Ba ngày sau khi nhập cung, lục cung yết kiến. Khi ta vào trung cung của Hoàng hậu, mười sáu tân phi yết kiến Đế Hậu. Đó là lần đầu tiên ta thấy Hoàng đế. Hoàng hậu ngồi bên cạnh ngài, Đế Hậu uy nghiêm túc mục*, ít khi nói cười.
*Túc mục: Nghiêm chỉnh, nghiêm túc, đàng hoàng (hàng ngũ túc mục). Nguồn từ điển Lê Văn Đức.
Phân vị của ta không cao, ngồi cách rất xa, ta cũng không thấy rõ mặt Thánh thượng. Vì vậy, ta đưa đầu ra, muốn xem thử phu quân đời này của ta ra sao. Không biết có phải động tác của ta gây chú ý, Quý phi ngồi dưới ghế Phượng lườm ta một cái. Ta sợ hãi lặng lẽ rụt đầu lại, hy vọng không bị Quý phi ghi nhớ.
Một tháng sau khi nhập cung, ta ăn rau cải nước trong cung Lệ phi hết một tháng. Thức ăn trong cung nhạt hơn so với Cô Tô, từ nhỏ ta đã thích ngọt, ăn uống khá kén chọn. Lệ phi có dáng người mảnh mai nhưng vẫn ngày ngày dạy ta, xưa kia Sở vương thích eo thon, nữ nhân có eo thon là tốt. Ta cúi đầu bóp bụng mỡ của mình, thầm thở dài một hơi.
Ba tháng sau khi nhập cung, ta hoàn toàn bị Thánh thượng quên lãng. Hoặc có thể nói, ngoài ba tiểu cung nữ trong cung của ta, cả hoàng cung đều quên ta. Lệ phi là người giỏi giang có chủ kiến, nhưng ta lại không thích son phấn nữ công, không thưởng thức ca vũ, nàng cùng các tỷ tỷ khác thưởng hoa nuôi chim, không mấy để ý đến ta. Ta chỉ đành trốn trong rừng hoa, uống rượu qua ngày.
Sáu tháng sau khi nhập cung, dời cung. Lệ phi thích náo nhiệt thấy ta nhàn rỗi thật bức bách, nàng tìm lý do chuyển ta sang cung của Tố phi. Tố phi bệnh tật đầy người, không thể ra ngoài từ lâu rồi. Trong cung chúng ta luôn có mùi thuốc thang ốm yếu. Mấy ngày nay, Lâm Uyển nghi ngày ngày gửi hương liệu tự chế, ý tốt ta nhận, nhưng hương này quá nồng. Tố phi khó khăn lắm mới ra ngoài tắm nắng lại bị mùi hương này làm nàng phải trở vào.
Một năm sau khi nhập cung, ta vẫn là Quý nhân nhỏ bé. Tố phi không qua được năm mới, nàng đi trong đêm giao thừa. Trong cung ít người khóc cho nàng, còn ta ngồi trước cửa cung khóc suốt một đêm, không biết khóc vì nàng hay khóc vì chính mình. Đêm ấy, tuyết rơi rất nhiều, đây là đêm giao thừa đầu tiên ta trải qua trong cung.
Ngày mùng một năm thứ hai trong cung, thi thể Tố phi được cung nhân mang đi. Ta mắt đỏ đi theo, gặp phải Lâm Uyển nghi được thăng chức. Kiệu của nàng đụng phải quan tài của Tố phi, nàng cảm thấy xui xẻo, miệng nói vài lời khó nghe. Thấy ta, nàng cười hỏi: Bạch quý nhân theo mấy kẻ nô tài này làm gì?
Chỉ mới một năm thôi, nàng đã là Phương Quý dung, là quý nhân có tước hiệu, địa vị cao hơn ta. Ta đáp: Tố phi nương nương qua đời vào hôm qua, ta tới tiễn nàng ấy. Nàng cười khẩy, khi kiệu rời đi, ta rõ ràng còn nghe thấy nàng nói: Nhìn kỹ nàng ta đi, nhớ kỹ hình dáng của nàng, nghĩ đến những ngày sau của ngươi.
Hai năm sau khi nhập cung, lời của Phương Quý dung khiến ta đau lòng suốt một thời gian dài, ta cảm thấy không xứng đáng cho Tố phi nương nương. Nương nương vốn ôn hòa, khi nàng còn sống, ta thường nằm trước cửa nghe nàng gảy đàn, tuy nàng không thích ồn ào nhưng rất vui lòng chia sẻ thức ăn với ta. Thế nhưng, nương nương tốt đẹp như vậy lại chết trong thâm cung cô tịch. Ta tự thương hại bản thân, ta tin vào tình yêu, nhưng trong chốn thâm cung này, đó chỉ là một giấc mộng không thể nhắc đến.
Cuối hạ năm thứ hai nhập cung, ta trồng một cây ngô đồng trong Ngự Hoa Viên..
Giữa thu năm thứ hai nhập cung, sau khi Tố phi nương nương qua đời, trong cung không có người mới, ta một mình giữ cái cung điện rộng lớn, đêm đêm sợ hãi. May mắn thay, cung ta gần Vân Đàm Cung, đêm đêm luôn có tiếng sáo từ Vân Đàm truyền đến, ta phải chờ đến khi tiếng sáo vang lên mới có thể ngủ được.
Giữa đông năm thứ hai vào cung, đây là thời gian bận rộn nhất trong cung, nội thị giám sát tính toán thu chi trong năm, phân phát lễ tết cho các cung. Dù ta địa vị thấp, nhưng dù sao cũng là từ tứ phẩm, chi phí ăn mặc không thiếu thốn.
Cuối đông năm thứ hai nhập cung, Phương Quý dung mất. Cung nhân nói là nàng tự tử bằng cách nhảy giếng. Ngày nàng ra đi, ta cũng như một năm trước, khóc suốt một đêm. Đường đi trong cung khó khăn, ta nghĩ làm Quý nhân nhỏ bé cũng tốt rồi.