Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sau Cố Duệ.
Lúc này tôi mới nhận ra, bạn nhạc của họ vốn có bốn người, nhưng ở đây chỉ có ba người, vậy một người nữa đi đâu rồi?
“Hứa Phàm.”
“Có chuyện gì không chị?”
“Nhóm các cậu không phải vẫn còn một người nữa sao?”
“À, chị đang nói tới Tiểu Mễ à? Cậu ta ra bãi lấy xe trước rồi.”
“Vậy à… cậu ta là tay trống của nhóm phải không? Lúc nãy chị thấy trên màn hình lớn, cậu là tay bass, Giang Hạo chơi keyboard…”
“Chị, trí nhớ của chị tốt thật đấy!”
“Này… Cố Duệ… cậu ấy cũng thường rủ con gái đi chơi cùng các cậu như vậy sao?”
“Không có đâu chị, theo như em nhớ thì… chị là người thứ hai đấy!”
“Người thứ hai à? Vậy người đầu tiên là ai?”
Giây tiếp theo, Hứa Phàm vừa lắc đầu vừa đặt tay lên môi ra hiệu: “Suỵt!”
“Chị An Nhiên, tốt nhất là chị đừng hỏi nữa. Đây là điểm yếu của anh Duệ đó, bọn em đều không dám nhắc đến đâu, nhắc đến là anh ấy sẽ nổi điên đó… Chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi.”
“Ồ!” Tôi đáp lại một cách hời hợt, Cố Duệ có lúc nào mà không nổi điên sao?
Điểm yếu gì chứ? Rõ ràng là đã có người trong lòng rồi đúng không?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Không hiểu sao tâm trạng của tôi cũng đột nhiên trùng xuống.
Trong lúc tôi vẫn đang buồn bã, chúng tôi đã đến bên lề đường lớn, nơi một chiếc Cadillac XT5 màu trắng đang đợi sẵn.
Ôi trời ơi, là Cadillac XT5 đấy!!! Gia thế cũng đỉnh quá rồi đó!!!
Cố Duệ cất đồ vào cốp xe rồi đi thẳng về phía ghế lái.
“Cậu xuống xe đi.”
“Anh Duệ? Không phải chứ? Hôm nay anh muốn tự lái à?”
Tiểu Mễ ngồi ở ghế lái trông cực kì kinh ngạc.
“Bảo cậu xuống thì xuống đi, đừng nhiều lời nữa.”
Cố Duệ chỉ vào tôi: “Chị, ngồi ghế trước.”
“Haha, hoá ra anh Duệ sợ tụi em ngồi gần chị dâu à, anh nhỏ mọn quá đi… À, là chị An Nhiên mới phải.”
“Đúng rồi đó! Anh Duệ, hôm nay anh làm sao vậy? Không chỉ để ý đến chị An Nhiên mà còn tự mình lái xe nữa, ngày đặc biệt gì à?”
“Đặc biệt cái gì? Tôi nói thế nào thì làm như vậy đi.”
Tay đang cài dây an toàn của Cố Duệ khựng lại, cậu ấy ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, phía sau liền lập tức im lặng hẳn.
Không hiểu sao tâm trạng chán nản vừa rồi của tôi dường như đã biến mất, tinh thần chiến đấu lại nhen nhóm trong lòng.
3.
Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe thật sự… khó mà diễn tả…
Ba người ngồi phía sau hoàn toàn im lặng, chắc là vì nói câu nào cũng bị mắng nên đành giữ im lặng.
Tôi liếc nhìn Cô Duệ, cậu ấy vẫn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lái xe.
Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy lúng túng à?
Mặc kệ vậy, tốt hơn là tôi cứ chơi điện thoại thôi.
Khi tôi gửi ảnh chụp màn hình đã kết bạn WeChat với Cố Duệ cho Điền Điền, cô ấy liền rất kích động, dồn dập gửi tin nhắn đến cho tôi.
Tôi có thể đoán được nội dung tin nhắn của Điền Điền, nhưng lại không dám mở điện thoại lên. Trong xe đang yên ắng như thế này, mở lên chẳng phải là tự đưa mình vào cảnh xấu hổ đến c.h.ế.t sao?
Tôi nhắn lại cho cô ấy: [Cậu có thể đừng gửi tin nhắn thoại được không?]
Điền Điền đáp lại cực nhanh: [Cậu giỏi lắm, An Nhiên, tớ phục cậu sát đất luôn đó! Fan cuồng của Cố Duệ mà biết được cậu chỉ mất vài phút để kết bạn với cậu ấy, không biết bọn họ có tức c.h.ế.t không đây?]
[Gì chứ? Mới đó mà đã thăng hoa tinh thần rồi à? Không cho tớ gửi tin nhắn, là vì Cố Duệ đang ngồi cạnh cậu à?]
Nói cái gì vậy chứ???