phải trước đó anh từng phẫu thuật sao?" Giọng Lang Phong rất vang dội, từ trước đến nay y không phải người vòng vèo, về mặt thái độ thì mềm mỏng, nhưng mỗi khi nói chuyện thì y luôn đi thẳng vào vấn đề.

"Không sao, mấy hôm là khỏe rồi. Cảm ơn cậu đã quan tâm." Châu Kỳ Sâm thấy y vẫn còn băn khoăn chuyện này thì lòng rất ấm áp, đương nhiên anh sẽ không từ chối ý tốt của y. Thật ra anh cũng biết, Lang Phong không chỉ để tâm chuyện anh ngã mà còn cả vụ anh để lại giấy, không chào mà đi.

Lang Phong thấy anh nói không sao thì cũng không tiện truy hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Mỗi người một lần, lần sau đến lượt anh, được rồi." Y không phải người thường xuyên nói những lời này, giọng điệu bây giờ của y nghe như thể có ý "Tôi sẽ bù đắp cho anh", Châu Kỳ Sâm nghe cũng cảm thấy mềm lòng. Vốn dĩ anh đâu có trách móc gì, lòng anh vốn chỉ để tâm sự thất thố của bản thân chứ không phải chuyện Lang Phong vượt quá giới hạn.

"Cậu ở Bắc Kinh à?" Châu Kỳ Sâm hỏi y.

"Ừ, tôi vẫn còn ở đây." Lang Phong hơi dừng lại mới nói tiếp, "Chiều mai mới đi, anh muốn qua cũng được, chúng ta... xem phim trò chuyện." Châu Kỳ Sâm nghe y nói, thật ra cảm thấy rất dễ chịu, Lang Phong gọi điện cho anh nói để cho anh chịch y, dù đang ở Thượng Hải thì anh vẫn có thể bay qua được——Đương nhiên, nếu như anh không có nhiệm vụ bay mới.

"Ài, tôi đang ở Thượng Hải." Châu Kỳ Sâm nói: "Sau đó bay sang Singapore, rồi quay về Thượng Hải, rồi mới về Bắc Kinh." Thời gian của hai người quả thật không khớp.

"Đây coi như là bốn chặng đúng không?" Lang Phong ở bên kia hỏi.

"Coi như thế đi, mấy tuần gần đây bận không chịu nổi, sắp đến Tết rồi, đúng đợt cao điểm." Châu Kỳ Sâm cũng có phần thoái thác, chỉ là điều anh nói cũng đúng là sự thật.

Lang Phong nghe có hơi thất vọng, y chỉ ừm một tiếng rồi hỏi: "Tuần sau thì sao?"

Châu Kỳ Sâm nói: "Cậu gửi lại lịch trình đi, tôi xem thử."

Lang Phong bảo được, sau đó lại bảo anh: "Vậy anh đón Tết âm lịch thế nào?"

Châu Kỳ Sâm im lặng một lát rồi nói: "Thì... đón kiểu gì chả được. Nhìn lịch trình năm nay thì khả năng đón Tết ở Singapore rồi." Cũng không biết sao, hai người cứ tán dóc mấy chủ đề anh không muốn nhắc tới, hoặc là quá khứ ở quân đội, hoặc là vết sẹo phẫu thuật sau lưng, hoặc là quan hệ với người nhà. Nhưng anh cũng không muốn tỏ vẻ quá lạnh lùng, chỉ lái sang chuyện khác, "Cậu đón Tết kiểu gì?" Anh vừa hỏi xong thì tự dưng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, nếu như người nhà của Lang Phong không ở trong nước, anh lại trùng hợp ở Bắc Kinh, liệu có phải hai người... có thể gặp nhau không?

Thế nhưng Lang Phong nói: "Đến Tết âm lịch tôi về Hà Lan, chắc là mẹ tôi làm một bữa thật ngon, cũng coi như là đón Tết. Ivy không có ở nhà, nhà chúng tôi vẫn thường đông người hơn vào dịp Giáng sinh."

Châu Kỳ Sâm lại nói thêm với y vài chuyện thường ngày rồi đến cả dư chấn vụ va chạm máy bay ở Phổ Đông. Anh và Lang Phong, một người lái Airbus 330, một người lái 320. Lang Phong hỏi nếu như anh là cơ trưởng phương Nam (China Southern Airlines) thì khi phát hiện ra một con 330 di chuyển ngang qua chính giữa đường băng, anh có lựa chọn cất cánh không. Phản ứng đầu tiên của Châu Kỳ Sâm là không, anh sẽ lao thẳng ra khỏi đường băng gặm cỏ——Thế nhưng anh cũng nói, chúng ta đều biết được toàn bộ quá trình của sự cố nên đã có thành kiến từ trước rồi. Phải tới khi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, lựa chọn như thế nào cũng khó, đều là quyết định được đưa ra trong tích tắc.

Tán dóc về công việc vẫn dễ hơn tán dóc về sinh hoạt, bọn họ nói qua nói lại cũng được mười lăm phút. Cuối cùng Châu Kỳ Sâm nhìn màn hình điện thoại, Lang Phong đã gửi lịch trình tuần sau sang cho anh. Anh nói lát nữa sẽ nhắn lại cho y ngày rảnh của mình rồi mới cúp điện thoại.

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Tác giả có lời muốn nói:

Tương ứng với tình tiết chương 54 bộ "Đáp xuống từ độ cao 10.000 mét".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK