Lưu Tử Khâm dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, ngoại trừ Trần Hoàn thì còn ai sẽ làm chuyện này?
Lưu Tử Khâm cũng rất tự nhiên thu hồi tầm nhìn, không cho anh biểu cảm gì, giơ chân đá ghế của Lâm Tử Mặc, “Ông ngồi sang bên kia.”
“Ố ồ, cậu tới rồi.”
“Xả lũ! Làm sao đi cùng à?”
Lưu Tử Khâm chậc một tiếng không hỏi kỹ, giọng lè nhè, “Sau này đừng liên lạc với cậu ta.”
“Hừ… tự phạt ba chén tự phạt ba chén!”
Lưu Tử Khâm cảm nhận được có thứ gì đó có thể hạ nhiệt, dịch người về phía Trần Hoàn, “Đầu giường.”
Toàn bộ quá trình Trần Hoàn chỉ để ý Lưu Tử Khâm nói gì, ăn món gì, uống mấy chén rượu, thỉnh thoảng nghe đến tên mình anh mới tham gia một vài đề tài của họ.
Khó khăn đỡ nhau tìm được nhà vệ sinh, Từ Minh Triết đang chuẩn bị bắn nước ào ạt lại bị Lưu Tử Khâm ngăn cản.
“Mau mau mau mau!”
Thấy Trần Hoàn vẫn không định nghe, hắn lại nói, “Tôi là bác sĩ.”
Lưu Tử Khâm vừa đến, trong phòng lập tức sôi trào.
Có lẽ Từ Minh Triết không nhịn được nữa, ôm bụng đi ra ngoài.
Trần Hoàn đoán được hắn uống nhiều rượu quá nên dạ dày khó chịu, lập tức tiến lên đỡ eo Lưu Tử Khâm để hắn dựa vào người mình. Lưu Tử Khâm đau đến mức sắp mất đi năng lực hành động, trong nháy mắt, toàn bộ sức nặng đã đặt hết lên người Trần Hoàn, mồ hôi chảy xuống. Trần Hoàn dứt khoát ngồi xổm xuống, cõng hắn trên lưng rồi bước ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy Chúa cho leo cây? Bọn tôi đã tìm đến theo bước chân cậu, sao vẫn phải ba giục bốn mời?”
“Này, nói lý lẽ được không, chẳng lẽ không phải các cậu quá nhiệt tình như lửa, quá nhớ tôi nên mới không thể chờ đợi sao?” Nếu ngụy biện với Lưu Tử Khâm thì những người ngồi ở đây đều chịu thua.
“Không sao không sao, các cậu đi nhanh đi.” Từ Minh Triết chạy về phòng riêng lấy điện thoại của Lưu Tử Khâm, lại quay đầu đuổi kịp hai người họ, nhét điện thoại vào trong túi Lưu Tử Khâm.
Vị trí ở giữa luôn giữ lại cho Lưu Tử Khâm, khi hắn vòng qua Lâm Tử Mặc chuẩn bị ngồi vào thì nhìn thấy Trần Hoàn. Ánh mắt đối phương chăm chú, cười với hắn rất tự nhiên.
Đù, tại sao lại là Trần Hoàn.
“Không muốn nhận cha mà đổi sang nhận ông rồi?” Vừa đi đến cửa, Lưu Tử Khâm đã nghe thấy Từ Minh Triết chửi xéo.
Lưu Tử Khâm cũng rất tự nhiên thu hồi tầm nhìn, không cho anh biểu cảm gì, giơ chân đá ghế của Lâm Tử Mặc, “Ông ngồi sang bên kia.”
Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc?
Lâm Tử Mặc kháng nghị, “Dựa vào đâu, trước mặt tôi còn nhúng dạ dày mà, chỉ lo cãi cọ với ông mà sắp chín quá rồi.” Anh ta liếm đũa đứng lên chuẩn bị vớt ra.
