• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày không phải dài, chỉ có 72 giờ, 4320 phút bỏ ngủ cùng ăn cơm, công tác, đối bất luận kẻ nào mà nói cũng không phải dài, nhưng đối Hiên Viên Hàn mà nói là ngắn ngủi.

Triệu Tân tuy rằng đã không có gì nguy hiểm, nhưng là do mất máu quá nhiều hoặc là bởi bị thương não bộ nên người vẫn chưa có tỉnh lại, chỉ ngẫu nhiên có ý thức, cũng chỉ nói mớ vài câu, rồi sau đó lại lâm vào hôn mê.

“Uy, hỗn đản. Ta mang đứa nhỏ đi rồi, ngươi sau này tự chiếu cố chính mình đi, còn có thể tìm một nữ nhân khác nữa, ta sẽ không để ý đâu. Chúng ta đừng dây dưa nữa. Tạm biệt.”Triệu Tân tiêu sái nói, một chút cũng không để ý đến biểu tình vô cùng khẩn trương của  Hiên Viên Hàn vào giờ phút này.

“Đi? Ngươi muốn dẫn đứa nhỏ đi đâu? Ngươi sẽ ly hôn với ta ư?”Không rõ ý tứ Triệu Tân, Hiên Viên Hàn khẩn trương hỏi, lại không chú ý lúc này trên người Triệu Tân lại hoàn hảo không hao tổn gì, một chút miệng vết thương cũng đều không có.

“Nói cái gì vậy a, ta muốn lên thiên đường, khó khăn lắm thiên đường mới thu ta, ta có thể không sớm một chút sao? Không thể cùng ngươi nói chuyện tiếp được, đến lúc ta phải đi rồi a, ta đi đây nha.” bỗng dưng sương mù xuất hiện, Triệu Tân dần dần biến mất trong làn sương dày đặc trước mắt Hiên Viên Hàn.

“Không cần. . . Không cần a, Tân Tân, đừng đi. . .” Hét to lên một tiếng, Hiên Viên Hàn mới phát hiện ra hoá ra hắn đang nằm mơ, nhìn Triệu Tân đang nằm trên giường, Hiên Viên Hàn đưa một ngón tay lên kiểm tra hơi thở Triệu Tân, cảm giác được nhiệt lưu trên ngón tay, Hiên Viên Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tân Tân, ngươi bao giờ mới tỉnh lại a, ngủ còn chưa đủ sao? Ngươi chỉ lo cho bản thân, không cần ta với cục cưng có đúng không, còn ta ta đã vài ngày không ngủ rồi. Bụng cũng đói lắm, ngươi tỉnh lại ăn cơm với ta nha có được không? Bác sĩ nói đứa nhỏ hiện tại đang là thời điểm cần dinh dưỡng đó, ngươi như thế nào lại ngủ quên vậy a, cục cưng sinh ra sẽ thành da bọc xương đó. Vậy không đáng thương a, Tân Tân, ngươi mau tỉnh lại có được không, ta chờ ngươi ăn cơm với ta đó, rồi chúng ta lại cùng nhau ngủ không được sao? . . . . . .”Nắm tay Triệu Tân, Hiên Viên Hàn tiếp tục lải nhải lẩm bẩm, không quan tâm tới việc Triệu Tân đang chìm trong hôn mê có nghe được những lời này hay không.

“Ồn quá đi, rốt cuộc ngươi có để cho lão tử ngủ không hả?” dù lời nói hữu khí vô lực, nhưng Triệu Tân vẫn là do Hiên Viên Hàn lải nhải bên tai mà mở mắt.

“Ngươi thật sự tỉnh rồi a? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?” Nhẹ nhàng vuốt đuôi mắt Triệu Tân một chút, Hiên Viên Hàn không ngờ Triệu Tân lại thật sự tỉnh lại.

“Sao lại là mơ a, ta tỉnh lại rồi đây. Ngươi mau đi gọi bác sĩ tới, đầu lão tử đau quá. Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì hả, đi nhanh đi a.”

“Ta đi ngay đây, ngươi chờ ta một chút.”Nghe được Triệu Tân có tinh thần mắng mình, Hiên Viên Hàn lúc này mới xác định Triệu Tân đã hoàn toàn tỉnh lại, vội vàng chạy ra tìm bác sĩ.

Vội vội vàng vàng kéo Lương Khải Hoa tới làm kiểm tra cho Triệu Tân, không ngờ nam nhân tới chỉ kiểm tra một chút rồi thôi, không tiếp tục nữa.

“Như vậy là có sao không? Có cần kiểm tra cẩn thận một chút không? Vết thương của Tân Tân không phải rất nặng hay sao?”Sợ Lương Khải Hoa kiểm tra không tới nơi tới chốn, Hiên Viên Hàn liền truy hỏi.

“Không sao rồi, chỉ cần người tỉnh lại thì đã tốt hơn phân nửa rồi. Vết thương trên người hắn đều là bị thương ngoài da thôi, chỉ cần chú ý không dính tới nước, không nên ăn gì đó, đều ăn kiêng là được rồi. Sức khoẻ đứa nhỏ cũng tốt lắm, hết thảy mọi việc đều tốt cả.” Nhìn nhìn Hiên Viên Hàn trước mặt, Lương Khải Hoa không ngờ nam nhân này sẽ trở nên nhiều lời như thế, so với người trước kia làm chung bệnh viện với mình sẽ rất khó tưởng tượng ra đều là một người a, bất ngờ nha nam nhân kết hôn đều sẽ trở nên khủng bố như thế a, xem ra không kết hôn vẫn là tốt nhứt. (=.= a nói zj sao đc a, đó là hôn nhân biến nam nhân tốt hơn chớ. Âý ý ta là ta chỉ bạn Hàn Hàn á nha)

“Vậy được rồi, chỉ cần ngươi nói không có việc gì là được rồi. Nhưng sao Tân Tân lại đau như vậy a?” Không thấy đề cập đến vấn đề vì sao Triệu Tân kêu đau nữa, Hiên Viên Hàn tiếp tục hỏi.

“Ta sẽ kê đơn cho hắn thuốc giảm đau, loại đặc hiệu ấy, dựng phu cũng có thể dùng a, lát nữa bảo y tá tới tiêm là được rồi. Ta đi trước đây. “Sợ Hiên Viên Hàn sẽ tiếp tục lải nhải, Lương Khải Hoa rời đi trước một bước.

“Tân Tân, ngươi đã tỉnh rồi, tốt quá.”Ghé vào đầu vai Triệu Tân, Hiên Viên Hàn dùng thanh âm không thể nghe thấy nói, thân thể do kích động đều hơi hơi run rẩy. Triệu Tân của Hắn vẫn là không có bỏ hắn mà đi a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK