“Ta thừa nhận là ta thích Hiên Viên Hàn, thế nhưng còn chưa đủ sâu đậm. Trong khoảng thời gian này ta cũng biết Hiên Viên Hàn đối ta rất là tốt, ta không phải là đầu gỗ, không hiểu ý tứ của hắn, thế nhưng ngươi nói cho ta biết ta làm sao có thể cứ như vậy mà tha thứ cho hắn, chỉ vì một cái lý do để giữ ta bên cạnh hắn, liền làm ta hoài thai hài tử hắn, lẽ nào việc đó cũng có thể nói là vì hắn yêu ta nên mới làm vậy sao?” Bực bội dâng trào, Triệu Tân quên là hắn còn đang nằm bệnh viện, lớn tiếng hỏi Lý Chân Nhất.
“Nói đến chuyện này, ngươi chính là không muốn có hài tử sao? Hay chỉ là vì bực bội Hiên Viên Hàn a? Nếu như ngươi chỉ là đơn thuần bực bội Hiên Viên Hàn , ngươi không hiểu là tiểu sinh mệnh trong bụng ngươi rất vô tội sao? Cứ cho rằng ngươi bỏ đi hài tử là để trả thù Hiên Viên Hàn đi, thế nhưng tâm ngươi có thực sự thanh thản a?” Cuối cùng cũng gọt xong vỏ táo, lý Chân Nhất cũng nói thẳng vào trọng điểm vấn đề.
“Không sai, ta là bực bội Hiên Viên Hàn, thế nhưng ta cũng không muốn giống như nữ nhân, mang thai chín tháng rồi sinh ra tiểu hài tử nhưng không hạnh phúc, chi bằng bây giờ để hắn đi đi, nhượng hắn đầu thai vào một gia đình hạnh phúc như thế sẽ tốt hơn cho hắn.”
“Giống nữ nhân á? Thì sao, ta nghĩ giống nữ nhân mang thai chẳng có gì là không tốt cả, chính miệng ngươi cũng đã thừa nhận tình cảm của ngươi đối Hiên Viên Hàn, giờ ngươi lại đang có hài tử, cũng như nữ nhân đã nguyện ý kết hôn, hiện tại ngươi có hạnh phúc không? Ngươi có dám nói nữ nhân mà ngươi muốn kết hôn sẽ đối tốt với ngươi như Hiên Viên Hàn không? Yêu ngươi? Vì sao ngươi không phóng khoáng một chút na, phạm sai lầm sẽ không thể nào quay lại được đâu, nếu đã thích rồi, thì từ từ chuyển thành yêu cũng không có lắm có đúng không? Lẽ nào thử tiếp nhận hắn đối với ngươi khó đến thế sao?” Cắn một ngụm quả táo do chính tay gọt, hừm xem ra vị đạo cũng không tệ lắm, lát nữa trên đường về nhà bảo Ngô Bân mua thêm một cân là được rồi. (Anh ơi a đi thăm bệnh hay là anh đi ăn vậy anh)
“Xin lỗi, Chân Nhất, ta cũng không phải là không hiểu ý ngươi. Ta biết thời nay nam nhân mang thai cũng không phải là chuyện lạ nữa, thế nhưng. . .” Triệu Tân vốn định nói cho xong, lại bị tiếng chuông điện thoại di động từ máy Lý Chân cắt đứt.
“Uy. . . Bân bân a. . . Ta còn đang ở chỗ A Tân. . . Ngươi đang ở dưới lầu. . . Nga, cục cưng cũng tới a. . . Vậy được rồi. . . Ta xuống ngay đây. . . Na cứ như vậy đi, bye bye.”
Cúp máy, Lý Chân cắn nốt quả táo rồi đối Triệu Tân nói rằng: “A Tân, ta đi trước đây, Ngô Bân tan tầm rồi, ta đáp ứng ngày ngày hôm nay sẽ làm cơm cho hắn ăn rồi. Hài tử trong bụng ngươi cũng không có sanh non đâu, mà còn vô cùng tốt nữa đó. Nếu như ngươi thực sự không muốn hắn nữa, cứ trực tiếp tới khoa phụ sản làm phẫu thuật, khoa nam sản ở lầu ba. Còn nữa Hiên Viên Hàn trên đường tới thăm ngươi thì bị tông xe, hình như là bị thương ở đầu, rất nghiêm trọng a. Nga, không nói nữa. Ta đi trước nhá.”
“Chân Nhất, chờ một chút, ngươi nói Hiên Viên Hàn bị thương? Hắn hiện tại đang ở đâu? Ngươi mau nói cho ta biết đi.” Tuy rằng nói là hận, thế nhưng khi nghe Hiên Viên Hàn thụ thương, tâm Triệu Tân lại quặn thắt lại.
“Ngay sát vách phòng ngươi đó, bất quá ngươi đừng đi thì tốt hơn đó. Ngươi không muốn quay về hắn nữa, hà tất phải hoàn nhượng tình thương cho hắn a. Thôi ta đi đây.”Lý Chân Nhất nhẹ nhàng đi ra ngoài, bước nhanh về phía hướng thang máy. Dù sao Ngô Bân cũng không có khả năng bãi bình đâu.
Tâm hỗn loạn, Triệu Tân ngồi trên giường đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy hình ảnh Lý Chân Nhất một nhà bốn người vô cũng hạnh phúc, lại có suy nghĩ, hay là có một hài tử cũng không tệ nhỉ…
*To các mỹ nhân của ta: ta đã trở về rồi, qùa ta bù tạm cho các nàng đây, cúi tuần sẽ có thêm 1 đợt nữa. Hai chương này bạn Chân Nhất với Lý Bân đã xuất hiện rồi. Nàng nào bik bộ của cặp này không nói cho ta với. A còn nữa, ta cảm ơn những nàng đã vote cho sp ta, thanks các nàng nhìu nhìu nha. Chụt.