Ta đặt đèn lên đá, Thanh Trần nói: Chắc hắn đã dặn dò nàng rõ ràng rồi, ta không nói thêm, chỉ một điều, nếu không có mười phần chắc chắn, đừng dễ dàng lộ thân phận. Ta gật đầu, lâu sau, ta phủi bụi trên người, đứng dậy rời đi, đi vài bước, hắn đột nhiên nói ở sau lưng: "Đa tạ."
Ngày mùng một năm thứ hai xuất cung, ta chết, hoặc là Đồng Phi nương nương mất trong chùa Linh Sơn khi cầu phúc.
Mùa xuân năm thứ hai xuất cung, Tương Tư đã đi, không chờ được đến ngày xuân. Mưa đêm rửa sạch cái lạnh còn sót lại, ta mặc áo ngoài, bước ra đón bình minh, ôm lấy ánh sáng đầu tiên của mùa xuân, không phải ta mong chờ xuân, mà là xuân đang đến gấp. Hoa dại bên góc tường vươn cành vào vườn, ta xách hai ba túi hành lý, gió thổi qua bình nguyên, suối reo vang, chim yến tranh tổ, cỏ cây sinh trưởng.
Năm đầu tiên xuất thế*, đêm qua ta chết đuối trong đầm sâu, hôm nay đối mặt với mặt trời tái sinh, bước vào thế gian trong ánh sáng xuân, quay đầu nhìn lại, biệt ly ngôi chùa trên núi.
*Xuất thế: có thể được dùng để chỉ việc sống một cuộc đời không bị ràng buộc bởi những lo toan, tranh chấp, danh lợi của đời sống thường nhật. Nó ám chỉ một cách sống thanh cao, độc lập, không màng tới những chuyện thị phi, bon chen của thế tục.
Thành Lạc Dương nổi tiếng khắp thiên hạ có ba điều tuyệt: Lương Hề quận chúa cầm nghệ nhất tuyệt, Cư Nguyên Quân thơ văn nhất tuyệt. Lương Hề chỉ có thể thấy trên đài cao, từ trước đến nay không gặp khách. Cư Nguyên Quân có Ngũ Liễu Chi Nguyện, các đại quan hay quý nhân luôn muốn mời nhưng không ai chịu cúi đầu khom lưng vì tiền tài. Tương truyền hai người có sở thích tương đồng, quan hệ rất tốt, là đôi thần tiên quyến lữ.
Khi ta mới vào thành Lạc Dương, bên ngoài cửa Đông có mấy vệ sĩ Yên Môn canh giữ, phía đông có một trang viên rộng trăm mẫu không rõ của ai, đất đai rộng lớn như cung đình, dân gian đồn rằng gia chủ chắc chắn là bậc vương hầu phú quý, trang viên gọi là Thần Tiên Cư. Thần Tiên Cư chính là điều tuyệt thứ ba của Lạc Dương.
Mùa xuân năm đầu tiên xuất thế, mưa rơi như hạt châu dưới mái hiên, hồ xanh phía trước ngập đầy nước mưa, Tương Tư mang đến một bình trà xanh, ta cầm tách trà ngắm nhìn sắc mặt của hai vị khách dưới đường, một trận đấu ác liệt sắp nổ ra. Quả nhiên, cô nương ngồi bên phải ăn mặc lộng lẫy quý phái, nhăn đôi mày thanh tú, lên tiếng trước với công tử áo lam đối diện: Ngươi cứ nhìn ta làm gì! Công tử áo lam uống một ngụm trà, mỉm cười chế giễu.
Cô nương thanh tú lại nói: Ai bảo ngươi ngày ngày viết những bài thơ nhảm nhí, hại ta xấu hổ. Công tử áo lam vội nói: Không, không, ta viết thơ liên quan gì đến ngươi, sao lại làm ngươi xấu hổ? Cô nương thanh tú ném tách trà lên bàn, chỉ vào công tử áo lam: Ai thèm làm đôi thần tiên quyến lữ với ngươi, đồn thổi ba thứ yêu ma quỷ quái gì đó. Công tử áo lam không chịu thua: Ta không có phúc hưởng ân của công chúa, phu nhân thấy ta nói đúng không?
Tay ta cầm tách trà run lên, ta nói khẽ: Quận chúa Lương Hề và Cư Nguyên Quân vẫn nên đợi chủ quân trở về. Ta nhỏ giọng hỏi Tương Tư: Mưa ngừng rồi sao? Tương Tư nói: Mưa không ngừng, do tiếng cãi vã của hai vị khách lớn hơn tiếng mưa.
Hai tuyệt của Lạc Dương đang ở trong phủ ta, mà phủ ta là tuyệt thứ ba của Lạc Dương, Thần Tiên Cư. Lúc này, cửa lớn từ từ mở ra, ta vội vàng ra đón, ngài trở về với áo ướt sương, áo choàng đen hơi xám, đại thái giám hành lễ với ta, sau đó lên ngựa đi nhanh về cung, ngài đưa tay định ôm ta, ta nhỏ giọng nói: Khách đang đợi lâu rồi.
Ngài dắt ta vào trong, nghiêng người nói bên tai: Ở có quen không, đêm lạnh có ai kéo chăn không?
Lương Hề chậc lưỡi một tiếng, ta lập tức đỏ mặt, nàng nói: Huynh trưởng thật biết cách làm người ta phải đợi, vừa về đã nắm tay phu nhân hỏi han, không thèm nhìn đến muội, tiếc cho muội ngày ngày mong chờ huynh về thăm. Ta vội nói: Không có chuyện đó, ngài ấy thường nhắc đến quận chúa.
Chủ quân xoa trán, nói: Trước đây sao ta không thấy muội phiền phức như vậy. Lương Hề nói: Sao lại là muội phiền phức, rõ ràng phu nhân quá im lặng làm muội trông phiền phức.
Cư Nguyên Quân tiến lên chắp tay vái chào: Tham kiến Thánh thượng.
Đêm ấy, ta ngủ không sâu, khi ngài lên giường, ta lật người tiến vào lòng ngài. Chỉ cần ở bên ngài, ngài luôn thích ôm ta ngủ. Ta dựa vào ngực ngài, nhẹ giọng hỏi: Chưa từng nghe phu quân nhắc đến nơi này. Ngài nói: Trước đây ta chưa từng để ai biết. Ta cười, lại hỏi: Khách nhân nói gì với phu quân? Ngài giả bộ buồn bã thở dài: Họ nói nàng hồ mị hoặc chủ, nói ta hôn quân vô năng. Ta xấu hổ, nhỏ giọng nói: Thật sao? Ngài cọ vào đỉnh đầu ta: Thật.