Ngày ấy, cô vừa mới bước chân vào cửa nhà thì đã bị y tá trưởng gọi điện tới bảo quay về trực. Cô là y tá của bệnh viện 201, bình thường bệnh viện hải quân cũng ít việc, cơ bản thành phần vào viện hoặc là người đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, hoặc là quân nhân đã giải ngũ tới khám. Thế nhưng trong nhóm người cô chịu trách nhiệm, có hai ông lính già đang trong tình trạng nguy cấp, cô liên tục phải tăng ca, hôm nào cũng về nhà rất muộn. Vốn dĩ cô làm tình nguyện viên hàng tuần tại đường dây nóng khủng hoảng tâm lý(*) ở Bắc Kinh, thế nhưng cường độ công việc chính quá cao nên cô chỉ có thể sắp xếp được ca làm việc vào ban đêm. Sau mấy ngày, đến cả cô giáo Hứa Úy Nhiên cũng kín đáo phê bình.
(*) Là dịch vụ tư vấn qua điện thoại hoặc trực tuyến nhằm hỗ trợ những người đang gặp khó khăn về mặt tinh thần hoặc có ý định tự tử. Dịch vụ này xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1953 khi mục sư Chad Varah thành lập Hội Samaritans tại Anh Quốc để hỗ trợ những người gặp khó khăn về mặt tinh thần và có ý định tự tử.
Hứa Úy Nhiên là bạn gái cô, hoặc phải nói là bạn đời của cô. Hai người đã bên nhau bảy năm, sống chung hơn bốn năm. Gần đây cả hai không ngừng cãi cọ đủ chuyện lớn chuyện nhỏ, sợ là đến giai đoạn thất niên chi dương(*). Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cô vô cùng sốt ruột.
(*) Thất niên chi dương (七年之痒): Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Thế nhưng y tá trưởng nói qua điện thoại rằng, máy bay trực thăng đưa tới một phi công hải quân nhảy dù gãy tám cái xương, cần luân phiên trông coi 24/24, bọn họ thật sự đang thiếu nhân sự. Lâm Hiểu chỉ đành phải quay về.
Khi vừa mới vào phòng bệnh, Lâm Hiểu đẩy một cánh cửa ra thì nhìn thấy Châu Kỳ Sâm toàn thân băng bó y chang xác ướp, thuốc gây mê vẫn còn nên anh vẫn đang hôn mê. Cô cuống lên phi ra trước cửa sổ ở bên ngoài. Lâm Hiểu là một người giàu lòng nhân ái, cô nhìn Châu Kỳ Sâm mà thấy... anh thật sự quá thê thảm.
Thế nhưng câu đầu tiên mà anh phi công nằm trên giường kia mở miệng nói lại chọc Lâm Hiểu bật cười.
Anh nói: "Cô học Toán giỏi không? Kiểm tra hộ tôi xem tay chân còn đủ không."
Lâm Hiểu cười nói: "Không sao cả, vẫn đủ. Cuộc phẫu thuật rất thành công, anh đừng lo, nằm phục hồi là được." Cô mở máy tính xem phim chụp của người đàn ông này, gãy tám cái xương thì nói cũng hơi quá, thực tế chỉ gãy năm phần xương là xương sống, xương đòn, xương sườn, xương đùi và xương vai, thêm phần xương hông bị bong gân nặng. Xương sống và xương đòn khá nghiêm trọng, bên trong đều phải cấy đinh thép, may mà không tổn thương đến thần kinh.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Anh cố gắng quay đầu sang, hỏi cô, "Cô tên gì?"
"Lâm Hiểu." Cô nói: "Anh thì sao?"
"Châu Kỳ Sâm." Xác ướp kia nói: "Tình huống đặc thù, không bắt tay được."
Lâm Hiểu không kìm được vươn tay ra vỗ nhẹ lên vai Châu Kỳ Sâm. Châu Kỳ Sâm quay mặt sang nhìn cô, bấy giờ cô mới nhận ra như vậy không hay cho lắm, bèn nhanh rút tay về.
Khoảnh khắc đó, có lẽ do thuốc mê chưa hết tác dụng sau phẫu thuật, Châu Kỳ Sâm cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng như thể đã trút bỏ được hết mọi chuyện.
"Đừng sợ, tôi không thích phụ nữ." Anh cười nói.
Lâm Hiểu cũng cười, cô túm mái tóc ngắn đen nhánh, khẽ giọng nói: "Không sao, tôi cũng không thích đàn ông."
Ba buổi tối đầu tiên sau cuộc phẫu thuật, Lâm Hiểu tận mắt chứng kiến anh đau đớn đến ngủ không yên giấc suốt cả đêm, mặc dù vẫn luôn truyền dịch, bên trong có thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm, thế nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới khả năng vận động của mình, anh không muốn tăng liều lượng thuốc giảm đau và thuốc an thần. Lâm Hiểu bê ghế sang ngồi cạnh anh, thấy mồ hôi rịn ra trên má trên lưng anh, sáng nào ga giường được thay cũng trong tình trạng ướt đẫm mồ hôi. Trước đây cô từng chăm sóc cho một cô gái trẻ bị gãy khuỷu tay, buổi tối đầu tiên sau cuộc phẫu thuật, cô gái kia đau đớn khóc òa lên. Cô gái ấy bị gãy một cái xương, còn Châu Kỳ Sâm thì gấp năm, sáu lần cô ấy. Hơn nữa, anh không chỉ bị gãy nhiều xương mà còn liên quan đến xương sống, trong hai tuần lễ hoàn toàn không thể động đậy được. Lâm Hiểu thật sự rất xót anh, còn mang máy tính bảng qua cho anh xem, hôm nào cũng đầy trách nhiệm cố gắng ngồi tán dóc với anh, hi vọng có thể phân tán sự chú ý của anh. Thế nhưng tâm trạng Châu Kỳ Sâm vẫn luôn rất tốt, anh đau thì cắn răng chịu đựng, trái lại còn hỏi han về tình hình yêu đương của cô, muốn nghe Lâm Hiểu kể chuyện về cô và Hứa Úy Nhiên. Thông thường y tá không nên chia sẻ chuyện cuộc sống cá nhân cho bệnh nhân, nhưng Lâm Hiểu là ngoại lệ, cô đã kể cho anh nghe.
Cô cũng biết anh là lính hàng không hải quân, gặp chuyện bất trắc khi đang diễn tập ở căn cứ, đường cùng mới phải nhảy dù ở độ cao quá thấp nên mới rơi vào tình trạng như bây giờ. Do anh được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy cấp cho nên được phẫu thuật luôn, sau khi phẫu thuật thì cần đi làm thủ tục, khi đó Lâm Hiểu từng hỏi anh, người nhà anh đâu. Châu Kỳ Sâm chỉ nói là bố mẹ lớn tuổi rồi, không muốn để họ lo lắng, đợi khi nào anh khỏe lên thì báo cho họ biết sau. Lâm Hiểu không thể làm gì khác đành làm thủ tục dựa theo quy định của bệnh viện, liên lạc với người liên hệ khẩn cấp mà anh đã khai báo với quân đội.
Người liên hệ khẩn cấp mà Châu Kỳ Sâm điền là Bạch Tử Duật.
Lâm Hiểu gọi đến cuộc thứ hai mới có người nghe máy, sau khi kết nối, đối phương im lặng một chút rồi mới nói với Lâm Hiểu, "Phiền cô đưa điện thoại cho cậu ấy, tôi nói với cậu ấy vài câu."
Trong phòng bệnh không lắp điện thoại, Lâm Hiểu hơi khựng lại, bảo hắn gọi vào điện thoại của mình, sau đó cô mang điện thoại sang đưa cho Châu Kỳ Sâm.
Do ban đêm ngủ không ngon nên ban ngày anh thường xuyên rơi vào mê man, khi Lâm Hiểu quay về phòng bệnh, anh đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lâm Hiểu chọc nhẹ vào anh, nói: "Điện thoại."
Vừa mới tỉnh đã nhận được cú điện thoại này, có thể nói Châu Kỳ Sâm chẳng chuẩn bị gì trước cả, cũng không đoán được người ở đầu dây bên kia là ai. Bởi vai anh bị thương nên Lâm Hiểu ghé sát vào, giơ điện thoại áp lên tai anh. Nghe thấy người bên kia nói "Alo", Châu Kỳ Sâm mới nhận ra là Bạch Tử Duật.
Không phải anh không mong chờ điện thoại của hắn, thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, đại đội trưởng của họ và cả phó tư lệnh cũng đã gọi điện tới mấy cuộc, thậm chí ngay cả chính ủy cũng bay đến tổng viện 201 thăm anh, bên Bạch Tử Duật vẫn bặt vô âm tín, anh đã nghĩ có lẽ hắn sẽ không tới. Kết hợp với ký ức trước đó, anh nhớ mang máng hình như hắn không còn ở nơi đóng quân, có việc nên về nhà.
