• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Duệ nhướn mày: “Chị à, chị mà lớn tiếng thêm chút nữa thì cái người chị muốn bảo vệ ban nãy sẽ biết tôi đang ôm chị đó.” 

 

 

“Trời ơi, anh Duệ, anh giữ ý tứ một chút không được à?” 

 

 

“Ồ không ổn rồi, hình như người ta đã biết rồi, bây giờ làm sao đây, chị?” 

 

 

Tôi tức muốn c.h.ế.t mà!!!!

 

 

“Là ai đang nói chuyện thế?” 

 

 

“Lo mà lái xe cho tử tế vào. Con nít thì không nên tò mò chuyện của người lớn đâu.” 

 

 

Cố Duệ lại đang nói điên khùng cái gì nữa vậy chứ? 

 

 

Sao cậu ấy có thể nói ra được mấy lời như vậy mà mặt mũi không biến sắc chút nào thế? 

 

 

12. 

 

 

Trong tuần tiếp theo, mỗi buổi chiều Cố Duệ đều đúng giờ xuất hiện dưới nhà tôi, đưa tôi đi thay thuốc, sau đó lại đưa tôi về nhà.

 

 

Tất cả những điều này khiến tôi bắt đầu nảy sinh ảo giác và hoài nghi. Hoài nghi rằng có phải bản thân đã thật sự có một người bạn trai hay không? Nếu không thì tại sao Cố Duệ lại luôn đúng giờ và kiên nhẫn như vậy?

 

 

Nhưng thực tế thì không giống như tôi nghĩ lắm, ngoài việc quan tâm đến vết thương của tôi, cậu ấy thật sự không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Dường như mọi chuyện xảy ra trong xe ngày hôm đó thật sự chỉ là giấc mơ của riêng tôi mà thôi. 

 

 

Vậy nên sau khi tỉnh mộng, thứ duy nhất tôi phải đối mặt chính là hiện thực. 

 

 

Sự quan tâm mập mờ của Cố Duệ cùng với sự thấp thỏm lo âu của tôi, hai thứ đó cứ như cơn ác mộng quấn quanh, bao phủ, khiến tôi không thể nào thoát thoát ra được. 

 

 

Ngày bác sĩ nói với tôi rằng vết thương đã lành và không cần thay thuốc nữa, tôi lại cảm thấy tâm trạng của mình như sắp sụp đổ đến nơi. Phản ứng đầu tiên chính là: thật sự không còn lý do nào để gặp cậu ấy nữa rồi sao? Tôi thậm chí còn ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình không nên hồi phục nhanh như vậy.

 

 

Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, Cố Duệ khởi động xe và bật điều hoà, sau đó lại nhìn tôi: “Sao vậy? Vết thương lành rồi mà còn không vui à?” 

 

 

Tôi khẽ ngẩng đầu: “Cậu vui là đúng rồi, không cần phải bận tâm đến người phiền phức như tôi nữa… nhưng mà chỗ này của tôi…” 

 

 

Tôi chỉ vào trán mình: “... đến giờ còn để lại một vết sẹo đây này, làm sao mà vui nổi.” 

 

 

Lúc này, cảm xúc trong tôi đang cuộn trào mãnh liệt, tôi buộc phải quay mặt đi chỗ khác, tránh cho cậu ấy nhìn ra những suy nghĩ thật của mình. 

 

 

Giây tiếp theo, Cố Duệ đặt tay lên hai vai tôi, xoay người tôi lại.

 

 

Sau đó nhẹ nhàng chạm vào vết thương của tôi, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Đừng buồn nữa, sẽ không để lại sẹo đâu mà.” 

 

 

Cố Duệ chưa bao giờ đối xử với tôi như thế này, dịu dàng ôn nhu đến mức khiến tôi không kìm được nước mắt. 

 

 

“Khóc cái gì vậy?” Cậu ấy dùng đầu ngón tay lau đi khóe mắt ướt đẫm của tôi.

 

 

Tôi cụp mắt: “Không biết nữa, chỉ là muốn khóc thôi.” 

 

 

Khoé miệng Cố Duệ lại cong lên: “Vậy chị khóc đi, tôi đợi chị.”  

 

 

Tôi: ???

 

 

Có ai như cậu ấy không chứ, nhìn thấy con gái nhà người ta khóc vậy mà…

 

 

Tôi ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại như thế hả?” 

 

 

Kết quả là vì cái ngẩng đầu này mà xém chút nữa đã chạm vào môi của Cố Duệ. 

 

 

Trong chớp mắt, nhịp tim của tôi lại bắt đầu tăng tốc rồi!!!!!

 

 

Thế mà Cố Duệ lại rất thản nhiên, hoàn toàn không có ý định né tránh hay duy trì khoảng cách với tôi, ngược lại còn trắng trợn nhìn tôi.

 

 

“Chị nói xem, tôi như thế nào cơ?” 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi thừa nhận, lúc này tôi một chút cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, bởi vì trái tim tôi dường như sắp nổ tung rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK