• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Được rồi, tôi có chuyện hay không cũng sẽ không tìm cậu được chưa? Thời đại bây giờ đã có Wechat rồi, ai mà muốn gọi điện thoại nữa chứ?”

 

 

“Có lúc không thích đọc tin nhắn, gọi điện sẽ nhanh hơn.” Cố Duệ kiên nhẫn trả lời tôi. 

 

 

“Anh Duệ, em có chuyện muốn nói với anh, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.” Hứa Phàm cất điện thoại trong tay, nhìn Cố Duệ.

 

 

“Có hơi khó nói…”

 

 

“Khó nói thì đừng nói!” 

 

 

“Cũng được thôi.” Hứa Phàm ngoan ngoãn thu lại ánh mắt, nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nhưng mà…” 

 

 

“Mẹ nó, cậu có phiền không? Rốt cuộc có muốn nói không?” 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

 

“Anh, cái này không nói không được.” 

 

 

Cố Duệ nhíu chặt mày, tay cuộn lại thành đấm: “Có gì thì nói nhanh.”

 

 

Đây rồi, đây mới chính là Cố Duệ thật này, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại cao cao tại thượng. Quả nhiên tất cả những gì vừa xảy ra… sự dịu dàng kiên nhẫn đó… chắc chắn chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

 

 

“Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn lắm…” Hứa Phàm kéo dài giọng, không mấy nghiêm túc. 

 

 

“Tôi hiểu rồi, bây giờ cậu muốn kiếm chuyện phải không?” 

 

 

Cố Duệ giơ tay tóm lấy cổ áo cậu ta: “Không nói thì từ giờ về sau đừng mở miệng nữa.”

 

 

“Chuyện là… khách sạn mà chúng ta ở không còn phòng nữa rồi…” Hứa Phàm nói xong lại nhìn tôi và Cố Duệ cười ranh ma.

 

 

“Anh, anh nói xem đây là chuyện tốt hay xấu đây?”

 

 

Tôi vốn dĩ đang uống nước, nghe cậu ta nói xong liền bị sặc: “Khụ… khụ…”

 

 

“Chị An Nhiên, chị ho cái gì vậy?” Giang Hạo nhịn cười: “Cẩn thận coi chừng làm rách vết thương bây giờ đấy.” 

 

 

“Hứa Phàm, cậu khờ khạo quá đó! Cái này sao có thể gọi là chuyện xấu chứ? Rõ ràng là chuyện tốt luôn đấy.” 

 

 

Ngay cả người bình thường ít nói nhất là Tiểu Mễ cũng bắt đầu hùa theo, còn cười toe toét vỗ vai Cố Duệ: “Em nói đúng không anh Duệ?” 

 

 

Cố Duệ trừng mắt nhìn bọn họ: “Nói ít lại vài câu đi.” 

 

 

Sau đó cậu ấy lại giơ nắm đ.ấ.m với Hứa Phàm. 

 

 

“Cậu đang đùa với tôi à?” 

 

 

“Không phải, anh à, anh bình tĩnh, bình tĩnh! Trước tiên bỏ tay xuống được không?”

 

“Bọn em ai dám lừa anh chứ? Thật sự là hết phòng rồi, có trách thì trách cái lễ hội âm nhạc này đi, hot quá trời luôn, không chỉ khách sạn chỗ chúng ta hết phòng, mà các khách sạn xung quanh cũng đều như vậy đó.”

 

 

Thật sự đều hết phòng à? Đúng là khiến người khác bất ngờ đến không kịp trở tay luôn đấy. Chẳng lẽ mấy tình tiết phim truyền hình sắp diễn ra với tôi rồi sao?

 

 

Gương mặt lạnh lùng của Cố Duệ dần giãn ra, cậu ấy châm một điếu thuốc, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Nếu vậy thì chị ở phòng tôi đi.”

 

 

Tôi thật sự không nghe lầm chứ!!!

 

 

Ba người còn lại cũng mang vẻ mặt như vừa bị sét đánh trúng.

 

 

“Anh? Anh không thèm từ chối luôn sao? Cứ thế mà thoải mái đồng ý à?”

 

“Anh Duệ chuẩn bị ‘khai đao’ rồi đó!”

 

“Có thể nói chuyện cho đàng hoàng không? Sao cậu biết được anh Duệ trước giờ chưa từng ‘khai đao’ hả?”

 

 

Bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao tôi cảm thấy mặt mình cứ nóng bừng lên thế này?

 

 

Thế nhưng ngọn lửa nhỏ bé trong lòng tôi còn chưa kịp bùng cháy thì ngay giây sau đã bị Cố Duệ dập tắt một cách không thương tiếc.

 

“Các cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?” 

 

 

Anh phủi tàn thuốc, bình thản nói: “Tôi bảo An Nhiên ở phòng tôi, còn tôi sẽ qua chen chúc với mấy người.”

 

 

Tôi: ???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK