Trần Hoàn bình tĩnh hơn anh nghĩ rất nhiều, anh không dùng giọng điệu thương lượng, mà nghiêm túc thông báo với bà, “Mẹ, con phải đưa mẹ đến thành phố S phẫu thuật.”
Cho dù trước mặt bà Lâm anh tỏ ra bình tĩnh hơn đi nữa, nhưng dẫu sao người nằm trên giường bệnh cũng là mẹ mình, anh chỉ che giấu cảm xúc của bản thân như người lớn thường làm mà thôi. Bây giờ nghe được giọng nói của Lưu Tử Khâm, mặc dù đối phương chỉ nói vài chữ nhưng không hiểu sao lại có tác dụng làm yên lòng.
Hồi còn đi học anh đối xử với bản thân cực kỳ tàn nhẫn, giờ làm việc càng liều mạng hơn. Mỗi ngày có không dưới năm, sáu cuộc họp lớn nhỏ, buổi tối tăng ca suốt đêm cũng là chuyện thường xảy ra, nếu không chịu được thì hút thuốc hoặc uống cà phê. Anh luôn rất tự chủ, cũng biết hút thuốc không phải thói quen tốt, nhưng khi bị ép đến mức không thở nổi anh luôn không nhịn được hút hai hơi.
Bà Lâm được kiểm tra ra bệnh này khi Trần Hoàn đang học cấp ba, giấu mãi không cho anh biết.
Quả nhiên, “Bây giờ mẹ con đang ở bệnh viện! Con còn nhớ bệnh cũ của chị ấy không? Hôm nay cô xuống tầng gọi chị ấy ăn cơm cùng, gõ cửa mãi không ai trả lời. Vừa mở cửa thì phát hiện mẹ con co ro bên tủ giày ôm đầu gối, hỏi chị ấy bị làm sao nhưng nói không lưu loát, chỉ đồ mồ hôi lạnh. Cô và chú Lưu con nhanh chóng đưa chị ấy đến bệnh viện. Vừa đưa đến bệnh viện thì mẹ con ngất xỉu. Trời ơi Tiểu Trần, con nói chuyện này phải xử lý thế nào!” Bà Lý lo lắng đến nỗi nói năng lộn xộn không biết muốn nói điều gì.
Cân nhắc có liên quan đến bệnh của bà Lâm, hắn rất kiên nhẫn, “Còn có chuyện gì?”
Có điều trên nguyên tắc tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Trần Hoàn đối xử với nhân viên vẫn rất nhân từ, ngoại những lúc tăng ca vì không theo kịp tiến độ, những lúc khác sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan làm rất đúng giờ. Vì vậy trên dưới công ty không có lời oán giận gì, bầu không khí tự nhiên cũng rất tốt.
Có vài nhân viên mới vào làm ít nhiều hơi không phục khi thấy lãnh đạo trực tiếp chỉ là một thanh niên mới ba mươi tuổi đầu. Sau này tiếp xúc nhiều với Trần Hoàn, ai nấy cũng bội phục tác phong và năng lực làm việc của anh.
Thái độ của Trần Hoàn lập tức trở nên cứng rắn, đều tiên là hỏi ngọn nguồn tìm hiểu bệnh tình của bà Lâm, sau đó nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
Hà Vân Xuyên nghẹn một hơi không có cách nào cãi lại, suýt nữa ngất xỉu. Anh ta siết chặt nắm đấm, ranh con đáng ghét thật.
“Ê đợi đã.” Trần Hoàn gọi hắn lại.
Đãi ngộ công ty đưa ra khá tốt so với những công ty cùng ngành, nghỉ phép cũng hợp lý, theo lý mà nói mọi người phải rất vui lòng khi có quan hệ tốt với sếp Trần. Nhưng sếp Trần luôn không có biểu cảm gì, trông rất nghiêm túc, có người chào hỏi anh cũng chỉ gật đầu lễ phép, khi mọi người nhìn thấy anh đều rất lễ độ kính cẩn.
Trùng hợp có một lần Trần Hoàn nghỉ hè về nhà, nhìn thấy bà Lâm ngồi trên ghế đẩu phơi quần áo, lúc muốn di chuyển phải chuyển ghế đẩu trước, lại dùng cùi chỏ chống nửa người trên, cố sức di chuyển người.
