“Phía sau. . . phía sau khó chịu quá, ta muốn. . . Cho ta.” cơ thể Triệu Tân do bị Hiên Viên Hàn kích thích nên không biết chính xác là nơi nào khó chịu, chỉ có thể gián đoạn biểu đạt ý tứ.
“Phía sau a, Tân Tân, ngươi nói phía sau là chỗ nào a? Nào ngoan, dùng tay của ngươi chỉ cho ta biết a.” Một bên vừa nói thầm bên tai Triệu Tân, một bên để Triệu Tân dùng tay tìm đến nơi khó chịu phía sau.
“Hay ở đây, hảo khó chịu. . . , ta sinh bệnh rồi đúng không? Ngứa. . . ngứa quá.”
“Rất ngứa sao? Để ta giúp ngươi gãi ngứa nha?” Dùng miệng liếm ướt ngón tay rồi đưa vào *** Triệu Tân.
“A. . . Thật thoải mái, nữa.” hiện tại tựa hồ như ngón tay đã không thỏa mãn dục vọng bên trong nên Triệu Tân đòi hỏi một thứ gì đó lớn hơn, cứng hơn.
“Đừng vội, ta sẽ thỏa mãn ngươi mà.” Hiên Viên Hàn vừa nói vừa tăng thêm ngón tay ở phía dưới rồi rút ra.
“Không nên a. . . Không thích. . .” Tuy rằng ngón tay không đủ gãi ngứa cho Triệu Tân nhưng ngừng đột ngột như thế cảm thấy thật khó chịu nên liên tục đòi hỏi.
“Cho ta. . . Cho ta a” Triệu Tân không biết nói làm sao giờ hắn chỉ muốn được một người nào đó gãi cho đã ngứa ngáy khó chịu trong người.
“Cho ngươi, giờ ta sẽ cho ngươi, chỉ cần là ngươi muốn ta đều sẽ thỏa mãn ngươi.” Không biết Triệu Tân có nghe thấy hay không câu trả lời, Hiên Viên Hàn liền lật nam nhân lại nhanh chóng cắm thẳng cái dục vọng đang đau vì cương cứng của mình vào *** của Triệu Tân.
“A… Như vậy thật thoải mái, muốn nữa, đừng dừng lại.” Cuối cùng cũng có được cái mình muốn, Triệu Tân càng tham lam yêu cầu nhiều hơn nữa.
Nghe được chỉ thị củaTriệu Tân, Hiên Viên Hàn cũng dần thả lỏng người, nắm lấy eo Triệu Tân mà tăng tốc độ trừu sáp hòng thỏa mãn yêu cầu Triệu Tân, và lấp đầy bên trong đó sữa của mình.
“Chậm lại a. . . Đừng dừng. . . mạnh lên, nhanh lên một chút a. . . A” tuy rằng là đang nói nam nhân phía trên chậm lại, nhưng ngữ âm như thế giống như thuốc kích tình gia tăng tốc độ mập hợp giữa hai người.
Đặt hai chân Triệu Tân lên vai, Hiên Viên Hàn càng ra sức đâm sâu vào bên trong, nơi vừa nóng vừa chặt làm cho y sung sướng đến phát điên lên.
Một lúc sau, trong phòng hoàn toàn yên lặng, chỉ còn những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ thỏa mãn vang lên, cũng có âm thanh khóc nức nở nhưng đang van xin. . .
. . .
“Ta. . . Ta muốn bắn, tha cho ta đi.” Không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, Triệu Tân chỉ biết cả phía trước lẫn phía sau đều bị áp bức, đằng trước dục vọng đã lên đến đỉnh từ lâu nhưng lại bị nam nhân kia nắm chặt không buông, đằng sau lại trừu sáp mãnh liệt.
“Tân Tân, thấy rõ rồi chứ nha? Gọi tên ta, cả đêm ngươi chưa từng nhắc đến tên ta, chỉ cần ngươi gọi tên của ta, ta sẽ để ngươi giải phóng.” Sợ Triệu Tân sau này sẽ quên mọi thứ, Hiên Viên Hàn liền ra điều kiện.
“Hiên. . . Hiên Viên Hàn, đồ hỗn đản, để ta. . . để ta bắn.” Bị ức chế quá lâu nên với Triệu Tân hiện tại chỉ có hai chữ giải phóng trong đầu, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nên liền đáp ứng.” A ──” dục vọng bên dưới đang bị nắm chặt đột nhiên buông ra mà không được báo trước làm Triệu Tân cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc từ dưới lên vô cùng thống khoái; giải phóng xong liền ngất đi, còn Hiên Viên Hàn cũng đẩy thêm vài lần rồi cũng phóng vào cái miệng nhỏ nhắn đang nuốt dục vọng của hắn một luồng sữa nóng ấm.
Sau khi kích tình qua đi, Hiên Viên Hàn đổ xuống bên cạnh Triệu Tân.
Nằm ôm Triệu Tân ngủ, Hiên Viên Hàn vô cùng thỏa mãn, tay đặt trên bụng Triệu Tân, nam nhân mỉm cười thỏa mãn tiến đến gặp chu công.