Bạch Tử Duật nhận điện thoại, hỏi anh một câu có chuyện gì thế. Châu Kỳ Sâm lời ít ý nhiều, chỉ nói: "Lên được hơn 500 mét thì va chạm với chim, bên dưới toàn là người. Em cứ chờ đến khi 70 mét thì mới nhảy, anh nói xem... Là em tốt số hay mệnh xấu?" Anh cười khổ nói.
Bạch Tử Duật im lặng hồi lâu, sau đó mở miệng nói một câu, đại ý là cậu không sao là tốt rồi. Lâm Hiểu nghe qua điện thoại cũng không rõ lắm.
Châu Kỳ Sâm lại hỏi hắn, "Anh còn ở nơi đóng quân không? Về nhà rồi à?" Thật ra anh đang bóng gió muốn hỏi Bạch Tử Duật là vì sao không sang đây thăm anh, cũng không gọi điện tới, chỉ có điều anh không tiện hỏi thẳng quá.
Bên kia Bạch Tử Duật lặng thinh một lúc lâu, sau đó hắn nói ra bốn chữ, "Anh kết hôn rồi."
Lần này, Lâm Hiểu lại nghe được rất rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Châu Kỳ Sâm——Mặc dù biểu cảm ấy chỉ kéo dài một giây, nhưng trong nháy mắt cô đã hiểu tất cả.
"Chúc mừng anh nhé." Sau đó, giọng điệu của Châu Kỳ Sâm đã khôi phục như thường, anh nói: "Trước đó... chưa từng nghe anh nhắc đến lần nào." Anh thực sự bất ngờ, bởi mỗi cô gái Bạch Tử Duật theo đuổi trước đó anh đều biết, mối quan hệ của hai người trước đây bền chặt như vậy đấy. Hai lần hắn yêu đương trước đây anh có biết nhưng không biết quá chi tiết, là Bạch Tử Duật uống say rồi kể hết cho anh nghe. Nhưng lần này, hắn không chỉ không nhắc đến người yêu mà còn trở về nhà, kết hôn một cách âm thầm. Cuộc đời hắn như thể đột nhiên dựng lên một bức tường cao chót vót, phũ phàng chặn anh ở bên ngoài.
Sau đó Bạch Tử Duật nói gì, anh đều không nhảy số kịp. Cuối cùng, Châu Kỳ Sâm chỉ nói một câu mang tính tượng trưng, "Khi nào về thì phải uống bù một lượt rượu mới được." Giọng anh khàn khàn, cổ họng cũng căng lên, anh không nghĩ ra được gì để nói nữa. Nói xong, Châu Kỳ Sâm bảo Lâm Hiểu cúp điện thoại.
Lâm Hiểu nhét điện thoại vào túi áo, sau đó len lén nhìn Châu Kỳ Sâm. Cô suy nghĩ hồi lâu, chăm sóc người khác là thiên chức của người làm y tá như cô, cô vẫn hỏi ra khỏi miệng, "Anh cần tâm sự không?" Không cần nói thì Châu Kỳ Sâm cũng biết thừa, cô gái này nhìn ra rồi, còn nhìn thấu là đằng khác. Yêu người dị tính là một thử thách, bất kể bạn là nam hay nữ, dường như đây là điều mà ai cũng phải trải qua.
Châu Kỳ Sâm nói: "Cảm ơn cô, tôi... vẫn muốn ở một mình hơn." Đây là lúc anh yên tĩnh nhất trong một tuần qua, Lâm Hiểu biết anh không muốn nói.
"Ừm, anh đói hay khát thì cứ gọi tôi nhé."
Khi sắp đi, đột nhiên Lâm Hiểu lại nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Châu Kỳ Sâm, nói: "Anh... sẽ không làm việc gì ngu ngốc chứ?"
Lúc này Châu Kỳ Sâm mới mỉm cười, nói: "Chưa đến mức ấy." Anh đã biết từ lâu ngày hôm nay sẽ đến.