“Ssh!” Lưu Tử Khâm đang nghiêm túc suy nghĩ ca bệnh của bà Lâm do Trần Hoàn dùng điện thoại của mẹ gọi, sau gáy đột nhiên mát lạnh, là một bàn tay ướt sũng.
“Sếp Trần?”
“Chờ một lát,” Lưu Tử Khâm nhanh chóng mở lịch sắp xếp ca mổ kế tiếp, “Hai ngày nay không có nhiều ca mổ, mau chóng đưa cô Lâm tới đây, cho dù kết quả xét nghiệm thế nào, tôi vẫn phải hiểu kỹ càng bệnh tình mới có thể sắp xếp phẫu thuật.”
“Vào đi.” Trần Hoàn bận gửi email, không ngẩng đầu lên, “Cô xem lịch trình công việc tiếp theo, bớt chút thời gian sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho mọi người.”
“Xin lỗi cô, lúc nãy bật im lặng con không nghe thấy, có chuyện gì gấp ạ?” Có thể khiến bà Lý gọi cho anh nhiều cuộc như vậy, ngoại trừ liên quan đến mẹ mình thì Trần Hoàn không nghĩ ra chuyện gì khác.
Trong nháy mắt đó, bà Lâm dường như nhìn thấy bóng dáng ông Trần trên người anh. Bà không có lý do từ chối, khẽ gật đầu thở dài một tiếng, con mình lớn thật rồi.
Thư ký Hồ nghĩ thầm, công ty có phúc lợi này từ khi nào? Nhưng cô không dám hỏi nhiều, “Vâng thưa sếp.”
Anh dứt khoát làm xong đợt này trước đã, đúng lúc có thể sắp xếp thời gian kiểm tra sức khỏe cho nhân viên.
“Sếp Trần?”
Lúc cô đang rón rén chuẩn bị lùi ra ngoài và đóng cửa, Trần Hoàn gọi cô lại, “Khoan đã.”
Nghe lời nói của Hà Vân Xuyên, trong lòng Lưu Tử Khâm càng nắm chắc hơn.
Thư ký Hồ thót tim, “Sếp Trần còn gì dặn dò không?”
“Sắp xếp ở bệnh viện trung tâm thành phố.”
Lưu Tử Khâm lập tức trở nên nghiêm túc khi nghe thấy có lên quan đến bệnh tình của bà Lâm, hỏi thẳng Trần Hoàn, “Lúc nào tới đây?”
“Vâng thưa sếp.” Thư ký Hồ vừa đóng cửa vừa nhỏ giọng thì thầm, gần đây công ty mình ký hợp đồng gì với bệnh viện à? Phát triển nghiệp vụ rộng thế hả?
“Sáu, bảy năm.” Lưu Tử Khâm chỉ phim chụp, vẽ một vòng tròn bên trên, “Gần đây người bệnh bỗng nhiên xuất hiện cơn đau dữ dội, nhìn vị trí này chắc là đè vào dây thần kinh rồi. Trước kia kiểm tra là u lành tính, nhưng cũng không loại trừ khả năng chuyển biến xấu. Bây giờ vẫn chưa có kết quả kiểm tra bệnh lý, mặc dù em cảm thấy sẽ thiên về lành tính hơn, nhưng vẫn phải phẫu thuật sớm. Anh có kinh nghiệm hơn em, anh thấy sao?”
Dạo này Trần Hoàn nhiều việc, đã lâu không liên lạc với Lưu Tử Khâm. Không phải anh không muốn liên lạc, mà thực sự không tìm được lý do thích hợp, công việc bận rộn đến nỗi không đi được, còn mình không ngoài dự đoán vẫn bị nhốt trong danh sách block của hắn.
Cuối năm dồn rất nhiều việc, cho nên vừa ăn tết xong Trần Hoàn đã bắt đầu làm việc như điên.
Anh dứt khoát làm xong đợt này trước đã, đúng lúc có thể sắp xếp thời gian kiểm tra sức khỏe cho nhân viên.