Xem ra câu hỏi trên xe ngày đó không hề có ý nghĩa, tâm tư của Trần Hoàn đối với hắn đâu cần phải hỏi? Tất cả đều bày rõ mồn một ở trước mặt rồi được chưa?
Lưu Tử Khâm lắc đầu biên độ nhỏ, “Trong nhà có thuốc.”
Lưu Tử Khâm ra điều ghét bỏ, chặn đũa của anh ta lại, “Chúng ta chú ý vệ sinh dùng đũa chung được không, hơi nóng của nồi lẩu bốc về phía kia, ngồi ở đó khó chịu lắm.”
Lưu Tử Khâm vừa vò đầu vừa vén chăn lên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi được mùi thơm của thức ăn gần như chưa bao giờ xuất hiện trong nhà. Hắn tiếp tục đi theo mùi thơm đến phòng bếp, nhìn thấy bát cháo được đậy bằng đĩa.
Lâm Tử Mặc lườm một cái, “Được được được, nghe đại ca hết.”
Hửm? Sao lại ở nhà rồi?
Mọi người cười toe toét trò chuyện vui vẻ, không ai phát hiện ra điều gì bất ổn. Chỉ có Trần Hoàn biết Lưu Tử Khâm nói nhảm, chẳng qua là muốn tránh xa mình thôi.
Lâm Tử Mặc kháng nghị, “Dựa vào đâu, trước mặt tôi còn nhúng dạ dày mà, chỉ lo cãi cọ với ông mà sắp chín quá rồi.” Anh ta liếm đũa đứng lên chuẩn bị vớt ra.
Trần Hoàn giúp chuyển bát đũa sạch đến trước mặt Lưu Tử Khâm, Lưu Tử Khâm thích nước ban đầu khi ăn lẩu, không thêm rau thơm không thêm hành ít dấm nhiều cay. Lúc Trần Hoàn đến vừa bắt đầu bữa tiệc, cho nên anh làm bát nước chấm khác cho Lưu Tử Khâm.
Mọi người cười toe toét trò chuyện vui vẻ, không ai phát hiện ra điều gì bất ổn. Chỉ có Trần Hoàn biết Lưu Tử Khâm nói nhảm, chẳng qua là muốn tránh xa mình thôi.
Lưu Tử Khâm nhận lấy từng cái rồi nói tiếng cảm ơn, Từ Minh Triết ngồi ở giữa thuận thế đưa chén rượu qua.
Trong nồi vẫn còn, nếu như nguội thì phải hâm nóng lên, nhớ ăn cơm ba bữa đúng giờ.
“Được, tôi chưa nói là không nhận phạt.” Lưu Tử Khâm nâng chén rượu ra hiệu, mặt không đổi sắc uống ba chén liên tục.
Trần Hoàn giúp chuyển bát đũa sạch đến trước mặt Lưu Tử Khâm, Lưu Tử Khâm thích nước ban đầu khi ăn lẩu, không thêm rau thơm không thêm hành ít dấm nhiều cay. Lúc Trần Hoàn đến vừa bắt đầu bữa tiệc, cho nên anh làm bát nước chấm khác cho Lưu Tử Khâm.
“Tốt!” Tất cả mọi người lại bắt đầu vỗ tay ồn ào.
Trần Hoàn biết hắn không thể lấy sức khỏe của mình ra nói đùa, cũng không kiên trì nữa. Trên quãng đường từ nhà hàng đến tiểu khu, anh đã vượt nhiều đèn đỏ, Lưu Tử Khâm nằm ở ghế sau vẫn không có bất kỳ tiếng động gì.
Trần Hoàn nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ hoàn toàn nằm trong dự đoán, với hiểu biết của anh về Lưu Tử Khâm, vốn cũng không nghĩ rằng hắn có thể dễ dàng thả ra. Nếu mình đã sẵn sàng để đánh một trận lâu dài, khúc dạo nhạc ngắn này hoàn toàn không được tính là thất bại.
“Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, làm phiền cậu nói với mọi người một tiếng.” Chiều cao của họ ngang nhau, Trần Hoàn cõng hắn đi suốt quãng đường cũng hơi tốn sức.
Toàn bộ quá trình Trần Hoàn chỉ để ý Lưu Tử Khâm nói gì, ăn món gì, uống mấy chén rượu, thỉnh thoảng nghe đến tên mình anh mới tham gia một vài đề tài của họ.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, ngoại trừ Trần Hoàn không uống rượu vì lái xe, những người còn lại đã uống đến mức không biết chừng mực. Nhất là Lưu Tử Khâm, mỗi lần chuẩn bị cản rượu cho hắn đều bị hắn đẩy ra.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, ngoại trừ Trần Hoàn không uống rượu vì lái xe, những người còn lại đã uống đến mức không biết chừng mực. Nhất là Lưu Tử Khâm, mỗi lần chuẩn bị cản rượu cho hắn đều bị hắn đẩy ra.
Có lẽ Từ Minh Triết không nhịn được nữa, ôm bụng đi ra ngoài.
Tống Trạch nhìn thấy rống một tiếng, “Từ tặc, chạy đi đâu!”
Lại tiếp tục vỗ và gọi hắn, “Tử Khâm?”
“Xả lũ! Làm sao đi cùng à?”
Lần sau muốn có cơ hội gần gũi như hôm nay, không không biết phải chờ đến bao giờ.
Chương 04
“Đợi với, tôi đi với ông.” Lưu Tử Khâm lắc lư đứng lên, kéo bả vai Từ Minh Triết, chân hai người lảo đảo như giẫm lên thuyền nhỏ.
Trần Hoàn cẩn thận đỡ Lưu Tử Khâm ngồi dậy, xem chừng hắn muốn uống thuốc xong để nghỉ ngơi sớm, cực kỳ phối hợp với công việc của Trần Hoàn, uống ực một ngụm rồi nghiêng đầu ngủ. Đến khi nhìn hắn ngủ say, trái tim treo cao của Trần Hoàn mới hạ xuống, nhẹ chân nhẹ tay cởi giày giúp hắn, lại đến phòng bếp nấu ấm nước.
Khó khăn đỡ nhau tìm được nhà vệ sinh, Từ Minh Triết đang chuẩn bị bắn nước ào ạt lại bị Lưu Tử Khâm ngăn cản.
Trần Hoàn ngồi trên mặt đất xuôi theo ghế sofa, trong phòng yên tĩnh quá, anh sợ quấy rầy Lưu Tử Khâm nên hít thở cũng cố gắng kiểm soát nặng nhẹ. Nhìn kỹ có thể phát hiện trên trán Lưu Tử Khâm có mồ hôi mịn, vài sợi tóc mai bị dính vào đó, có lẽ dính dính không thoải mái, hắn nhíu mày ngủ không yên.
“Ối đại ca ơi, tha cho thằng em này đi.”
Vì vậy lần đầu tiên nhận được tin nhắn hỏi thăm đúng giờ một ngày ba bữa của Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm đã quyết đoán chặn người ta.
“Ố ồ, cậu tới rồi.”
Lưu Tử Khâm dùng nước lạnh rửa mặt, hơi tỉnh táo một chút, “Trần Hoàn tìm ông?”
Đầu Lưu Tử Khâm đặt trên vai Trần Hoàn, hai người kề sát vào nhau. Bây giờ Trần Hoàn không quan tâm đến chuyện này, trong đầu chỉ toàn nhanh lên nhanh lên, bệnh viện bệnh viện.
Từ Minh Triết vẫn chưa tỉnh táo lắm, kéo quần lên phản ứng một lúc mới hiểu được Lưu Tử Khâm hỏi gì, “Đúng rồi, không phải ông bảo cậu ta đến tìm tôi à?”
Lưu Tử Khâm chậc một tiếng không hỏi kỹ, giọng lè nhè, “Sau này đừng liên lạc với cậu ta.”
