Vừa dứt lời thì bị bà Lý đập một cái, “Ông già ngả ngớn!”
Bởi đây là lần đầu hai ông bà đến thành phố S, trạm phía đông lại lớn, quanh co như mê cung không dễ tìm cho lắm, Trần Hoàn tính toán thời gian, đến trạm đường sắt cao tốc trước hai mươi phút để chờ họ.
Trước đó Lưu Tử Khâm đã dặn Trần Hoàn đến chỗ mình một chuyến trước khi làm thủ tục xuất viện cho bà Lý, hắn vẫn phải nói rõ với anh về vài mục cần chú ý và phương pháp tập luyện phục hồi chức năng. Trần Hoàn dứt khoát dẫn bà Lý và ông Lưu cùng đến văn phòng của Lưu Tử Khâm.
Trước khi Lưu Tử Khâm kết thúc lời dặn của bác sĩ, Trần Hoàn đã nhìn sang chỗ khác. Không phải anh sợ, mà là Lưu Tử Khâm nhìn anh nghiêm túc như vậy, mặc dù hoàn toàn là giải quyết việc chung, nhưng Trần Hoàn hơi không chống đỡ được. Nếu như tiếp tục đối mặt, anh thật sự sợ mình sẽ lộ ra biểu cảm như sói như hùm.
Kể ra cũng khéo, anh vừa mới đến lối ra, từ xa đã nhìn thấy bà Lý và ông Lưu tay kéo vali, mang theo túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt tươi cười vẫy tay với anh. Trên đầu hai người họ còn đội mũ vàng mà đoàn du lịch phát cho, đầy sức sống như đi du lịch, chỉ thiếu tay giơ cờ đỏ, cài micro gọi mọi người tập hợp.
Đương nhiên Bà Lý đang tính toán kế xem mắt của mình, trước khi đến bà đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Đầu tiên là tốn nhiều sức tìm bạn học cũ ở thành phố S, bạn học cũ làm việc cho cơ quan chính phủ, không phải gương mặt trẻ tuổi, nhưng đúng lúc quen một giáo viên tiểu học. Giáo viên là một công việc ổn định trong chuyện xem mắt, bà Lý đã xem ảnh của cô gái, điềm đạm nho nhã, vừa khéo bổ sung tính cách với Lưu Tử Khâm, tốt quá.
Trần Hoàn lập tức tiến lên đón, nhận lấy vali trong tay hai người, “Thật ra mẹ con đã hồi phục rồi, còn làm phiền cô chú tự mình đến một chuyến.”
Nói xong bà Lý và ông Lưu tùy tùng của bà một trước một sau rời đi.
Ông Lưu không dám phản kháng nữa.
Bà Lý nghe vậy không vui, đập mạnh một cái lên vai anh, giả vờ hơi tức giận, “Lớn rồi còn xa lạ với người nhà đúng không?”
Lúc Trần Hoàn nhận lấy tờ đơn, cũng không biết vô tình hay cố ý nắm nhẹ ngón giữa và ngón trỏ của Lưu Tử Khâm không rồi lập tức buông ra, “Tôi nhớ rồi, bác sĩ Lưu.”
Có vẻ tâm trạng bà Lý rất tốt, cười hì hì vẫy gọi hai người, “Lưu Tử Khâm à, mẹ và bố con định ở thêm hai ngày. Con xem cô Lâm của con tới đây hai tháng, suốt ngày chỉ ở trong phòng bệnh, nhân dịp này bọn mẹ cùng ra ngoài đi dạo.”
Bị bà Lý dạy dỗ, Trần Hoàn cười xấu hổ, tự cảm thấy đuối lý nên nhanh chóng xin lỗi, “Cô đừng nói thế, sau này con sẽ sửa.”
Sau khi nhận được đáp án, Trần Hoàn quay đầu lái xe đến bệnh viện. Tiềm thức nói cho anh biết, chắc chắn hai người này đang âm mưu chuyện gì đó.
Bà Lý nhận được đáp án như trong dự đoán, vẫn có phần không cam lòng, “Vậy khoa nó có mấy cô gái?”
Ông Lưu vừa giúp Trần Hoàn để vali vào cốp sau, vừa không quên hát đệm cho bà nhà mình, “Cô con nói đúng lắm, sau này có gì cần cứ nói với gia đình, chúng ta nói trước phải là yêu cầu đứng đắn đấy.”
Lúc này ba người nghe thấy tiếng bước chân, cùng nhìn về phía hai người họ. Rõ ràng ánh mắt rất trực tiếp, nhưng hình như mỗi người đều có ý nghĩ xấu.
Vừa dứt lời thì bị bà Lý đập một cái, “Ông già ngả ngớn!”
Cho nên Lưu Tử Khâm thật sự bội phục vợ của Hà Vân Xuyên, phải có can đảm lớn nhường nào mới có thể trải qua kiểu yêu đương “góa chồng”, còn có thể làm việc nghĩa chẳng từ nan mà đồng hành cùng anh ta. Về phần bản thân hắn, bây giờ không có thời gian quan tâm việc này.
Ông Lưu nhỏ giọng thì thầm, “Mọi người đều là đàn ông mà.”
Khi nghe thấy tên Lưu Tử Khâm, đôi mắt của Trần Hoàn phút chốc được thắp sáng, nhưng trong lúc nghe bà Lý nói tiếp nửa đoạn sau, nó dần dần tối lại, sâu không thấy đáy.
Bà Lý đập cái thứ hai.
Tiếng trò chuyện của hai vợ chồng ở ghế sau hơi đứt quãng, sau khi đi qua một đèn giao thông thì hoàn toàn im bặt. Hai tay bà Lý xua xua giữa không trung, nháy mắt với ông Lưu, ông Lưu từ chối tiếp thu, đồng thời bĩu môi với bà, ý là “Chuyện này bà hỏi đi”. Bà Lý hơi bất mãn đẩy ông một cái, chỉ chỉ ông Lưu lại chỉ chỉ Trần Hoàn trong gương chiếu hậu, đang chuẩn bị nói rõ ý định của mình.
“Ài…” Hai vợ chồng hơi tiếc nuối, vẫn muốn tiếp tục thương lượng gì đó nhưng đến bệnh viện rồi.
Ông Lưu không dám phản kháng nữa.
Bà Lý nghe vậy không vui, đập mạnh một cái lên vai anh, giả vờ hơi tức giận, “Lớn rồi còn xa lạ với người nhà đúng không?”
Khi Lưu Tử Khâm và Trần Hoàn đến phòng bệnh, hai bà mẹ đang ngồi ở mép giường cầm tay nhau như thể cả đời chưa gặp, hai mắt rưng rưng tám chuyện nhà. Còn ông Lưu cần cù vất vả của chúng ta, đương nhiên đang chịu thương chịu khó thu dọn hành lý quét vệ sinh.
Hai người họ liếc mắt đưa tình với nhau, Trần Hoàn nhìn thấy hết, anh thật lòng cảm thấy cuộc sống như vậy rất ấm áp. Nhìn số lượng hành lý không giống tới đón người, vì vậy đến khi hai ông bà ngồi vào xe, Trần Hoàn quay đầu hỏi, “Cô chú, chúng ta đến bệnh viện luôn ạ?”
“À, ừ.” Bà Lý không trả lời ngay, nhỏ giọng cằn nhằn với ông Lưu xong mới phản ứng lại.
Lưu Tử Khâm vội vàng lấy lòng đấm vai giúp bà Lý, “Là nhà chúng ta, nhà chúng ta.”
Trần Hoàn nhìn bà ngồi thẳng người, hình như thực sự có chuyện gì đó vô cùng quan trọng muốn hỏi, “Chuyện gì ạ, cô nói đi.”
Sau khi nhận được đáp án, Trần Hoàn quay đầu lái xe đến bệnh viện. Tiềm thức nói cho anh biết, chắc chắn hai người này đang âm mưu chuyện gì đó.
Bác sĩ trong phòng thực sự đã chai mặt với Trần Hoàn, thấy anh đến, họ nhao nhao chào một tiếng sau đó tiếp tục làm việc của mình.
“Cũng không có.”
Có điều không chờ Trần Hoàn nghiên cứu kỹ, bà Lý đã bày đáp án ở trước mặt anh.
Có điều không chờ Trần Hoàn nghiên cứu kỹ, bà Lý đã bày đáp án ở trước mặt anh.
“Bà gì ơi, xin hỏi bà lén lén lút lút làm gì trong phòng làm việc vậy?” Lưu Tử Khâm đi vào từ sau lưng bà Lý, hai tay khoác lên bả vai bà, cố ý hạ giọng làm ra vẻ.
Tiếng trò chuyện của hai vợ chồng ở ghế sau hơi đứt quãng, sau khi đi qua một đèn giao thông thì hoàn toàn im bặt. Hai tay bà Lý xua xua giữa không trung, nháy mắt với ông Lưu, ông Lưu từ chối tiếp thu, đồng thời bĩu môi với bà, ý là “Chuyện này bà hỏi đi”. Bà Lý hơi bất mãn đẩy ông một cái, chỉ chỉ ông Lưu lại chỉ chỉ Trần Hoàn trong gương chiếu hậu, đang chuẩn bị nói rõ ý định của mình.
Rất không khéo, đúng lúc Trần Hoàn đang xem họ diễn kịch câm qua gương chiếu hậu, hai người cứ thế nhìn nhau không hiểu gì cả.
Chuyện chính là, “Nhân tiện làm quen bạn mới.”
Bây giờ là thời cơ tốt.
Có một chút lúng túng.
Trần Hoàn lấy biên lai, đơn thuốc và thông báo xuất viện ra, “Những cái khác xong rồi, còn lại giấy thông báo cần dấu của cậu.”
Đèn đỏ vẫn chưa hết.
Trần Hoàn cũng tăng tốc bước chân đuổi theo hắn, “Đừng hiểu lầm, là cô Lý muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.”
“Đã là người một nhà nên cô cũng không giấu nữa, thằng quỷ Lưu Tử Khâm này nói chuyện với cô chú cũng không biết câu nào thật câu nào giả. Nhưng hai đứa thân nhau, chắc chắn nó nói thật với con.”
Dù sao bà Lý cũng là bề trên, nở nụ cười gượng gạo phá vỡ cục diện lúng túng trước, “Ha ha ha, Tiểu Trần à, cô có chuyện muốn hỏi con.” Trước khi lên xe bà Lý còn nói đừng xa lạ với người nhà, lúc này bà lại hơi ngượng ngùng.
Bàn tay điều khiển vô lăng của Trần Hoàn nổi gân xanh vì dùng sức, nếu bà Lý mặt đối mặt với anh, không khó để phát hiện thật ra anh đang xụ mặt, máy móc dùng cơ bắp kéo khóe miệng lên, nói ra hai chữ không mang bất cứ tình cảm nào, “Không có.”
Trần Hoàn nhìn bà ngồi thẳng người, hình như thực sự có chuyện gì đó vô cùng quan trọng muốn hỏi, “Chuyện gì ạ, cô nói đi.”
Bị bà Lý dạy dỗ, Trần Hoàn cười xấu hổ, tự cảm thấy đuối lý nên nhanh chóng xin lỗi, “Cô đừng nói thế, sau này con sẽ sửa.”
Hai người họ liếc mắt đưa tình với nhau, Trần Hoàn nhìn thấy hết, anh thật lòng cảm thấy cuộc sống như vậy rất ấm áp. Nhìn số lượng hành lý không giống tới đón người, vì vậy đến khi hai ông bà ngồi vào xe, Trần Hoàn quay đầu hỏi, “Cô chú, chúng ta đến bệnh viện luôn ạ?”
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn,” Bà Lý xoa tay, “Từ nhỏ cô và chú con đã không yêu cầu cao với Lưu Tử Khâm, học hành chăm chỉ thi đậu đại học, sau khi làm việc tìm một cô gái tốt, kết hôn sinh con sống bình thường đến hết đời là được.”
Rõ ràng trong ba người họ, chỉ có Trần Hoàn chú ý đến hắn khi Lưu Tử Khâm vừa xuất hiện ở của, bà Lý không kịp phòng bị giật mình kêu lên. Quay đầu thấy là con mình, lại đấm một cú, “Nhà họ Lưu các anh sao từ lớn đến nhỏ đều ngả ngớn thế.”
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn,” Bà Lý xoa tay, “Từ nhỏ cô và chú con đã không yêu cầu cao với Lưu Tử Khâm, học hành chăm chỉ thi đậu đại học, sau khi làm việc tìm một cô gái tốt, kết hôn sinh con sống bình thường đến hết đời là được.”
Khi nghe thấy tên Lưu Tử Khâm, đôi mắt của Trần Hoàn phút chốc được thắp sáng, nhưng trong lúc nghe bà Lý nói tiếp nửa đoạn sau, nó dần dần tối lại, sâu không thấy đáy.
Trần Hoàn lập tức tiến lên đón, nhận lấy vali trong tay hai người, “Thật ra mẹ con đã hồi phục rồi, còn làm phiền cô chú tự mình đến một chuyến.”
“Đã là người một nhà nên cô cũng không giấu nữa, thằng quỷ Lưu Tử Khâm này nói chuyện với cô chú cũng không biết câu nào thật câu nào giả. Nhưng hai đứa thân nhau, chắc chắn nó nói thật với con.”
Còi báo động của Trần Hoàn kêu inh ỏi, anh vốn định tìm một cơ hội hỏi thăm suy nghĩ của Lưu Tử Khâm, nhưng ngặt nỗi bà Lý và ông Lưu cứ ở bên cạnh, cho nên không có cách nào mở miệng.
Lưu Tử Khâm thôi cợt nhả, quay đầu nghiêm mặt nói với Trần Hoàn vẫn đứng bên cạnh, “Làm xong thủ tục chưa?”
Bà Lý đang nói bỗng nằm nhoài về phía trước, bám vào lưng ghế của Trần Hoàn, như nói thầm, “Con nói cô nghe, rốt cuộc nó có yêu đương không?”
Bàn tay điều khiển vô lăng của Trần Hoàn nổi gân xanh vì dùng sức, nếu bà Lý mặt đối mặt với anh, không khó để phát hiện thật ra anh đang xụ mặt, máy móc dùng cơ bắp kéo khóe miệng lên, nói ra hai chữ không mang bất cứ tình cảm nào, “Không có.”
Bà Lý nhận được đáp án như trong dự đoán, vẫn có phần không cam lòng, “Vậy khoa nó có mấy cô gái?”
Hắn đóng dấu xong trả lại cho Trần Hoàn, lùi một bước dựa vào mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, tư thế nghiêm chỉnh của bác sĩ, nhìn thẳng vào mắt anh, “Sau khi chữa khỏi u xương lành tính thường không cần can thiệp quá nhiều từ bên ngoài, nhưng vẫn kiểm tra lại ba tháng một lần, sau đó sẽ điều chỉnh thời gian tùy vào tình trạng khôi phục. Chú ý chế độ ăn ít canxi, tập thể dục hợp lý, nhưng phải chú ý đến vị trí phát lực, nhất là từ eo trở xuống, nếu không rất dễ gây gãy xương bệnh lý.”
“Cũng không có.”
Lưu Tử Khâm đã nhận ra động tác nhỏ của anh, tuy không muốn chuyện bé xé ra to, nhưng trong đôi mắt nhìn Trần Hoàn vẫn mang theo chút cảnh cáo. Bây giờ đã đến giờ tan làm, hôm nay Lưu Tử Khâm không trực cũng không có ca mổ, vì vậy hắn cởi áo khoác trắng ra, đi ra ngoài, “Đi thăm cô Lâm.”
“Ài…” Hai vợ chồng hơi tiếc nuối, vẫn muốn tiếp tục thương lượng gì đó nhưng đến bệnh viện rồi.
Kể ra cũng khéo, anh vừa mới đến lối ra, từ xa đã nhìn thấy bà Lý và ông Lưu tay kéo vali, mang theo túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt tươi cười vẫy tay với anh. Trên đầu hai người họ còn đội mũ vàng mà đoàn du lịch phát cho, đầy sức sống như đi du lịch, chỉ thiếu tay giơ cờ đỏ, cài micro gọi mọi người tập hợp.
Trước đó Lưu Tử Khâm đã dặn Trần Hoàn đến chỗ mình một chuyến trước khi làm thủ tục xuất viện cho bà Lý, hắn vẫn phải nói rõ với anh về vài mục cần chú ý và phương pháp tập luyện phục hồi chức năng. Trần Hoàn dứt khoát dẫn bà Lý và ông Lưu cùng đến văn phòng của Lưu Tử Khâm.
Nhưng bà Lý thì có.
Rất không khéo, đúng lúc Trần Hoàn đang xem họ diễn kịch câm qua gương chiếu hậu, hai người cứ thế nhìn nhau không hiểu gì cả.
Bác sĩ trong phòng thực sự đã chai mặt với Trần Hoàn, thấy anh đến, họ nhao nhao chào một tiếng sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Vừa vào văn phòng, bà Lý đã duỗi dài cổ hết nhìn đông lại ngó tây, rõ ràng văn phòng chỉ rộng từng đó, liếc mắt là có thể nhìn hết, cũng chỉ có vài người. Bà vẫn không tin tìm đi tìm lại mấy lần, cuối cùng không tình nguyện đổi sang mặt nạt thất vọng.
Bà Lý lườm hai người họ một cái xem như cảnh cáo, “Tôi đúng là ăn no rửng mỡ mới nói dóc với hai ông, chẳng thà đến thăm chị em tốt của tôi.”
“Bà gì ơi, xin hỏi bà lén lén lút lút làm gì trong phòng làm việc vậy?” Lưu Tử Khâm đi vào từ sau lưng bà Lý, hai tay khoác lên bả vai bà, cố ý hạ giọng làm ra vẻ.
Rõ ràng trong ba người họ, chỉ có Trần Hoàn chú ý đến hắn khi Lưu Tử Khâm vừa xuất hiện ở của, bà Lý không kịp phòng bị giật mình kêu lên. Quay đầu thấy là con mình, lại đấm một cú, “Nhà họ Lưu các anh sao từ lớn đến nhỏ đều ngả ngớn thế.”
Lưu Tử Khâm vội vàng lấy lòng đấm vai giúp bà Lý, “Là nhà chúng ta, nhà chúng ta.”
Mặc dù Lão Lưu không hiểu sao bị trúng đạn, nhưng ông không có lời oán giận, ông chỉ có thể nịnh nọt hơn con trai mình, cười rạng rỡ, “Con trai nói hay quá, chúng ta là người một nhà mà.”
Vừa vào văn phòng, bà Lý đã duỗi dài cổ hết nhìn đông lại ngó tây, rõ ràng văn phòng chỉ rộng từng đó, liếc mắt là có thể nhìn hết, cũng chỉ có vài người. Bà vẫn không tin tìm đi tìm lại mấy lần, cuối cùng không tình nguyện đổi sang mặt nạt thất vọng.
Về phần bà Lâm, ánh mắt của bà qua lại một vòng giữa Lưu Tử Khâm và Trần Hoàn, rồi nhìn sang chỗ khác có phần kháng cự, xong lại ngẩng đầu nhìn Trần Hoàn thêm hai cái.
Bà Lý lườm hai người họ một cái xem như cảnh cáo, “Tôi đúng là ăn no rửng mỡ mới nói dóc với hai ông, chẳng thà đến thăm chị em tốt của tôi.”
Ông Lưu nhỏ giọng thì thầm, “Mọi người đều là đàn ông mà.”
Nói xong bà Lý và ông Lưu tùy tùng của bà một trước một sau rời đi.
Nếu trên xe bà Lý đã nhắc đến đời sống tình cảm và chuyện hôn nhân của Lưu Tử Khâm, nhìn hành lý hai ông bà mang theo rõ ràng có chuẩn bị mà đến, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Tuổi của Lưu Tử Khâm cũng không nhỏ nữa, nếu như hắn cũng có ý định trong chuyện này, lại thêm bà Lý xen vào, lỡ như thật sự thành công thì sao?
Lưu Tử Khâm thôi cợt nhả, quay đầu nghiêm mặt nói với Trần Hoàn vẫn đứng bên cạnh, “Làm xong thủ tục chưa?”
Bà Lý đập cái thứ hai.
Trần Hoàn lấy biên lai, đơn thuốc và thông báo xuất viện ra, “Những cái khác xong rồi, còn lại giấy thông báo cần dấu của cậu.”
Dù sao bà Lý cũng là bề trên, nở nụ cười gượng gạo phá vỡ cục diện lúng túng trước, “Ha ha ha, Tiểu Trần à, cô có chuyện muốn hỏi con.” Trước khi lên xe bà Lý còn nói đừng xa lạ với người nhà, lúc này bà lại hơi ngượng ngùng.
Ngày bà Lâm xuất viện, thật ra không có gì phải lo lắng, nhưng bà Lý và ông Lưu kiên trì muốn chạy từ quê lên giúp đỡ. Tất nhiên Lưu Tử Khâm không đi được, cho nên Trần Hoàn đã trở thành tài xế.
Lưu Tử Khâm gật đầu, tìm con dấu trong ngăn kéo, “Cậu nhất định phải nhớ những lời tôi nói sau đây.”
Đừng nói là lập gia đình, bây giờ ngay cả tâm tư yêu đương hắn cũng không có. Bác sĩ hiểu rõ nghề này hơn ai hết, nói ra rất vẻ vang được mọi người tôn kính, riêng chiếc áo blouse đã tự mang hào quang, chưa kể Lưu Tử Khâm chẳng những đẹp trai, mà còn dịu dàng thân thiết với người bệnh. Cho dù đến khám ở khoa chỉnh hình chủ yếu là người già, nhưng chuyện bị hỏi thông tin liên lạc, hoặc hẹn ra ngoài ăn cơm vẫn thường xuyên xảy ra.
Hắn đóng dấu xong trả lại cho Trần Hoàn, lùi một bước dựa vào mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, tư thế nghiêm chỉnh của bác sĩ, nhìn thẳng vào mắt anh, “Sau khi chữa khỏi u xương lành tính thường không cần can thiệp quá nhiều từ bên ngoài, nhưng vẫn kiểm tra lại ba tháng một lần, sau đó sẽ điều chỉnh thời gian tùy vào tình trạng khôi phục. Chú ý chế độ ăn ít canxi, tập thể dục hợp lý, nhưng phải chú ý đến vị trí phát lực, nhất là từ eo trở xuống, nếu không rất dễ gây gãy xương bệnh lý.”
Trước khi Lưu Tử Khâm kết thúc lời dặn của bác sĩ, Trần Hoàn đã nhìn sang chỗ khác. Không phải anh sợ, mà là Lưu Tử Khâm nhìn anh nghiêm túc như vậy, mặc dù hoàn toàn là giải quyết việc chung, nhưng Trần Hoàn hơi không chống đỡ được. Nếu như tiếp tục đối mặt, anh thật sự sợ mình sẽ lộ ra biểu cảm như sói như hùm.
