Trong lời nói của bà Giang có ý đùa rằng "một ngày không gặp giống như ba năm".
Ông bà Nhạc mỉm cười gượng gạo.
Nhạc Lương Thần thì mỉm cười qua quýt.
Lệnh Hồ Lan biết là gia đình Nhạc Lương Thần đã tới.
Tâm trạng của cô có đôi phần nặng nề, việc này cô cũng không có kinh nghiệm, hoàn toàn là đưa chân bước đại.
Có điều, tới đúng lúc lắm, giải quyết luôn một thể, diệt trừ vĩnh viễn hậu họa.
Cô nắm tay ông Giang, "Ba ơi, ba phải vững vàng đấy!"
Ông Giang vẻ mặt khó hiểu: Tình hình gì thế này, ông đã làm sai gì sao?
Còn không kịp suy nghĩ, ông vội vàng mời ông bà Nhạc ngồi xuống.
Hai bên phụ huynh hàn huyên đôi ba câu xong thì không thể tiếp tục nói tiếp được nữa, ai cũng nhận ra được sự bất thường của Giang Mỹ Cảnh và Nhạc Lương Thần.
Bà Nhạc cố gượng cười: "Anh chị sui, anh chị thấy đấy, chúng tôi tận mắt chứng kiến Mỹ Cảnh trưởng thành, lần này tôi dẫn Lương Thần tới xin lỗi Mỹ Cảnh, việc này đúng là lỗi của Lương Thần, anh chị đừng để bụng, tôi..."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không phải tới để xin lỗi." Nhạc Lương Thần bực dọc ngắt lời.
Anh ta nhìn Giang Mỹ Cảnh lạnh nhạt nói: "Mỹ Cảnh, cô tìm ba mẹ tôi cũng vô ích thôi, hôm nay tôi theo ba mẹ tôi qua đây chính là vì muốn chấm dứt hoàn toàn với cô, chúng ta không thể đến với nhau được. Từ nay về sau, nếu cô không chê, tôi sẽ coi cô là em gái!"
Là... em gái?
Câu nói này đâm đúng chỗ đau của Lệnh Hồ Lan.
Em gái và bạn học, rốt cuộc cái nào vô sỉ hơn?
Hoặc là trọn đời, hoặc là xa lạ.
Rõ ràng phụ tình phụ nghĩa nhưng lại làm ra vẻ mình rất độ lượng, lại còn để lại vị trí em gái cho bạn gái cũ, muốn bạn gái cũ biết ơn sao?
Vô sỉ!
Lệnh Hồ Lan cả giận bật cười: "Tôi chê đấy!"
Nhạc Lương Thần ngớ người, sau đó phẫn nộ: "Vậy được thôi, sau này đừng làm phiền tôi nữa!"
"Vẫn chưa chữa khỏi bệnh sao?"
Nhạc Lương Thần lại ngớ người, tại sao lời Giang Mỹ Thần nói càng lúc càng khó hiểu vậy.
Suy cho cùng anh cũng là học bá, lập tức nhớ ra câu nói chọc tim mà Giang Mỹ Thần nói: "Hoang tưởng là bệnh, phải chữa trị!"
Anh ta tức giận đứng phắt dậy, kéo ông bà Nhạc nói: "Ba mẹ, chúng ta về thôi, con đã nói cô ta không có tố chất, ba mẹ lại còn không tin!"
Ông bà Nhạc vẻ mặt lúng túng.
Ông Nhạc ra vẻ giơ tay lên: "Cái thằng này, ăn nói kiểu gì vậy?"
Bà Nhạc trong lòng lo lắng: Lương Thần bị bệnh gì? Sao lại giấu cả nhà.
Nhạc Lương Thần ở nhà đã nói toàn bộ sự việc với ba mẹ mình, nói rằng mình đang hẹn hò với Diệp Nhược Nhược, lại khoác lác Diệp Nhược Nhược gia đình bề thế.
Ông bà Nhạc và nhà họ Giang thân thiết một đời, sao có thể ngay lập tức chấp nhận Diệp Nhược Nhược, cho rằng hai đứa trẻ đang cãi nhau, giận hờn vu vơ, kiên quyết kéo Nhạc Lương Thần tới xin lỗi.
Nhạc Lương Thần bực tức từ lâu, lúc này lại bị Lệnh Hồ Lan kích bác, buột miệng quát lên:
"Ba mẹ cần con hay cần cô ta? Cô ta có gì tốt chứ? Ba mẹ còn ở đây nữa thì xem như không có đứa con trai này!"
Ông bà Nhạc bị quát trước mặt người ngoài, giận tới run người.
Bàn tay ông Nhạc giơ lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại giơ lên, nhưng vẫn không thể tát nổi.
Lệnh Hồ Lan đứng bàng quan, cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Mỹ Cảnh cuối cùng vẫn chia tay với Nhạc Lương Thần.
Sự do dự của ông Nhạc đã đẩy nhà họ Giang tới đường cùng, khiến Nhạc Lương Thần cũng không có kết cục tốt đẹp.
Sau khi trút giận, Nhạc Lương Thần tự cảm thấy không đúng liền quay người định bỏ đi.
Ông bà Giang đại khái đã nghe hiểu được đầu đuôi sự tình, vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác như sau:
Con gái cưng của họ bị đá rồi?
Con gái vừa rồi định nói việc này?
Nhạc Lương Thần còn nói con gái của họ không có tố chất?
Con gái của tôi chỉ tôi có thể chê bai, người khác dựa vào đâu mà chê bai?
Vũ trụ của ông Giang lập tức bùng nổ, ông quát lên: "Đứng lại!"