Lưu Tử Khâm nhận lấy từng cái rồi nói tiếng cảm ơn, Từ Minh Triết ngồi ở giữa thuận thế đưa chén rượu qua.
“Biết rồi biết rồi, ông xem con người có ba cái vội…” hai chân Từ Minh Triết run bần bật.
Lưu Tử Khâm vội vàng đẩy hắn ta vào nhà vệ sinh, “Đi mau đi mau.”
Hai người họ uống như thế mà đi ra ngoài, ban đầu Trần Hoàn không yên tâm lắm, đợi mấy phút vẫn không thấy người quay lại, anh thực sự ngồi không yên, “Tôi đến nhà vệ sinh, xin phép.”
Nhớ ra rồi, là Trần Hoàn đưa hắn về.
Từ Minh Triết vừa nôn xong, vẫn đang chảy nước miếng, động tác này của Trần Hoàn quá nhanh chóng, não hắn ta chưa kịp nhảy số, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hai người trong gương. Đến khi Trần Hoàn sải bước đi ra ngoài, Từ Minh Triết mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo.
Đúng như dự đoán, khi tìm thấy họ, Từ Minh Triết đang bám vào bồn rửa tay nôn oạc oạc, Lưu Tử Khâm trông có vẻ bình thường hơn, cúi đầu xuống, một tay che bụng, dựa vào tường.
Cũng chỉ là trông có vẻ, Trần Hoàn vô thức cảm thấy hắn có gì đó không ổn, nên anh vòng qua Từ Minh Triết, khẽ vỗ bả vai Lưu Tử Khâm.
“Ối đại ca ơi, tha cho thằng em này đi.”
Không trả lời.
Vị trí ở giữa luôn giữ lại cho Lưu Tử Khâm, khi hắn vòng qua Lâm Tử Mặc chuẩn bị ngồi vào thì nhìn thấy Trần Hoàn. Ánh mắt đối phương chăm chú, cười với hắn rất tự nhiên.
Lại tiếp tục vỗ và gọi hắn, “Tử Khâm?”
Trần Hoàn đỗ xe xong, đi vòng ra cửa sau định đỡ Lưu Tử Khâm xuống nhưng hắn đã tự mở cửa ra..
Lưu Tử Khâm dùng nước lạnh rửa mặt, hơi tỉnh táo một chút, “Trần Hoàn tìm ông?”
Lần này Lưu Tử Khâm có phản ứng, nhưng giống như là tiếng rên kìm nén, nghe không rõ lắm.
Cũng chỉ là trông có vẻ, Trần Hoàn vô thức cảm thấy hắn có gì đó không ổn, nên anh vòng qua Từ Minh Triết, khẽ vỗ bả vai Lưu Tử Khâm.
Trần Hoàn đoán được hắn uống nhiều rượu quá nên dạ dày khó chịu, lập tức tiến lên đỡ eo Lưu Tử Khâm để hắn dựa vào người mình. Lưu Tử Khâm đau đến mức sắp mất đi năng lực hành động, trong nháy mắt, toàn bộ sức nặng đã đặt hết lên người Trần Hoàn, mồ hôi chảy xuống. Trần Hoàn dứt khoát ngồi xổm xuống, cõng hắn trên lưng rồi bước ra ngoài.
Lưu Tử Khâm như mặt trời nhỏ, Trần Hoàn chỉ cõng trên lưng mà ngay cả trong lòng cũng sắp bị hắn đốt ra một lỗ thủng.
Từ Minh Triết vừa nôn xong, vẫn đang chảy nước miếng, động tác này của Trần Hoàn quá nhanh chóng, não hắn ta chưa kịp nhảy số, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hai người trong gương. Đến khi Trần Hoàn sải bước đi ra ngoài, Từ Minh Triết mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo.
“Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, làm phiền cậu nói với mọi người một tiếng.” Chiều cao của họ ngang nhau, Trần Hoàn cõng hắn đi suốt quãng đường cũng hơi tốn sức.
“Đợi với, tôi đi với ông.” Lưu Tử Khâm lắc lư đứng lên, kéo bả vai Từ Minh Triết, chân hai người lảo đảo như giẫm lên thuyền nhỏ.
“Không sao không sao, các cậu đi nhanh đi.” Từ Minh Triết chạy về phòng riêng lấy điện thoại của Lưu Tử Khâm, lại quay đầu đuổi kịp hai người họ, nhét điện thoại vào trong túi Lưu Tử Khâm.
Đầu Lưu Tử Khâm đặt trên vai Trần Hoàn, hai người kề sát vào nhau. Bây giờ Trần Hoàn không quan tâm đến chuyện này, trong đầu chỉ toàn nhanh lên nhanh lên, bệnh viện bệnh viện.
Trời bên ngoài đã tối đen, đèn pha trong xe bật sáng khiến sắc mặt của Lưu Tử Khâm ngày càng tái nhợt. Trần Hoàn đưa lưng về phía hắn, cúi xuống, vỗ vỗ lưng ra hiệu cho hắn, “Lên được không? Tôi cõng cậu lên.”
Đi ra ngoài trời, hít từng hơi không khí mới mẻ vào trong phổi, Lưu Tử Khâm đã khá hơn chút, hắn cố sức phát ra âm thanh rất khẽ, gần như dán vào tai Trần Hoàn, từng chữ nhảy ra ngoài, “Đưa tôi về nhà.”
Trần Hoàn mở cửa xe, để hắn nằm thẳng ở ghế sau, “Không được, đến bệnh viện được không?”
Lưu Tử Khâm lắc đầu biên độ nhỏ, “Trong nhà có thuốc.”
Đến gần chợt phát hiện sau đĩa còn dán tờ giấy: Trong nồi vẫn còn, nếu như nguội thì phải hâm nóng lên, nhớ ăn cơm ba bữa đúng giờ.
Thấy Trần Hoàn vẫn không định nghe, hắn lại nói, “Tôi là bác sĩ.”
Trần Hoàn biết hắn không thể lấy sức khỏe của mình ra nói đùa, cũng không kiên trì nữa. Trên quãng đường từ nhà hàng đến tiểu khu, anh đã vượt nhiều đèn đỏ, Lưu Tử Khâm nằm ở ghế sau vẫn không có bất kỳ tiếng động gì.
May mà hai ngày trước Trần Hoàn đã tới, bác bảo vệ vẫn nhớ anh. Sau khi nói rõ mục đích đến, bác chẳng những cho đi mà còn nhiệt tình nói địa chỉ của Lưu Tử Khâm.
Hai người họ uống như thế mà đi ra ngoài, ban đầu Trần Hoàn không yên tâm lắm, đợi mấy phút vẫn không thấy người quay lại, anh thực sự ngồi không yên, “Tôi đến nhà vệ sinh, xin phép.”
Trần Hoàn đỗ xe xong, đi vòng ra cửa sau định đỡ Lưu Tử Khâm xuống nhưng hắn đã tự mở cửa ra..
Đúng như dự đoán, khi tìm thấy họ, Từ Minh Triết đang bám vào bồn rửa tay nôn oạc oạc, Lưu Tử Khâm trông có vẻ bình thường hơn, cúi đầu xuống, một tay che bụng, dựa vào tường.
Trời bên ngoài đã tối đen, đèn pha trong xe bật sáng khiến sắc mặt của Lưu Tử Khâm ngày càng tái nhợt. Trần Hoàn đưa lưng về phía hắn, cúi xuống, vỗ vỗ lưng ra hiệu cho hắn, “Lên được không? Tôi cõng cậu lên.”
Hắn nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, ký ức bắt đầu quay về đầu từng chút một.
Cảm giác nóng bỏng trong dạ dày không dữ dội nữa, nhưng men rượu vẫn chưa hết. Lưu Tử Khâm ngồi dậy không có gì đỡ lấy, cả người đổ ập về phía trước, mặt áp lên lưng Trần Hoàn, nóng rực, “Tôi tự đi được.”
“Mau mau mau mau!”
Trần Hoàn không hề do dự vác người lên, nâng mông cõng vững vàng, “Cậu không thể.”
Lưu Tử Khâm vừa đến, trong phòng lập tức sôi trào.
Lưu Tử Khâm như mặt trời nhỏ, Trần Hoàn chỉ cõng trên lưng mà ngay cả trong lòng cũng sắp bị hắn đốt ra một lỗ thủng.
Từ Minh Triết vẫn chưa tỉnh táo lắm, kéo quần lên phản ứng một lúc mới hiểu được Lưu Tử Khâm hỏi gì, “Đúng rồi, không phải ông bảo cậu ta đến tìm tôi à?”
Dùng vân tay của Lưu Tử Khâm mở cửa, mùi của hắn lập tức đập vào mặt. Trần Hoàn hơi ngẩn người, anh lập tức ép buộc mình tỉnh táo lại, đặt Lưu Tử Khâm lên ghế sofa, áp tay vào gương mặt nóng hổi của hắn, “Tử Khâm? Thuốc ở đâu?”
Lưu Tử Khâm cảm nhận được có thứ gì đó có thể hạ nhiệt, dịch người về phía Trần Hoàn, “Đầu giường.”
Trần Hoàn tìm được thuốc sau đó nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, suy nghĩ một lát vẫn quyết định hỏi lời khuyên của bác sĩ, hỏi hắn bằng giọng điệu dỗ trẻ con, “Chúng ta phải uống mấy viên?”
Lưu Tử Khâm không còn sức trả lời, dứt khoát lẩm bẩm ba tiếng.
Cứu với, nếu không phải bây giờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Trần Hoàn thực sự muốn hôn luôn.
Trần Hoàn cẩn thận đỡ Lưu Tử Khâm ngồi dậy, xem chừng hắn muốn uống thuốc xong để nghỉ ngơi sớm, cực kỳ phối hợp với công việc của Trần Hoàn, uống ực một ngụm rồi nghiêng đầu ngủ. Đến khi nhìn hắn ngủ say, trái tim treo cao của Trần Hoàn mới hạ xuống, nhẹ chân nhẹ tay cởi giày giúp hắn, lại đến phòng bếp nấu ấm nước.
Trần Hoàn ngồi trên mặt đất xuôi theo ghế sofa, trong phòng yên tĩnh quá, anh sợ quấy rầy Lưu Tử Khâm nên hít thở cũng cố gắng kiểm soát nặng nhẹ. Nhìn kỹ có thể phát hiện trên trán Lưu Tử Khâm có mồ hôi mịn, vài sợi tóc mai bị dính vào đó, có lẽ dính dính không thoải mái, hắn nhíu mày ngủ không yên.
Trần Hoàn tiến lên trước chậm rãi vén tóc mái của hắn sang hai bên, còn muốn giúp hắn vuốt ấn đường, sợ đánh thức hắn nên thôi.
Lần sau muốn có cơ hội gần gũi như hôm nay, không không biết phải chờ đến bao giờ.
Trần Hoàn cúi người, muốn thơm trán Lưu Tử Khâm, nhưng anh không làm vậy. Chỉ thở dài một hơi, tắt đèn và khẽ nói, “Ngủ ngon.”
Say rượu khiến Lưu Tử Khâm đau đầu như muốn nứt ra khi tỉnh dậy, mí mắt nặng như rót chì, dùng ngón trỏ và ngón cái mới miễn cưỡng tách ra được.
Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc?
Hửm? Sao lại ở nhà rồi?
Hắn nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, ký ức bắt đầu quay về đầu từng chút một.
“Có chuyện gì vậy Chúa cho leo cây? Bọn tôi đã tìm đến theo bước chân cậu, sao vẫn phải ba giục bốn mời?”
Lưu Tử Khâm vội vàng đẩy hắn ta vào nhà vệ sinh, “Đi mau đi mau.”
Nhớ ra rồi, là Trần Hoàn đưa hắn về.
Tối hôm qua chỉ lo trò chuyện và uống rượu, vẫn chưa có gì vào bụng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bệnh cũ của hắn tái phát. Lúc này ngửi thấy mùi thơm, bụng mới hậu tri hậu giác kêu một tiếng.
Đù, tại sao lại là Trần Hoàn.
Lưu Tử Khâm vừa vò đầu vừa vén chăn lên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi được mùi thơm của thức ăn gần như chưa bao giờ xuất hiện trong nhà. Hắn tiếp tục đi theo mùi thơm đến phòng bếp, nhìn thấy bát cháo được đậy bằng đĩa.
Tối hôm qua chỉ lo trò chuyện và uống rượu, vẫn chưa có gì vào bụng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bệnh cũ của hắn tái phát. Lúc này ngửi thấy mùi thơm, bụng mới hậu tri hậu giác kêu một tiếng.
“Tốt!” Tất cả mọi người lại bắt đầu vỗ tay ồn ào.
Đến gần chợt phát hiện sau đĩa còn dán tờ giấy: Lưu Tử Khâm vừa vò đầu vừa vén chăn lên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi được mùi thơm của thức ăn gần như chưa bao giờ xuất hiện trong nhà. Hắn tiếp tục đi theo mùi thơm đến phòng bếp, nhìn thấy bát cháo được đậy bằng đĩa.“Mau mau mau mau!”Trong nồi vẫn còn, nếu như nguội thì phải hâm nóng lên, nhớ ăn cơm ba bữa đúng giờ.
Tống Trạch nhìn thấy rống một tiếng, “Từ tặc, chạy đi đâu!”
Lưu Tử Khâm dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, ngoại trừ Trần Hoàn thì còn ai sẽ làm chuyện này?
Lâm Tử Mặc lườm một cái, “Được được được, nghe đại ca hết.”
Đi ra ngoài trời, hít từng hơi không khí mới mẻ vào trong phổi, Lưu Tử Khâm đã khá hơn chút, hắn cố sức phát ra âm thanh rất khẽ, gần như dán vào tai Trần Hoàn, từng chữ nhảy ra ngoài, “Đưa tôi về nhà.”
Xem ra câu hỏi trên xe ngày đó không hề có ý nghĩa, tâm tư của Trần Hoàn đối với hắn đâu cần phải hỏi? Tất cả đều bày rõ mồn một ở trước mặt rồi được chưa?
Trước kia Lưu Tử Khâm không thích Trần Hoàn, bây giờ cũng không thích. Hắn luôn cho rằng yên tâm thoải mái nhận lấy ý tốt của người ta, đã không đáp lại anh cũng không dứt khoát từ chối, rõ ràng không có ý đó còn vô duyên vô cớ trêu đùa người ta, rất không công bằng.
Cảm giác nóng bỏng trong dạ dày không dữ dội nữa, nhưng men rượu vẫn chưa hết. Lưu Tử Khâm ngồi dậy không có gì đỡ lấy, cả người đổ ập về phía trước, mặt áp lên lưng Trần Hoàn, nóng rực, “Tôi tự đi được.”
Vì vậy lần đầu tiên nhận được tin nhắn hỏi thăm đúng giờ một ngày ba bữa của Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm đã quyết đoán chặn người ta.
“Biết rồi biết rồi, ông xem con người có ba cái vội…” hai chân Từ Minh Triết run bần bật.
Trần Hoàn nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ hoàn toàn nằm trong dự đoán, với hiểu biết của anh về Lưu Tử Khâm, vốn cũng không nghĩ rằng hắn có thể dễ dàng thả ra. Nếu mình đã sẵn sàng để đánh một trận lâu dài, khúc dạo nhạc ngắn này hoàn toàn không được tính là thất bại.