Lúc Trần Hoàn nhận lấy tờ đơn, cũng không biết vô tình hay cố ý nắm nhẹ ngón giữa và ngón trỏ của Lưu Tử Khâm không rồi lập tức buông ra, “Tôi nhớ rồi, bác sĩ Lưu.”
Lưu Tử Khâm đã nhận ra động tác nhỏ của anh, tuy không muốn chuyện bé xé ra to, nhưng trong đôi mắt nhìn Trần Hoàn vẫn mang theo chút cảnh cáo. Bây giờ đã đến giờ tan làm, hôm nay Lưu Tử Khâm không trực cũng không có ca mổ, vì vậy hắn cởi áo khoác trắng ra, đi ra ngoài, “Đi thăm cô Lâm.”
Trần Hoàn bước nhanh chân đi đến bên cạnh hắn.
Nếu trên xe bà Lý đã nhắc đến đời sống tình cảm và chuyện hôn nhân của Lưu Tử Khâm, nhìn hành lý hai ông bà mang theo rõ ràng có chuẩn bị mà đến, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Tuổi của Lưu Tử Khâm cũng không nhỏ nữa, nếu như hắn cũng có ý định trong chuyện này, lại thêm bà Lý xen vào, lỡ như thật sự thành công thì sao?
Còi báo động của Trần Hoàn kêu inh ỏi, anh vốn định tìm một cơ hội hỏi thăm suy nghĩ của Lưu Tử Khâm, nhưng ngặt nỗi bà Lý và ông Lưu cứ ở bên cạnh, cho nên không có cách nào mở miệng.
Mặc dù Lão Lưu không hiểu sao bị trúng đạn, nhưng ông không có lời oán giận, ông chỉ có thể nịnh nọt hơn con trai mình, cười rạng rỡ, “Con trai nói hay quá, chúng ta là người một nhà mà.”
Bây giờ là thời cơ tốt.
Nhưng vì tính đặc thù của nghề này mà bác sĩ thường chịu áp lực nhiều hơn người bình thường. Họ cũng là người bình thường, sau một ngày tàn phá, tan việc, cởi áo blouse, tính tình ai nấy đều dễ cáu gắt. Nếu thật sự yêu đương, cô gái không chỉ phải vô duyên vô cớ chịu đựng sự cáu kỉnh của bạn, mà còn phải an ủi bạn, khó khăn biết bao.
Ông Lưu vừa giúp Trần Hoàn để vali vào cốp sau, vừa không quên hát đệm cho bà nhà mình, “Cô con nói đúng lắm, sau này có gì cần cứ nói với gia đình, chúng ta nói trước phải là yêu cầu đứng đắn đấy.”
Có một chút lúng túng.
Bản lĩnh đàm phán khôn ngoan và dứt khoát của anh đã tự động mất hiệu lực trước mặt Lưu Tử Khâm. Trần Hoàn nghiêng đầu nhìn Lưu Tử Khâm, cố gắng hỏi uyển chuyển, “Cậu có dự định lập gia đình không?”
Lưu Tử Khâm cạn lời rồi, vội vàng bước nhanh hơn, nói một câu trần thuật, “… Sếp Trần lại chuyển sang mở công ty cưới.”
Trần Hoàn cũng tăng tốc bước chân đuổi theo hắn, “Đừng hiểu lầm, là cô Lý muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.”
Lưu Tử Khâm không hiểu sao hai người lại như đang thi đi bộ, hắn dừng bước lại, vỗ vỗ tấm bảng trước ngực Trần Hoàn, “Không, có.”
Bà Lý đang nói bỗng nằm nhoài về phía trước, bám vào lưng ghế của Trần Hoàn, như nói thầm, “Con nói cô nghe, rốt cuộc nó có yêu đương không?”
