• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ chuẩn bị bắt đầu ván mới. 

 

"Tôi không chơi nữa đâu, mọi người chơi đi." Có lẽ là vì cảm thấy kỹ thuật của mình quá tệ, nên tôi cũng không còn hứng thú nữa.

 

Cố Duệ nghe xong liền lắc đầu cười.

 

"Vậy thì không chơi nữa."

 

“Đừng mà, em vẫn còn đang đợi anh đi đường giữa đấy, chưa gì hết mà sao đã nghe lời vợ rồi?” 

 

“Chơi cái gì chứ?” Cố Duệ đưa tay kéo tôi vào lòng.

 

“Cậu đợi đi, đợi tới ngày tôi luyện xong ‘tân bình’ nhà tôi đi.”

 

“Tân bình nhà anh?” 

 

Tôi: ???

 

“Anh Duệ, em thật sự cạn lời luôn dấy.” 

 

Giang Hạo nghiêng đầu sang Hứa Phàm bên cạnh: “Cậu nói gì đi chứ?” 

 

“Tôi còn nói gì nữa, không phải quá rõ ràng rồi à? Anh Duệ bây giờ không muốn chơi với chúng ta nữa đâu, lẽ nào cậu còn không hiểu à?” 

 

 

Ăn cơm cùng nhóm của Cố Duệ cũng rất vui, chỉ là thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ, cứ lâu lâu lại đỏ mặt một lần.

 

Sau khi ăn xong, Cố Duệ đưa tôi về nhà. 

 

Trước khi lên lầu, anh ấy gọi tôi lại: “Khai giảng anh sẽ đến đón em. Về nhà cũng phải nhớ nghĩ đến anh nhé.”

 

"Ai muốn nhớ anh chứ?"

 

"Không được, anh sẽ kiểm tra đấy.”

 

Cái này còn phải kiểm tra à?

 

"Được rồi, mau đi lên đi.”

 

"Vậy anh lái xe cẩn thận nhé!”

 

23.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Sau khi khai giảng học kỳ mới, tôi bắt đầu bận rộn hơn rất nhiều. 

 

Bởi vì đây là học kỳ cuối cùng mà tôi được học ở trường, sang kỳ sau chủ yếu sẽ chỉ đi thực tập bên ngoài.

 

Tuy rằng trường tôi thường đến tháng 11 mới bắt đầu chọn đề tài cho luận văn, nhưng hầu hết thời gian rảnh rỗi tôi đều dành để tìm hiểu về đề tài của riêng mình.

 

Còn Cố Duệ, anh ấy cũng đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi âm nhạc vào cuối tháng chín. Chúng tôi dường như chỉ có thể nói chuyện với nhau qua Wechat mà thôi. 

 

Chiều thứ Sáu, tôi chỉ có một tiết học.

 

Vừa mới bước ra khỏi lớp là tôi đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc, Cố Duệ tựa người vào xe, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. 

 

Tòa nhà giảng dạy của chúng tôi là một trong những công trình xây dựng sớm nhất của trường, bên ngoài tòa được sơn màu gạch đỏ trang nghiêm và sang trọng, nằm ẩn mình giữa những tán cây xanh um tùm. Bình thường, đây đều là những cảnh tượng quen thuộc, thế nhưng hôm nay, khi Cố Duệ đứng đó, tất cả bỗng trở nên lạc điệu một cách kỳ lạ. 

 

Mặc cho nhiều sinh viên đi ngang qua đều không ngừng liếc nhìn, anh ấy thì vẫn ung dung tự tại, im lặng đứng cạnh chiếc xe.

 

Dường như cảm nhận được gì đó, Cố Duệ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía tôi, làm tôi hơi nao núng. 

 

Tôi bước chậm lại một chút, đi tới chỗ anh ấy đứng dưới ánh nhìn của mọi người. 

 

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại kể từ sau ngày khai giảng, thật lòng mà nói, tôi rất nhớ anh ấy.

 

Cố Duệ đứng thẳng người dậy, mỉm cười nhìn tôi đang đến gần.

 

“Sao vậy? Biểu cảm này là rất bất ngờ à?” Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng hồng của tôi. 

 

“Cố Duệ, anh đừng làm vậy.” Tôi vội vàng gạt tay anh ấy ra, đảo mắt xung quanh. 

 

“Ở đây nhiều người lắm…”

 

Anh ấy nhướn mày: "Sợ gì chứ? Em ngại à? Anh đoán bạn học của em đều nhìn thấy hết rồi, em không giấu được đâu."

 

“Nhưng mà đây là tòa dạy học mà...” 

 

Không hiểu sao, đứng trước tòa nhà đầy không khí học thuật này mà nói chuyện tình cảm lại khiến tôi cảm thấy như mình đang làm việc gì đó trái với đạo lý luân thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK