Ngày mười bảy tháng tám, là ngày người dân cầu phúc, hương khói trong chùa rất thịnh, ta cũng được rảnh rỗi một ngày.
Ngày mười tám tháng tám, ta dậy sớm lên núi hái hoa, càng lên cao, trời càng trong xanh. Ta tự trách mình quên mang theo rượu. Khi xuống núi, ánh chiều tà đã ngả bóng. Ta đi tới bờ vách núi, thấy một người ngồi dưới bóng hoàng hôn rực rỡ không cử động. Ta ngạc nhiên, không ngờ mình ở đây đã lâu mà không nhận ra hắn. Hắn quay đầu lại, ta và hắn đối mặt, ta ngạc nhiên nói: Là ngươi? Hắn đứng dậy, phủi bụi rồi chắp tay thi lễ: Mạo phạm.
Lần này ta nhìn rõ hắn hơn, dáng người thanh tú, dưới mắt có một nốt ruồi son. Ta hỏi hắn ở đây làm gì, hắn không trả lời. Ta rất ngạc nhiên, hòa thượng này không tu hành, không đốn củi, không lấy nước, sống nhàn nhã thật. Trên đỉnh núi đầy linh khí, phía xa xa là kinh đô. Người đi như kiến, nhà cửa san sát, đường phố dọc ngang, đất trời bao la, chỉ có một cổng màu tím. Hắn nói: Pháp danh Thanh Trần.
Giữa tháng chín năm đầu tiên xuất cung, không biết là hắn xông đến biệt viện của ta, hay ta đã đợi hắn từ lâu. Lần này hắn đến, ta đang mở mật lệnh từ trong cung. Thấy hắn đến, ta đặt mật lệnh xuống, bảo Tương Tư cất đi. Hắn vừa đến liền nói: Quốc vong, dân sao an yên.
Ta biết tiền triều đã xảy ra chuyện, trong cung và triều đình đều che giấu âm mưu gì đó. Nhưng ta không, Thanh Trần cũng để tâm đến chuyện này, thậm chí còn quá để tâm. Hắn nói: Lại gặp người bắt rồng. Ta hỏi thế gian có thật có rồng không? Hắn bi thương nói: Thiên tử chính là rồng. Ta hiểu thâm ý sâu xa đó nhưng Thanh Trần lại nói: Nhưng thợ săn có mắt không? Không, không có!
Thanh Trần ngồi xuống, nhắm mắt nói chậm rãi: Tiền triều phân chia phiên quận, Trung Nguyên chia năm xẻ bảy, Nam Hạ chia làm năm phần, Bắc Thượng chia làm ba phần, Đông Tây mỗi bên một phần. Thiên hạ thành ba cục, U Châu mười hai sử, Giang Hạ bất dạ thành, Tái Bắc tám mươi mốt tướng. Tiên hoàng đánh bại từng bên, thống nhất Trung Nguyên. Đăng đế mười năm rồi cưỡi hạc về trời, ngài để lại Thái tử tám tuổi cùng quốc gia bị lũ sói tranh giành. May thay Thái tổ Hoàng hậu buông rèm mười năm, bảo vệ thái tử còn nhỏ bình an lớn lên.
Mười năm sóng gió, giang sơn trong tay Thái Tổ Hoàng hậu tạm thời yên ổn. Từ khi Thái tổ Hoàng hậu qua đời, bè phái trong triều công kích, lấy gia tộc Trường Tôn dẫn đầu, ép Thái hậu đương triều giao Thái tử cho họ. Dân gian gọi việc này là: Cả sảnh đường toàn là người bắt rồng. Gia tộc Trưởng Tôn không ngờ, quốc tướng Chu gia lại mang thiên tử về, còn tiêu diệt toàn bộ gia tộc Trưởng Tôn. Từ đó, phân phiên náo động cũng chấm dứt.
Ta nói: Đương kim Hoàng thượng là Thiên tử được Chu gia đưa về?
Hắn nói: Đúng.
Ta nói: Cũng chính là Thái tử được Thái tổ Hoàng hậu bảo vệ năm đó?
Hắn mở mắt, lắc đầu: Là Thiên tử, không phải Thái tử.
Ta lại hỏi: Thái tử được Thái Tổ Hoàng hậu bảo vệ năm đó hiện đang ở đâu?