Bình thường bạn và Lưu Tử Khâm nói đùa hay cãi lộn chuyện gì đó cũng được, hắn còn có thể khịa bạn hai câu không nặng không nhẹ, hơn nữa luận về mồm mép bạn còn nói không lại hắn. Nhưng chỉ cần Lưu Tử Khâm tiến vào trạng thái làm việc sẽ rất chuyên chú, hễ có người quấy rầy đến hắn là hắn sẽ cau có với người ta.
Trong lúc Trần Hoàn làm việc, điện thoại cá nhân của anh luôn để chế độ im lặng, nếu có chuyện công việc, thường thì thư ký Hồ sẽ chuyển giúp anh.
“Cậu ăn cơm trưa chưa?”
“Là tôi, Trần Hoàn.”
Vì vậy khi anh xoa ấn đường chuẩn bị nghỉ ngơi, liếc nhìn di động thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là “Cô lý” gọi, Trần Hoàn lập tức có dự cảm không lành, anh không kịp suy nghĩ kỹ, cầm điện thoại lên gọi lại ngay.
Có thể nói bà Lâm là người mẹ thứ hai của mình, cho nên Lưu Tử Khâm không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng. Bây giờ đã thả lỏng, còn có tâm tư móc mỉa, “Được, anh đã nói vậy thì chắc chắn không sai. Tuổi nghề rất già, tính tình lại vẫn trẻ con như thế, chậc chậc.”
Chương 05
“Ôi Tiểu Trần! Cuối cùng con cũng nghe điện thoại rồi!” Bà Lý bắt máy rất nhanh, giọng nói sốt ruột.
Dạo này Trần Hoàn nhiều việc, đã lâu không liên lạc với Lưu Tử Khâm. Không phải anh không muốn liên lạc, mà thực sự không tìm được lý do thích hợp, công việc bận rộn đến nỗi không đi được, còn mình không ngoài dự đoán vẫn bị nhốt trong danh sách block của hắn.
“Xin lỗi cô, lúc nãy bật im lặng con không nghe thấy, có chuyện gì gấp ạ?” Có thể khiến bà Lý gọi cho anh nhiều cuộc như vậy, ngoại trừ liên quan đến mẹ mình thì Trần Hoàn không nghĩ ra chuyện gì khác.
“Ôi Tiểu Trần! Cuối cùng con cũng nghe điện thoại rồi!” Bà Lý bắt máy rất nhanh, giọng nói sốt ruột.
“Sắp xếp ở bệnh viện trung tâm thành phố.”
Quả nhiên, “Bây giờ mẹ con đang ở bệnh viện! Con còn nhớ bệnh cũ của chị ấy không? Hôm nay cô xuống tầng gọi chị ấy ăn cơm cùng, gõ cửa mãi không ai trả lời. Vừa mở cửa thì phát hiện mẹ con co ro bên tủ giày ôm đầu gối, hỏi chị ấy bị làm sao nhưng nói không lưu loát, chỉ đồ mồ hôi lạnh. Cô và chú Lưu con nhanh chóng đưa chị ấy đến bệnh viện. Vừa đưa đến bệnh viện thì mẹ con ngất xỉu. Trời ơi Tiểu Trần, con nói chuyện này phải xử lý thế nào!” Bà Lý lo lắng đến nỗi nói năng lộn xộn không biết muốn nói điều gì.
Lúc nghe được giọng nói và tên, Lưu Tử Khâm gần như nhíu mày lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng nếu Trần Hoàn muốn liên lạc với hắn, chắc sẽ không dùng cách nhàm chán này.
Đương nhiên Trần Hoàn lo lắng hơn ai hết, nhưng lúc này anh là rường cột trong nhà, càng như vậy anh càng không thể hoảng hốt, “Cô đừng nôn nóng, không sao đâu, chúng ta nói từ từ, bây giờ mẹ con tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
Hắn lười quay đầu lại, cùi chỏ dùng sức thúc ra sau đẩy người, giọng điệu không thân thiện, “Có thể tinh ý hơn không?”
Bên này sau khi cúp điện thoại Lưu Tử Khâm cũng không có tâm tư đi ăn cơm nữa, hắn lập tức gọi một cuộc điện thoại, dùng chút quan hệ sắp xếp phòng bệnh và phòng phẫu thuật cho bà Lâm, dặn dò y tá chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Thấy bà Lý có thể nói rõ ràng, Trần Hoàn vừa hỏi bà vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, “Bác sĩ khám chưa ạ? Họ nói thế nào?”
“Vâng thưa sếp.” Thư ký Hồ vừa đóng cửa vừa nhỏ giọng thì thầm, gần đây công ty mình ký hợp đồng gì với bệnh viện à? Phát triển nghiệp vụ rộng thế hả?
“Vừa chụp phim xong, nhưng vẫn phải chờ có kết quả kiểm tra bệnh lý. Bác sĩ nói có thể phải mổ, tốt nhất là tranh thủ đến bệnh viện lớn đi, nếu phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ chỗ chúng ta thì rủi ro cao. Chao ôi, con nói xem sao số mẹ con khổ thế! Nếu cô phát hiện sớm thì tốt rồi!”
Trần Hoàn biết được từ bà Lâm, Lưu Tử Khâm còn trẻ đã là bác sĩ chủ trị, nhưng vẫn chưa biết Lưu Tử Khâm ở khoa nào. Ban đầu anh chỉ định thông qua Lưu Tử Khâm để liên hệ với chuyên gia ở khoa chỉnh hình, không ngờ trùng hợp đến lạ, “Được, vậy buổi chiều chúng tôi sẽ đến, làm phiền cậu rồi.”
“Cô đừng nói vậy, chuyện này tại con, là con không chăm sóc tốt cho mẹ. Còn phải làm phiền cô và chú Lưu ở lại bệnh viện giúp đỡ, bây giờ con đến ngay lập tức.” Trần Hoàn cúp điện thoại rồi vội vàng chạy về nhà.
Hai gia đình luôn thân thiết như một nhà, nhất là sau khi Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm đều lên đại học, trong nhà chỉ còn lại mấy ông bà. Tính toán tuổi tác cũng năm mươi sáu mươi rồi, cũng khó tránh khỏi sức khỏe ngày một xuống dốc, bây giờ mới chăm sóc và giúp đỡ nhau nhiều hơn.
Vấn đề chân của bà Lâm không phải một năm hai năm, chân phải từ đầu gối trở xuống thỉnh thoảng sẽ đau từng cơn như có con kiến gặm nhấm tủy xương, đau không chịu được. Đi khám, bác sĩ nói là do làm việc, thời gian đứng lâu quá, sau khi về nhà bận chăm sóc Trần Hoàn cũng không có cơ hội nghỉ ngơi.
Bà Lâm được kiểm tra ra bệnh này khi Trần Hoàn đang học cấp ba, giấu mãi không cho anh biết.
Đương nhiên Trần Hoàn lo lắng hơn ai hết, nhưng lúc này anh là rường cột trong nhà, càng như vậy anh càng không thể hoảng hốt, “Cô đừng nôn nóng, không sao đâu, chúng ta nói từ từ, bây giờ mẹ con tỉnh chưa?”
Tất nhiên Trần Hoàn nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu, đây là tác phong của hắn rồi, “Có chuyện muốn làm phiền cậu, trước đó mẹ tôi có khối u xương, sau khi khám là lành tính, bác sĩ nói tích cực chú ý nghỉ ngơi sẽ giảm nhẹ. Nhưng hôm nay mẹ tôi bỗng đau ngất đi, bây giờ đang kiểm tra lại, xác suất lớn có thể phải làm phẫu thuật.”
Trùng hợp có một lần Trần Hoàn nghỉ hè về nhà, nhìn thấy bà Lâm ngồi trên ghế đẩu phơi quần áo, lúc muốn di chuyển phải chuyển ghế đẩu trước, lại dùng cùi chỏ chống nửa người trên, cố sức di chuyển người.
Khi đó Trần Hoàn học năm hai đại học, thấy cảnh này mũi lập tức cay cay. Sau khi thấy anh về, bà Lâm rất chột dạ, luôn miệng nói mình không sao, muốn chứng minh cho anh xem nhưng không đứng lên được, chỉ có thể ngồi trên ghế cười với anh đầy bất lực và lúng túng.
Thái độ của Trần Hoàn lập tức trở nên cứng rắn, đều tiên là hỏi ngọn nguồn tìm hiểu bệnh tình của bà Lâm, sau đó nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
Đi qua đi lại mấy bệnh viện, bác sĩ đều nói bệnh này không có cách nào trị tận gốc chỉ có thể dưỡng từ từ, có phải phẫu thuật hay không còn tùy thuộc vào tình trạng bệnh có chuyển biến xấu hay không.
Có điều trên nguyên tắc tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Trần Hoàn đối xử với nhân viên vẫn rất nhân từ, ngoại những lúc tăng ca vì không theo kịp tiến độ, những lúc khác sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan làm rất đúng giờ. Vì vậy trên dưới công ty không có lời oán giận gì, bầu không khí tự nhiên cũng rất tốt.
“Đợi có kết quả bệnh lý, chắc là hôm nay hoặc ngày mai.” Bên Trần Hoàn cũng là bệnh viện ồn ào, từ lúc nhận được điện thoại của bà Lý, trong lòng anh cứ lo lắng mãi.
Để tiện chăm sóc bà Lâm sau giờ làm việc, ban đầu Trần Hoàn định đón bà đến sống chung, nhưng bị bà từ chối thẳng thừng.
Giờ này gần như là thời gian nghỉ trưa, nhưng cũng không chắc Lưu Tử Khâm có thời gian rảnh nghe điện thoại hay không, không biết chừng lại làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm như lần trước.
Trần Hoàn chạy đến bệnh viện, trước tiên hỏi bác sĩ tình huống chung, bác sĩ nói rất rõ ràng bệnh này không thể kéo dài nữa.
Cho nên ngoài Trần Hoàn thì người lo lắng nhất là gia đình ông Lưu, đặc biệt là bà Lý, cầm tay bà Lâm vỗ về, cũng không biết đang an ủi bản thân hay an ủi bà, liên tục nói, “Không sao đâu, nhất định không có chuyện gì cả.”
Bà Lâm tỉnh lại liếc mắt một cái đã thấy con trai mình mặc âu phục thắt cà vạt ngồi bên giường, đoán rằng anh chạy đến trong giờ làm việc, khóe mắt lập tức chảy nước mắt.
Một mình bà nuôi Trần Hoàn lớn lên, chuyện lo lắng nhất chỉ là sau khi về già mình sẽ trở thành gánh nặng của con cái. Các cụ bảo nuôi con dưỡng già, nhưng bà Lâm chưa bao giờ nghĩ vậy, bà luôn nói với Trần Hoàn rằng sinh anh ra và nuôi nấng anh chỉ vì thương anh.
Thư ký Hồ thót tim, “Sếp Trần còn gì dặn dò không?”
Trần Hoàn bình tĩnh hơn anh nghĩ rất nhiều, anh không dùng giọng điệu thương lượng, mà nghiêm túc thông báo với bà, “Mẹ, con phải đưa mẹ đến thành phố S phẫu thuật.”
Lúc này Lưu Tử Khâm mới phát hiện đã qua giờ cơm từ lâu, dứt khoát đẩy ca bệnh đến trước mặt Hà Vân Xuyên cùng nhau nghiên cứu.
Trong nháy mắt đó, bà Lâm dường như nhìn thấy bóng dáng ông Trần trên người anh. Bà không có lý do từ chối, khẽ gật đầu thở dài một tiếng, con mình lớn thật rồi.
Mối quan hệ của Trần Hoàn ở thành phố S hơn có rộng nữa thì cũng chỉ ở trên thương trường, nói cho cùng anh chỉ là doanh nhân nhỏ, vẫn chưa có bản lĩnh đến mức đi cửa sau bệnh viện, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào.
Nhân lúc bà Lý và ông Lưu hỏi han bà Lâm, Trần Hoàn mượn điện thoại của bà ra hành lang gọi điện.
Đãi ngộ công ty đưa ra khá tốt so với những công ty cùng ngành, nghỉ phép cũng hợp lý, theo lý mà nói mọi người phải rất vui lòng khi có quan hệ tốt với sếp Trần. Nhưng sếp Trần luôn không có biểu cảm gì, trông rất nghiêm túc, có người chào hỏi anh cũng chỉ gật đầu lễ phép, khi mọi người nhìn thấy anh đều rất lễ độ kính cẩn.
Giờ này gần như là thời gian nghỉ trưa, nhưng cũng không chắc Lưu Tử Khâm có thời gian rảnh nghe điện thoại hay không, không biết chừng lại làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm như lần trước.
May mà lần này không có.
Vì vậy khi anh xoa ấn đường chuẩn bị nghỉ ngơi, liếc nhìn di động thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là “Cô lý” gọi, Trần Hoàn lập tức có dự cảm không lành, anh không kịp suy nghĩ kỹ, cầm điện thoại lên gọi lại ngay.
“Chào cô, có chuyện gì không?” Bên phía Lưu Tử Khâm rất ồn, ngoại trừ tiếng nói chuyện nhao nhao, còn có âm thanh đặc trưng của bệnh viện do dụng cụ phát ra.
“Là tôi, Trần Hoàn.”
Nhân lúc bà Lý và ông Lưu hỏi han bà Lâm, Trần Hoàn mượn điện thoại của bà ra hành lang gọi điện.
Lúc nghe được giọng nói và tên, Lưu Tử Khâm gần như nhíu mày lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng nếu Trần Hoàn muốn liên lạc với hắn, chắc sẽ không dùng cách nhàm chán này.
Vì vậy hắn hỏi với thái độ giải quyết việc chung, “Chuyện gì?”
Tất nhiên Trần Hoàn nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu, đây là tác phong của hắn rồi, “Có chuyện muốn làm phiền cậu, trước đó mẹ tôi có khối u xương, sau khi khám là lành tính, bác sĩ nói tích cực chú ý nghỉ ngơi sẽ giảm nhẹ. Nhưng hôm nay mẹ tôi bỗng đau ngất đi, bây giờ đang kiểm tra lại, xác suất lớn có thể phải làm phẫu thuật.”
“Tôi cũng nghĩ phải nhanh chóng phẫu thuật, dù là u lành tính cũng sẽ làm hoại tử xương cốt, vả lại có vẻ như rất nghiêm trọng.” Hà Vân Xuyên tốt nghiệp sớm hơn Lưu Tử Khâm mấy năm, nhiều kinh nghiệm lâm sàng hơn. Nhưng Lưu Tử Khâm khiến tất cả mọi người cảm thấy mặc cảm nhất không phải kiến thức chuyên ngành số một số hai, mà là hắn đối xử với mỗi một bệnh nhân thực sự như người nhà của mình vậy.
Vấn đề chân của bà Lâm không phải một năm hai năm, chân phải từ đầu gối trở xuống thỉnh thoảng sẽ đau từng cơn như có con kiến gặm nhấm tủy xương, đau không chịu được. Đi khám, bác sĩ nói là do làm việc, thời gian đứng lâu quá, sau khi về nhà bận chăm sóc Trần Hoàn cũng không có cơ hội nghỉ ngơi.
Lưu Tử Khâm lập tức trở nên nghiêm túc khi nghe thấy có lên quan đến bệnh tình của bà Lâm, hỏi thẳng Trần Hoàn, “Lúc nào tới đây?”
Thấy bà Lý có thể nói rõ ràng, Trần Hoàn vừa hỏi bà vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, “Bác sĩ khám chưa ạ? Họ nói thế nào?”
“Vẫn chưa.”
“Đợi có kết quả bệnh lý, chắc là hôm nay hoặc ngày mai.” Bên Trần Hoàn cũng là bệnh viện ồn ào, từ lúc nhận được điện thoại của bà Lý, trong lòng anh cứ lo lắng mãi.
Cho dù trước mặt bà Lâm anh tỏ ra bình tĩnh hơn đi nữa, nhưng dẫu sao người nằm trên giường bệnh cũng là mẹ mình, anh chỉ che giấu cảm xúc của bản thân như người lớn thường làm mà thôi. Bây giờ nghe được giọng nói của Lưu Tử Khâm, mặc dù đối phương chỉ nói vài chữ nhưng không hiểu sao lại có tác dụng làm yên lòng.
Không ngoài dự đoán, Lưu Tử Khâm thẳng thừng cúp điện thoại.
Hà Vân Xuyên thôi cợt nhả, cẩn thận lật xem ca bệnh, miệng lẩm bẩm, “U xương à, to thế, nhiều năm rồi đúng không.”
“Chờ một lát,” Lưu Tử Khâm nhanh chóng mở lịch sắp xếp ca mổ kế tiếp, “Hai ngày nay không có nhiều ca mổ, mau chóng đưa cô Lâm tới đây, cho dù kết quả xét nghiệm thế nào, tôi vẫn phải hiểu kỹ càng bệnh tình mới có thể sắp xếp phẫu thuật.”
Trần Hoàn biết được từ bà Lâm, Lưu Tử Khâm còn trẻ đã là bác sĩ chủ trị, nhưng vẫn chưa biết Lưu Tử Khâm ở khoa nào. Ban đầu anh chỉ định thông qua Lưu Tử Khâm để liên hệ với chuyên gia ở khoa chỉnh hình, không ngờ trùng hợp đến lạ, “Được, vậy buổi chiều chúng tôi sẽ đến, làm phiền cậu rồi.”
Lưu Tử Khâm ừ một tiếng, chuẩn bị tắt điện thoại.
“Ê đợi đã.” Trần Hoàn gọi hắn lại.
Cân nhắc có liên quan đến bệnh của bà Lâm, hắn rất kiên nhẫn, “Còn có chuyện gì?”
“Cậu ăn cơm trưa chưa?”
Một mình bà nuôi Trần Hoàn lớn lên, chuyện lo lắng nhất chỉ là sau khi về già mình sẽ trở thành gánh nặng của con cái. Các cụ bảo nuôi con dưỡng già, nhưng bà Lâm chưa bao giờ nghĩ vậy, bà luôn nói với Trần Hoàn rằng sinh anh ra và nuôi nấng anh chỉ vì thương anh.
Không ngoài dự đoán, Lưu Tử Khâm thẳng thừng cúp điện thoại.
Hồi còn đi học anh đối xử với bản thân cực kỳ tàn nhẫn, giờ làm việc càng liều mạng hơn. Mỗi ngày có không dưới năm, sáu cuộc họp lớn nhỏ, buổi tối tăng ca suốt đêm cũng là chuyện thường xảy ra, nếu không chịu được thì hút thuốc hoặc uống cà phê. Anh luôn rất tự chủ, cũng biết hút thuốc không phải thói quen tốt, nhưng khi bị ép đến mức không thở nổi anh luôn không nhịn được hút hai hơi.
Sau khi Trần Hoàn nói rõ tình huống với họ, bà Lý vội vàng chạy về nhà Trần Hoàn thu dọn hành lý giúp bà Lâm.
Hai gia đình luôn thân thiết như một nhà, nhất là sau khi Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm đều lên đại học, trong nhà chỉ còn lại mấy ông bà. Tính toán tuổi tác cũng năm mươi sáu mươi rồi, cũng khó tránh khỏi sức khỏe ngày một xuống dốc, bây giờ mới chăm sóc và giúp đỡ nhau nhiều hơn.
Cho nên ngoài Trần Hoàn thì người lo lắng nhất là gia đình ông Lưu, đặc biệt là bà Lý, cầm tay bà Lâm vỗ về, cũng không biết đang an ủi bản thân hay an ủi bà, liên tục nói, “Không sao đâu, nhất định không có chuyện gì cả.”
“Cô đừng nói vậy, chuyện này tại con, là con không chăm sóc tốt cho mẹ. Còn phải làm phiền cô và chú Lưu ở lại bệnh viện giúp đỡ, bây giờ con đến ngay lập tức.” Trần Hoàn cúp điện thoại rồi vội vàng chạy về nhà.
Trần Hoàn nhiều lần cam đoan với bà Lý và ông Lưu rằng mình có thể chăm sóc tốt cho bà Lâm, mới khó khăn khuyên ngăn được hai ông bà, để họ yên tâm ở trong nhà, tiếp đó lại không ngừng nghỉ đưa mẹ đến thành phố S.
Bên này sau khi cúp điện thoại Lưu Tử Khâm cũng không có tâm tư đi ăn cơm nữa, hắn lập tức gọi một cuộc điện thoại, dùng chút quan hệ sắp xếp phòng bệnh và phòng phẫu thuật cho bà Lâm, dặn dò y tá chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Bà Lâm tỉnh lại liếc mắt một cái đã thấy con trai mình mặc âu phục thắt cà vạt ngồi bên giường, đoán rằng anh chạy đến trong giờ làm việc, khóe mắt lập tức chảy nước mắt.
