Lệnh Hồ Lan liền mau chóng thu dọn đồ đạc biến mất khỏi văn phòng.
Đám đông trong phòng làm việc: Con ong chăm chỉ hôm nay không tăng ca sao?
Đúng là không dám tin vào mắt mình.
Phương Hiểu Hạc theo sếp tổng ra nước ngoài học tập.
Tiền đồ nghề nghiệp hào quang sáng chói.
Ngược lại, Lệnh Hồ Lan vẫn là một tên culi quảng cáo phục vụ cho ông bố nhà người ta!
Cùng trường không cùng số phận, ngoài hai mắt viết đầy ngưỡng mộ đố kỵ hận ra, thì chỉ có thể tích cực đòi tiền mừng thôi.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc trang phục công sở ngồi trong tiệm cà phê, Lệnh Hồ Lan liền vỗ vai.
"Đưa tiền đây!"
"Mình... mình thất tình rồi!" Phương Hiểu Hạc lập tức mắt đỏ sọng.
Ôi vãi!
Đúng là trường phái diễn xuất thực lực!
Lại dùng chiêu này rồi, lương tâm của cậu không biết đau sao?
Phương Hiểu Hạc:... Không hề, cảm thấy rất tuyệt vời!
Lệnh Hồ Lan:... Phương Hiểu Hạc, con thuyền tình bạn nói chìm là chìm.
Phương Hiểu Hạc: Không sao! Dù sao thì cậu cũng đã tán đổ nam thần rồi, chỉ biết tới trai không còn tình người nữa, mình tha lỗi cho cậu.
Lệnh Hồ Lan:... Mình... mình là người có lỗi.
"Nói đi, là việc gì? Nói ra hồn, hôm nay mình mời, nói không ra hồi thì tiền mừng gấp đôi!"
Lệnh Hồ Lan vùi mình trong sofa.
Sau khi nghe Phương Hiểu Hạc kể xong, khóe miệng Lệnh Hồ Lan không kìm nổi co giật.
Ôi vãi!
Đây chính là phiên bản "Tổng tài bá đạo đã yêu tôi!" phiên bản đời thực!
Đầu đuôi câu chuyện là thế này.
Vào ngày ra mắt sản phẩm mới của Diệp Nhược Nhược, Phương Hiểu Hạc bị một bàn tay kéo vào phòng.
Ép buộc vận động kịch liệt không thể mô tả vài lần.
Sau đó thì không có cách nào rũ bỏ được miếng keo con voi dính trên người.
Và rồi nảy sinh một mối tình dị dạng.
Nhưng...
Phương Hiểu Hạc là một em bé ngoan có chính kiến đúng đắn, sau có thể chấp nhận đâm lao theo lao.
Thế là cô đơn phương tuyên bố thất tình!
Lệnh Hồ Lan:...
Phương Hiểu Hạc, da mặt cậu có dày hơn được nữa không?
Vì trốn tiền mừng, cậu cũng thật liều mạng!
Lệnh Hồ Lan lặng lẽ chỉ trích, bất ngờ nghĩ tới thời gian xảy ra sự việc: Lễ ra mắt sản phẩm mới của Diệp Nhược Nhược.
Không lẽ ngày hôm đó bị cô truyền vận rủi đấy chứ?
Cho dù bị cô truyền nhiễm, tại sao Phương Hiểu Hạc lại nở vận đào hoa còn cô thì đích thực là xúi quẩy.
Thật không công bằng!
Trừ điểm!
Trừ một trăm nghìn điểm!
Phương Hiểu Hạc: "Ôi trời! Cảm giác tiền vẫn trên người thật thoải mái! Cảm giác kết hôn với nam thần thế nào?"
Lệnh Hồ Lan: "Cũng... tạm..."
Mình sẽ không nói với cậu rằng, nam thần cưới mình về nhà chỉ là muốn có một chiếc gối ôm hình người.
Sau khi ăn xong hai người liền đi dạo bộ, thi thoảng lại trò chuyện đôi ba câu.
Cứ như thế đi rất lâu.
Một lúc sau, một chiếc ô tô dừng lại trên đường.
Tài xế nói với hai người: "Lên xe đi!"
Phương Hiểu Hạc bình tĩnh nói: "Đồng nghiệp của mình!"
Phương Hiểu Hạc lên xe trước, Lệnh Hồ Lan lên xe sau, sau đó buột miệng nói một câu: "Cám ơn nhé!"
"Không cần cám ơn, tôi không gọi cô!"
Lệnh Hồ Lan:... (>.<)
Thật bối rối! Có biết ăn nói không vậy?
Muốn xuống xe quá, tôi cũng là người cần giữ thể diện đấy nhé!
Đợi sau khi ngồi chắc chắn, Lệnh Hồ Lan mới tỉ mỉ quan sát người đó, sau đó...
Cả người cô không thể bình tĩnh được.
Em ơi, nam chính là sếp tổng của em sao?
Em lại gọi sếp tổng là đồng nghiệp sao?
Có đồng nghiệp nào đẳng cấp, hoành tráng thế này không?
Giọng Tuần Duy rất bình tĩnh: "Tâm trạng đã khá hơn chưa?"
Phương Hiểu Hạc mặt không cảm xúc: "Chưa!"
Tuần Duy quay đầu liếc nhìn Lệnh Hồ Lan, sau đó lại mau chóng quay đầu lại lái xe.
Lệnh Hồ Lan tự động phiên dịch ý của ánh mắt đó: Đồ vô dụng, dỗ dành thôi cũng không nên thân.
Ôi vãi!
Chị nằm không cũng trúng đạn!
Bạn gái của anh sao lại bắt tôi dỗ dành?
Vụ việc này chị đây không chịu trách nhiệm!
Lệnh Hồ Lan lặng lẽ làm một phông nền có kính nghiệp!
Từ trong lời nói của hai người có thể nghe ra được gian tình tình chàng ý thiếp.
Lệnh Hồ Lan lặc lẽ nhấn LIKE cho Phương Hiểu Hạc.
Không hổ là trợ thủ thần thánh của chị.
Dám cướp chồng của nữ chính, dũng khí này, chị phục sát đất.
Có điều sao nam chính lại vô duyên vô cớ có ham muốn, việc này không có công lao của Diệp Nhược Nhược, chị không tin đâu.