Vô cùng kinh ngạc khi thấy Hiên Viên Hàn không còn bên cạnh, cơ thể Triệu Tân có chút đông cứng lại, chậm rãi đi tới phòng khách.
Thấy Hiên Viên Hàn không còn ở đây nữa, Triệu Tân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha. Lơ đãng nhìn phong thư màu trắng nhét dưới điện thoại nằm trên bàn, Hiên Viên Hàn đề ba chữ.
Nhìn ba chữ trên phong thư, nghĩ đến việc nam nhân kia làm việc này với mình, Triệu Tân một có một chút do dự phong thư bị vò đến nát bấy, nghỉ ngơi một chút, Triệu Tân không một chút do dự liền ly khai nhà của hai người.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nửa tháng sau Hiên Viên Hàn từ vùng băng giá vội vã trở về trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an. Nghĩ đến phản ứng của Triệu Tân khi thấy hắn trở về, Hiên Viên Hàn lòng càng tràn đầy chờ mong.
“Tân Tân, ta đã về rồi. Ngươi ở đâu?” Vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của cảnh vật xung quanh, Hiên Viên Hàn cất tiếng, ngữ âm không giấu nổi sự vui vẻ.
“Tân Tân, ngươi không cần phải xấu hổ đâu nha. Mau ra đi a.”
Gọi vài lần liên tục, Hiên Viên Hàn cuối cùng cũng phát hiện sự kì lạ. Nhìn trên bàn đầy bụi cùng với phong thư bị vò nát bấy, Hiên Viên Hàn nhận ra, Triệu Tân đã ly khai.
“Ba ba, con là Tiểu Hàn, Tân Tân có về nhà không ạ? Không có. . . Chắc không ạ? Ân. . . con biết rồi. . . Không có gì đâu ạ, chỉ là Tân Tân giận dỗi với con nên rời nhà đi ra ngoài. . . Con biết ba ba, bây giờ con đang trên đường trở về đây.” Biết Triệu Tân cũng không về nhà, làm cho Hiên Viên Hàn càng thêm không hài lòng. Tìm thấy trong ngọa thất giấy đăng kí kết hôn chứng với Triệu Tân làm Hiên Viên Hàn thêm phần yên tâm, dù sao không có tiền, Triệu Tân căn bản cũng không đi xa được, khóe miệng nhếch lên như một cách tự tin, Hiên Viên Hàn lái xe qua nhà Triệu Tân gia.
Bởi lúc về nhà ngoài trời đã là hoàng hôn, nên đến khi bầu trời tối đen mới tới nhà Triệu Tân.
Người ngồi trên ghế mà lòng nóng như lửa đốt phía đối diện chính là Triệu Chính Luân – ba ba của Triệu Tân, Hiên Viên Hàn nói: “Ba ba, chuyện này đều là lỗi của con, thế nên con muốn nhờ ba ba hỗ trợ con, bệnh viện nơi con làm hiện giờ đang nghiên cứu ra một loại tử cung nhân tạo mới, rất thích hợp để nam nhân có thể mang thai, con muốn Tân Tân sinh hài tử cho con, như vậy Tân Tân sẽ an tâm sống cùng một chỗ với con, chỉ là nếu muốn cấy tử cung thì phải được phụ mẫu bệnh nhân đồng ý, cho nên. . . .” Ngừng nói một lát, Hiên Viên Hàn chú ý đến biểu tình của Triệu Chính Luân.
“Được rồi, sẽ giúp ngươi ký giấy, thế nhưng ngươi phải đảm bảo loại tử cung nhân tạo này sẽ không nguy hiểm đối với cơ thể Tiểu Tân, hơn nữa ngươi có nắm chắc rằng khi Tân Tân biết chuyện này sẽ tha thứ ngươi không?” Tuy nói là ông cũng rất muốn có tôn tử, thế nhưng Triệu Chính Luân không hề muốn nhi tử của mình bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Ba ba, xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ không để cho Tân Tân gặp bất cứ nguy hiểm nào, hơn nữa con cũng sẽ nỗ lực đối với em ấy hảo, cho đến khi em ấy chân chính thích con mới thôi.” Dùng giọng điệu nói, Hiên Viên Hàn nỗ lực thuyết phục Triệu Chính Luân.
“Vậy được rồi, chuyện này phải do đích thân ngươi lo liệu đấy. Tiểu Tân thất tung ngay cả mụ mụ của nó nó cũng không nói ngươi biết chưa? Còn nữa ngươi nhất định phải mau chóng tìm được Tiểu Tân, nếu như để người ta biết được biết đâu sẽ xảy ra chuyện bất hảo thì làm sao.”
“Con biết rồi ba. Con về trước đây, ba ba. Trong vòng một tháng con sẽ đưa Tân Tân trở về.” Khẳng định quyết tâm của mình một lần nữa, Hiên Viên Hàn lên xe trở về nhà hai người, chuẩn bị thực thi kế hoạch của mình.
“Ca, ta là Hàn, có chút việc cần hỗ trợ. . . Ân, lão bà của ta chạy trốn rồi, ta muốn ngươi giúp ta tìm trở về. . . Ngươi yên tâm, có chuyện ta muốn ngươi nhất định phải làm được, tiền bạc không thành vấn đề. . . Được rồi. Ta muốn trong một tuần cho ta thông tin chính xác về lão bà của ta. . . Không được để người khỏe mạnh trở về, nhất định phải bị thương. . . Không được nghiêm trọng quá.”
Nằm trên giường, cầm trên tay ảnh chụp Triệu Tân, khuôn mặt Hiên Viên Hàn để lộ sự tàn nhẫn, lấy tay sờ lên ảnh nhỏ giọng nói: “Triệu Tân, ngươi đã không chịu ở cạnh ta cho nên ta phải dùng biện pháp để ngươi vĩnh viễn không -thể – ly khai ta.”