“Ssh!” Lưu Tử Khâm đang nghiêm túc suy nghĩ ca bệnh của bà Lâm do Trần Hoàn dùng điện thoại của mẹ gọi, sau gáy đột nhiên mát lạnh, là một bàn tay ướt sũng.
Hắn lười quay đầu lại, cùi chỏ dùng sức thúc ra sau đẩy người, giọng điệu không thân thiện, “Có thể tinh ý hơn không?”
Bình thường bạn và Lưu Tử Khâm nói đùa hay cãi lộn chuyện gì đó cũng được, hắn còn có thể khịa bạn hai câu không nặng không nhẹ, hơn nữa luận về mồm mép bạn còn nói không lại hắn. Nhưng chỉ cần Lưu Tử Khâm tiến vào trạng thái làm việc sẽ rất chuyên chú, hễ có người quấy rầy đến hắn là hắn sẽ cau có với người ta.
Trần Hoàn chạy đến bệnh viện, trước tiên hỏi bác sĩ tình huống chung, bác sĩ nói rất rõ ràng bệnh này không thể kéo dài nữa.
Hà Vân Xuyên tự cảm thấy đã chọc vào tổ ong vò vẽ, nịnh nọt đấm vai cho Lưu Tử Khâm, “Là lỗi của tiểu nhân, ngài đại nhân đại lượng. Tôi sợ cậu lại quên ăn cơm nên đến xem thế nào, đang nghiên cứu gì đấy?”
Lúc này Lưu Tử Khâm mới phát hiện đã qua giờ cơm từ lâu, dứt khoát đẩy ca bệnh đến trước mặt Hà Vân Xuyên cùng nhau nghiên cứu.
Hà Vân Xuyên tự cảm thấy đã chọc vào tổ ong vò vẽ, nịnh nọt đấm vai cho Lưu Tử Khâm, “Là lỗi của tiểu nhân, ngài đại nhân đại lượng. Tôi sợ cậu lại quên ăn cơm nên đến xem thế nào, đang nghiên cứu gì đấy?”
Hà Vân Xuyên thôi cợt nhả, cẩn thận lật xem ca bệnh, miệng lẩm bẩm, “U xương à, to thế, nhiều năm rồi đúng không.”
“Sáu, bảy năm.” Lưu Tử Khâm chỉ phim chụp, vẽ một vòng tròn bên trên, “Gần đây người bệnh bỗng nhiên xuất hiện cơn đau dữ dội, nhìn vị trí này chắc là đè vào dây thần kinh rồi. Trước kia kiểm tra là u lành tính, nhưng cũng không loại trừ khả năng chuyển biến xấu. Bây giờ vẫn chưa có kết quả kiểm tra bệnh lý, mặc dù em cảm thấy sẽ thiên về lành tính hơn, nhưng vẫn phải phẫu thuật sớm. Anh có kinh nghiệm hơn em, anh thấy sao?”
“Tôi cũng nghĩ phải nhanh chóng phẫu thuật, dù là u lành tính cũng sẽ làm hoại tử xương cốt, vả lại có vẻ như rất nghiêm trọng.” Hà Vân Xuyên tốt nghiệp sớm hơn Lưu Tử Khâm mấy năm, nhiều kinh nghiệm lâm sàng hơn. Nhưng Lưu Tử Khâm khiến tất cả mọi người cảm thấy mặc cảm nhất không phải kiến thức chuyên ngành số một số hai, mà là hắn đối xử với mỗi một bệnh nhân thực sự như người nhà của mình vậy.
Nghe lời nói của Hà Vân Xuyên, trong lòng Lưu Tử Khâm càng nắm chắc hơn.
Có thể nói bà Lâm là người mẹ thứ hai của mình, cho nên Lưu Tử Khâm không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng. Bây giờ đã thả lỏng, còn có tâm tư móc mỉa, “Được, anh đã nói vậy thì chắc chắn không sai. Tuổi nghề rất già, tính tình lại vẫn trẻ con như thế, chậc chậc.”
Hà Vân Xuyên nghẹn một hơi không có cách nào cãi lại, suýt nữa ngất xỉu. Anh ta siết chặt nắm đấm, ranh con đáng ghét thật.
***