Cứ mỗi một lần áp thai, Lương Khải Hoa đều có thể cảm giác được đứa nhỏ từng chút một di chuyển xuống.
Mà Hiên Viên Hàn đứng một bên chỉ có thể nắm chặt tay Triệu Tân, giúp hắn lau mồ hôi, an ủi hắn nhưng cũng hận chính mình tại sao lại vô dụng như thế.
Cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy, nửa giờ sau, cùng với đau đớn cuối cùng đầu đứa nhỏ cũng đã xuất hiện.
“Triệu Tân, bây giờ ngươi có thể không cần dùng sức nữa, hãy thả lỏng lỏng nào, đầu đứa nhỏ ra rồi, hiện tại ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, chậm rãi hít thở, tranh thủ trong vòng thời gian ngắn nhất làm cho nửa người còn lại của đứa nhỏ đi ra.” Biết Triệu Tân đã kiệt sức nhưng nếu không nhanh chóng đem đứa nhỏ sinh ra, thì Triệu Tân sẽ phải chịu đựng nhiều hơn là mệt mỏi.
Nhìn phần đầu thai nhi đang nằm trong tay mình, Lương Khải Hoa để Triệu Tân nghỉ ngơi vài phút sau nói tiếp: “Tốt lắm, hiện tại tiếp tục dùng sức, vẫn hít thở theo cách ta nói.”
Tuy rằng đã trải qua vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhưng Triệu Tân đã không còn chút khí lực nào trên người, mấy giờ đau bụng sinh đã sớm làm cho Triệu Tân đem khí lực trên người ra dùng hết, không biết giờ lấy khí lực đâu ra để dùng tiếp.
“Ta không biết phải dùng sức như thế nào cả, ta hoàn toàn kiệt sức rồi làm sao đây?” Giọng nói đã trở nên khàn khàn, giờ đối với Triệu Tân ngay đến cả thở cũng vô cùng khó khăn.
“Ta biết ngươi hiện tại rất mệt, nhưng đầu thai nhi đã ra rồi, nếu để cơ thể đứa nhỏ nằm quá lâu trong thân thể ngươi không ra ngoài được thì sẽ dẫn tới thiếu dưỡng khí mà chết, cho nên dù thế nào đi chăng nữa ngươi đều phải dùng sức, hãy nghĩ tới đứa nhỏ, nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người các ngươi sau này, còn nữa sau này đứa nhỏ sẽ mỗi ngày gọi ngươi ‘ ba ba’ nha, cho nên hiện tại ngươi phải tiếp tục dùng sức ngươi hiểu chưa?”
Triệu Tân nương theo lời Lương Khải Hoa tưởng tượng viễn cảnh ấy trong đầu, hắn muốn nghe giọng đứa nhỏ ngọt ngào gọi hắn, muốn có một tiểu bảo bảo mập mạp, còn có bộ dáng đứa nhỏ sau này lớn lên nữa, Triệu Tân như đã tìm về khí lực đã mất đi, dùng sức rặng, hy vọng đứa nhỏ có thể thoát ly ra khỏi bụng mình sớm một chút, hy vọng có thể nghe được đứa nhỏ học cách gọi hắn ba ba.
Cảm giác được cục cưng trong bụng từng chút một ra ngoài, Triệu Tân dùng toàn bộ sức lực còn lại đem một nửa thai nhi còn lại đẩy ra bên ngoài cơ thể.
Triệu Tân lúc này như cá sắp chết há miệng thở lấy không khí, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, mà người thì đã kiệt sức từ lâu .
“Hiện tại nửa người đứa nhỏ đã ra rồi, kế tiếp không cần ngươi rất dùng sức, chỉ cần dựa theo ta nói mà hít thở là được rồi hiểu chưa?”
Nghe Lương Khải Hoa nói không cần dùng sức là đứa nhỏ có thể đi ra, Triệu Tân yên tâm. Gật gật đầu, làm theo lời nam nhân nói.
Đối với Triệu Tân lúc này mà nói đã hoàn toàn không còn khái niệm thời gian nữa, không biết là đã bao lâu, một phút hay một tiếng, hắn chỉ có thể cảm giác được đứa nhỏ trong thân thể từng chút một biến mất, không biết bao lâu sau đột nhiên nghe thấy âm thanh vui sướng của Hiên Viên Hàn nói bên tai: “Tân Tân, đứa nhỏ ra rồi, là nam hài, rất mập mạp, rất khỏe mạnh a. Là con của chúng ta đó.” Nhìn thấy Triệu Tân cuối cùng cũng sinh hạ đứa nhỏ giọng nói Hiên Viên Hàn có chút nghẹn ngào.
Lương Khải Hoa không quấy rầy hai vợ chồng, lưu loát cắt cuống rốn, đem đứa nhỏ cả người dính uế vật đi tắm. Tắm rửa, lưu dấu chân, mặc quần áo, đều rất nhanh hoàn thành.
“Đứa nhỏ đã sinh ra rồi, bây giờ công đoạn cuối cùng là đem cuống rốn bài trừ ra bên ngoài cơ thể là được. Ta nghĩ nghỉ ngơi hơn mười phút là ngươi có thể làm được, dùng sức như lúc sinh đứa nhỏ là được. Đẩy cuống rốn rất đơn giản, cố gắng một chút nữa là có thể nghỉ ngơi rồi nha, nếu không đẩy nó ra ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Đem đứa nhỏ giao cho Hiên Viên Hàn, Lương Khải Hoa nói với Triệu Tân vừa mới khôi phục một ít sức lực.
Ý thức muốn mất đi, nhưng Triệu Tân vẫn là nghe theo, thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, Triệu Tân cảm giác được thứ đó cũng đã ra ngoài cơ thể cuối cùng cũng có thể trầm tĩnh lại. An tâm đi vào giấc ngủ.