Đừng nói là lập gia đình, bây giờ ngay cả tâm tư yêu đương hắn cũng không có. Bác sĩ hiểu rõ nghề này hơn ai hết, nói ra rất vẻ vang được mọi người tôn kính, riêng chiếc áo blouse đã tự mang hào quang, chưa kể Lưu Tử Khâm chẳng những đẹp trai, mà còn dịu dàng thân thiết với người bệnh. Cho dù đến khám ở khoa chỉnh hình chủ yếu là người già, nhưng chuyện bị hỏi thông tin liên lạc, hoặc hẹn ra ngoài ăn cơm vẫn thường xuyên xảy ra.
Đèn đỏ vẫn chưa hết.
Nhưng vì tính đặc thù của nghề này mà bác sĩ thường chịu áp lực nhiều hơn người bình thường. Họ cũng là người bình thường, sau một ngày tàn phá, tan việc, cởi áo blouse, tính tình ai nấy đều dễ cáu gắt. Nếu thật sự yêu đương, cô gái không chỉ phải vô duyên vô cớ chịu đựng sự cáu kỉnh của bạn, mà còn phải an ủi bạn, khó khăn biết bao.
Cho nên Lưu Tử Khâm thật sự bội phục vợ của Hà Vân Xuyên, phải có can đảm lớn nhường nào mới có thể trải qua kiểu yêu đương “góa chồng”, còn có thể làm việc nghĩa chẳng từ nan mà đồng hành cùng anh ta. Về phần bản thân hắn, bây giờ không có thời gian quan tâm việc này.
Nhưng bà Lý thì có.
Khi Lưu Tử Khâm và Trần Hoàn đến phòng bệnh, hai bà mẹ đang ngồi ở mép giường cầm tay nhau như thể cả đời chưa gặp, hai mắt rưng rưng tám chuyện nhà. Còn ông Lưu cần cù vất vả của chúng ta, đương nhiên đang chịu thương chịu khó thu dọn hành lý quét vệ sinh.
Lúc này ba người nghe thấy tiếng bước chân, cùng nhìn về phía hai người họ. Rõ ràng ánh mắt rất trực tiếp, nhưng hình như mỗi người đều có ý nghĩ xấu.
“À, ừ.” Bà Lý không trả lời ngay, nhỏ giọng cằn nhằn với ông Lưu xong mới phản ứng lại.
Đương nhiên Bà Lý đang tính toán kế xem mắt của mình, trước khi đến bà đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Đầu tiên là tốn nhiều sức tìm bạn học cũ ở thành phố S, bạn học cũ làm việc cho cơ quan chính phủ, không phải gương mặt trẻ tuổi, nhưng đúng lúc quen một giáo viên tiểu học. Giáo viên là một công việc ổn định trong chuyện xem mắt, bà Lý đã xem ảnh của cô gái, điềm đạm nho nhã, vừa khéo bổ sung tính cách với Lưu Tử Khâm, tốt quá.
Lưu Tử Khâm gật đầu, tìm con dấu trong ngăn kéo, “Cậu nhất định phải nhớ những lời tôi nói sau đây.”
Về phần bà Lâm, ánh mắt của bà qua lại một vòng giữa Lưu Tử Khâm và Trần Hoàn, rồi nhìn sang chỗ khác có phần kháng cự, xong lại ngẩng đầu nhìn Trần Hoàn thêm hai cái.
Có vẻ tâm trạng bà Lý rất tốt, cười hì hì vẫy gọi hai người, “Lưu Tử Khâm à, mẹ và bố con định ở thêm hai ngày. Con xem cô Lâm của con tới đây hai tháng, suốt ngày chỉ ở trong phòng bệnh, nhân dịp này bọn mẹ cùng ra ngoài đi dạo.”
Chuyện chính là, “Nhân tiện làm quen bạn mới.”