Thật ra điều khiến anh tổn thương và để tâm không phải chuyện Bạch Tử Duật kết hôn. Bạch Tử Duật năm nay ba mươi hai tuổi, xu hướng tính dục luôn thích phụ nữ, cơ thể khỏe mạnh, tâm lý bình thường, anh biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn kết hôn. Điều anh để ý là, ấy vậy mà từ đầu tới cuối Bạch Tử Duật lại không nói cho anh biết. Hơn nữa bây giờ anh nhớ lại, có lần Bạch Tử Duật đang trò chuyện gì đó với những bạn bè khác, khi thấy anh tới thì hắn cố sức thay đổi chủ đề, bây giờ anh mới hiểu, chuyện bọn họ đang nói khi đó nhất định có liên quan tới bạn gái hắn, hoặc là vợ sắp cưới của hắn. Chỉ có hai kết quả mà thôi, Bạch Tử Duật không coi anh là anh em, hoặc là Bạch Tử Duật biết rõ anh thích hắn. Hai kết cục đều tồi tệ, thế nhưng cái sau còn đáng sợ hơn cái trước.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiểu vội vã tới trực, cô hơi thấp thỏm vì tình trạng của Châu Kỳ Sâm, khi đến phòng bệnh nhìn thấy anh đang dùng máy tính bảng mình để lại xem phim, bấy giờ cô mới yên lòng. Cô kiểm tra vết mổ cho anh rồi thay băng gạc.
Châu Kỳ Sâm nhìn tay cô, đột nhiên khựng lại, nắm lấy cổ tay cô bằng bàn tay lành lặn của mình.
Lúc này Lâm Hiểu mới nhận ra, sáng nay cô ra ngoài vội quá nên quên không tháo nhẫn xuống. Thông thường một nhân viên y tế như cô không được đeo nhẫn, vì vậy mỗi ngày cô đều tháo nhẫn trước khi ra ngoài.
"Cho tôi xem thử." Châu Kỳ Sâm nói.
Lâm Hiểu tháo nhẫn xuống, thoải mái cho anh xem. Một chiếc nhẫn màu bạc cơ bản rất bình thường được đeo trên tay cô.
Một lát sau, anh hỏi cô, "Hai người kết hôn rồi à? Ở nước ngoài sao?"
"Không phải, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi đã là bạn đời của nhau rồi. Mặc dù trong nước không thừa nhận, nhưng chúng tôi tự thừa nhận với nhau và được bạn bè xung quanh thừa nhận." Lâm Hiểu nói. Giọng cô không lớn, thế nhưng lại chan chứa sự kiên định. Thật ra cô đã vô tình xát muối vào vết thương của Châu Kỳ Sâm, nhưng anh đã hỏi, cô cũng không thể nói dối hay lảng tránh anh được. Mặc dù chỉ mới ở cạnh nhau được mấy ngày nhưng Lâm Hiểu biết, anh là người kiên cường.
Sau khi Lâm Hiểu đi, cô không nhìn thấy cả đêm nay, Châu Kỳ Sâm cứ nhìn chằm chằm mãi khung cảnh bên ngoài cửa sổ phòng bệnh. Từ khi bóng lưng Lâm Hiểu rời đi, đến khi ánh tà dương ngả về phía Tây, rồi cho đến lúc màn đêm buông xuống, anh vẫn không nhúc nhích, tựa như một bức điêu khắc. Ánh mắt anh như xuyên qua phòng bệnh đầy dây và ống, xuyên qua tường bê tông cao của bệnh viện, xuyên qua vùng đất đồng không mông quạnh Thẩm Dương, thậm chí xuyên qua cả vịnh Bột Hải, đến một nơi còn cao còn xa hơn cả chỗ này. Nơi ấy anh không thể nào hình dung được, cảm giác ấy anh cũng không thể nào miêu tả được. Anh chỉ biết rằng, anh muốn đến một nơi khác, bất chấp mọi giá.
Trước khi trời hửng sáng hôm đó, Châu Kỳ Sâm đã nghĩ thông, cảm giác này gọi là tự do. Anh biết mình cũng muốn một mối tình như của Lâm Hiểu, anh khát khao cả sự tự do. Thế nhưng, thế gian này hiếm khi cho con người ta được hưởng cả hai, anh lựa chọn sự tự do thì buộc phải từ bỏ đam mê của mình.
Cũng chính ngày hôm đó, anh quyết định rời khỏi quân đội, rời khỏi tàu sân bay Trí Viễn, rời khỏi chiếc J-15 mình yêu tha thiết, cũng rời khỏi Bạch Tử Duật và mối tình đơn phương vĩnh viễn không có kết quả của mình. Trước đó, vì không muốn tăng liều lượng thuốc giảm đau quá nhiều nên cả đêm anh đã đau đớn ngủ không yên giấc. Thế nhưng, việc buộc phải cắt đứt một nửa cuộc đời khiến anh cảm thấy đau đớn dữ dội và luyến tiếc không buông, nó còn thống khổ hơn nhiều so với việc gãy năm cái xương.