Giang Mỹ Cảnh: "..." Chỉ có mình tôi cảm thấy lời thoại này rất ngớ ngẩn sao?
"Tại sao lại chụp lén tôi? Tại sao không nghe điện thoại của tôi?" Duy Đường buông Lệnh Hồ Lan ra, lập tức nghiêm mặt lại.
Chụp lén? Không nghe điện?
Lệnh Hồ Lan rất rầu rĩ, cô to gan, liều mạng như vậy từ khi nào, sao cô không biết?
"Người cậu nói không phải là tôi đấy chứ?"
"Cậu còn muốn chối sao?"
Duy Đường lấy điện thoại ra, lật tìm mấy tấm hình giao cho Lệnh Hồ Lan.
Lệnh Hồ Lan giật mình bừng tỉnh, tên này lấy hình trong topic thanh mai trúc mã.
"Hãy nói cho cẩn thận nào, đây không phải chụp lén!"
Cậu đường đường là nam thần lại cam tâm tình nguyện làm hình nền cho Giang Mỹ Cảnh và Nhạc Lương Thần, biến mình thành người qua đường, không thể đổ tội lên đầu cô được.
"Vậy còn từ chối nghe điện của tôi thì sao?" Duy Đường cười nhạt một tiếng, mở một số điện thoại trong điện thoại ra.
Lệnh Hồ Lan nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra cuộc gọi không nghe máy trong ngày kéo Nhạc Lương Thần vào danh sách đen.
"Việc gì cũng có lý do của nó." Ai bảo cậu sớm không gọi muộn không gọi, nhất định gọi vào ngày hôm đó...
Duy Đường cười nhạt: "Giang Mỹ Cảnh, thanh danh của tôi bị cậu hủy hoại, tìm cậu trao đổi cậu lại không nghe điện thoại, như vậy mà vẫn không xin lỗi tôi sao?"
"Xin lỗi, xin lỗi, thật thành xin lỗi!" Lệnh Hồ Lan xin lỗi không hề do dự.
Việc có thể giải quyết bằng cách xin lỗi thì kiên quyết không phí tiền, đúng, chính là như vậy!
"Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn đòi tiền làm gì chứ?"
Đòi tiền mà cũng mới mẻ thoát tục vậy đấy, Lệnh Hồ Lan cảm thấy mình đã được mở rộng tầm mắt.
"Không có tiền, nghèo tới mức phải cạp đất rồi. A! Không cần phải đưa tôi về đâu, cám ơn nhé, tạm biệt!"
Lệnh Hồ Lan mau chóng chuồn.
Nhưng một câu nói của Duy Đường lại khiến lập tức sững lại.
"Giúp cậu xử lý Diệp Nhược Nhược!"
"Cậu có thù với Diệp Nhược Nhược?"
"Mười nghìn tệ!"
Lệnh Hồ Lan té ngửa, gian thương, thì ra là đang đợi ở đây.
Màn dạo đầu lâu vậy đấy, làm suýt nữa cô tưởng thật.
"Xử lý thế nào?"
"Để cô ta không thể tung tẩy ở trường được nữa, thế nào?"
Thái độ của Duy Đường rất nghiêm túc, lạnh lùng.
Lệnh Hồ Lan có chút băn khoăn, không phải là kẻ lừa đảo đấy chứ?
Tin hay không, đây là một vấn đề.
Lệnh Hồ Lan cuối cùng vẫn quyết định cược một ván.
"Thanh toán theo đợt nhé?" Cô dè dặt hỏi.
Duy Đường dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới khẽ nói một từ "được".
Lệnh Hồ Lan thở phào một hơi, lên tiếng kiếm chuyện để giảm bớt bối rối.
"Nói chứ, nam thần, vì Diệp Nhược Nhược tán tỉnh Nhạc Lương Thần không tán tỉnh cậu nên cậu mới đối phó với cô ta sao?"
Duy Đường nhìn cô chằm chặp.
"Giang Mỹ Cảnh, sao cậu biết cô ta không tán tỉnh?"
Vì thế...
Tán tỉnh rồi?
"Sao cậu không nghĩ rằng vì cô ta tán tỉnh vô tội vạ nên mới khiến tôi tức giận?"
Vì thế...
Không được tán tỉnh vô tội vạ?
"Nếu cậu là vì có thù với Diệp Nhược Nhược, tại sao không xử đẹp cô ta luôn đi, lại đòi tiền tôi làm gì?"
Lệnh Hồ Lan sực hiểu ra, cảm thấy rất bất bình.
"Điểm thù hận không đủ!"
Khốn nạn, vậy cũng được sao?
Lệnh Hồ Lan ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo Duy Đường tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh, sau đó mau chóng chạy lên lầu.
...
Cô tì sát gương mặt nóng bừng của mình xuống mặt bàn học để giảm nhiệt độ.
Ngày hôm nay đúng là kinh hồn bạt vía.
Cô sẽ không thừa nhận rằng mình đã bị vẻ đẹp trai của gã Duy Đường hớp hồn.
Nếu đẹp trai có thể dùng làm cơm ăn, gã đó chắc chắn sẽ không bao giờ đói.
...
Ký túc xá nam sinh.
Duy Đường ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.
"Đại ca, lại định hack ai vậy?"
Bạn cùng phòng nghe thấy tiếng bàn phím lách cách, ngẩng đầu lên hỏi một câu.
"Sao cậu biết là hack người khác? Tôi đang làm bài tập!"
Duy Đường mặt không biến sắc.
"Nói thực chứ, chỉ khi cậu hack người khác tốc độ đánh máy mưới nhanh như vậy, bình thường khi làm bài cậu đều dùng tốc độ rùa bò!"
Duy Đường mỉm cười không nói gì.
"Nhìn đi, khi hack người khác cậu mới nở nụ cười quái dị như vậy!"
Bạn cùng phòng quan sát rất tỉ mỉ.
Thấy Duy Đường không trả lời, bạn cùng phòng liền nhảy xuống giường nhìn máy tính của anh.
Nhìn thấy mười mấy giao diện thay đổi liên tục trên màn hình.
"Diệp Nhược Nhược!"
Bạn cùng phòng vô cùng ngạc nhiên.
"Ôi vãi, cô ta chẳng qua chỉ là tán tỉnh cậu có một lần, hà cớ gì cậu hack cô ta?"
"Nhìn ngứa mắt!"
Bạn cùng phòng: "..." Có mấy người cậu nhìn vừa mắt đâu.
Đợi tới khi anh ta nhìn rõ thông tin trên màn hình liền ngậm miệng lại, lặng lẽ thắp một dãy nến cho Diệp Nhược Nhược.
Nữ thần, hãy tự cầu phúc đi!